Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 398




Nhìn dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch khiến Tư Bác Văn hoàn toàn bộc phát lửa giận.

“Lục Nghiên Tịch, có phải cô ngạo mạn quá rồi hay không?”

“Cô thật sự cho rằng tôi không dám làm vậy với cô phải không?”

Vừa nãy người phụ nữ này nguyền rủa con trai anh, bây giờ anh nói chuyện với cô thì cô lại không thèm nghe vào tai.

Nghĩ tới đây, sự tức giận dưới đáy mắt Tư Bác Văn lại tăng thêm mấy phần.

Nghe anh nói vậy, bước chân Lục Nghiên Tịch cũng ngừng lại theo. Cô xoay người lại, nhìn lướt qua Tư Bác Văn, ánh mắt lạnh lẽo khiến lòng người sợ hãi.

“Tổng giám đốc Tư, tôi chưa từng nói những lời như thế.”

“Anh còn có gì mà không dám làm vậy với tôi?”

“Gia đình tôi hầu như đều do một tay anh phá nát, anh nói tôi còn có thể thế nào nữa đây?”

Có lúc, Lục Nghiên Tịch thật sự muốn moi trái tim Tư Bác Văn ra xem thử.

Rốt cuộc trái tim người đàn ông này có màu gì, làm bằng gì.

Lục Nghiên Tịch hận không thể cho anh hết tất cả những thứ tốt đẹp.

Nhưng rồi đổi về cũng chỉ là sự phản bội của Tư Bác Văn, và cả cái chết của ba cô nữa.

Nghĩ tới đây, sự lạnh lùng trong mắt Lục Nghiên Tịch lại thêm mấy phần.

Cô siết chặt bàn tay, ngước mắt lên.

“Bây giờ tôi chẳng có gì nữa rồi. Tổng giám đốc Tư, nếu như anh muốn thế nào thì cứ tùy anh.”

“Tôi đi chân trần cũng không sợ thứ người mang giày như anh!”

Giọng nói của Lục Nghiên Tịch vang lên mạnh mẽ.

Cô nhìn Tư Bác Văn, không kiềm được mà đứng thẳng sống lưng mình lên theo.

Thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, trái tim Tư Bác Văn bỗng thít chặt.

“Cô…”

Bị Lục Nghiên Tịch chặn họng như vậy, anh thật sự không biết nên nói cái gì cho phải.

Người phụ nữ này, quả thật đã khác rất nhiều so với trước đây.

Nhưng những kẻ đối nghịch với anh, từ trước đến này đều không có kết quả tốt!

Một giây tiếp theo, cảm giác lạnh lẽo cũng quấn lấy cả người Tư Bác Văn.

“Chân trần không sợ mang giày?”

Tư Bác Văn nhíu mày, gương mặt đầy thâm sâu nhìn Lục Nghiên Tịch, nói từng câu từng chữ.

“Nếu như cô chọc tới tôi, dù là một lớp da cuối cùng của cô tôi cũng phải lột ra cho bằng hết!”

Thật ra thì Tư Bác Văn chỉ tùy tiện nói vậy để dọa Lục Nghiên Tịch chút thôi.

Không ngờ rằng, ngay sau đó sắc mặt Lục Nghiên Tịch lập tức trầm xuống.

Ý tứ uy hiếp trong giọng nói của Tư Bác Văn quá rõ ràng, Lục Nghiên Tịch không kiềm được mà chợt nhớ tới mẹ mình.

Cô nghiến răng, không nói gì, nhưng đã tức giận đến mức phập phồng lồng ngực lên xuống không ngừng từ lâu.

Nếu như Tư Bác Văn dám làm ra chuyện gì với mẹ cô, đến lúc đó cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tư Bác Văn!

Tuyệt đối sẽ không!

Ánh mắt như thế của Lục Nghiên Tịch rơi vào đáy mắt Tư Bác Văn.

Anh bất giác cảm thấy trong lòng dễ chịu đi rất nhiều.

Lục Nghiên Tịch có thể hận anh, tốt hơn nhiều so với việc không thèm để ý đến anh.

“Chuyện lần này tôi không so đo với cô nữa. Nếu như có lần sau, Lục Nghiên Tịch, cô cũng đừng trách tôi!”

Sau khi nói xong những lời này, ánh mắt Tư Bác Văn lạnh xuống, chỉ thẳng ra bên ngoài.

“Cút ra ngoài.”

Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng đóng cửa nặng nề truyền tới.

Đi thì đi, tưởng cô thèm ở đó lắm chắc?

Lục Nghiên Tịch tức giận mặt lúc xanh lúc trắng.

Tư Bác Văn chính là một tên đàn ông đểu cáng!

Đàn ông giống như vậy thật sự đáng ghét đến cùng cực!

Lục Nghiên Tịch không ngừng thầm mắng nhiếc người đàn ông đó.

Cũng không biết là bị tức giận hay là như thế nào.

Bỗng chốc, một mùi tanh của máu lan tràn nhanh chóng trong miệng cô.

Mặt Lục Nghiên Tịch lập tức biến sắc, cô cố nén loại khó chịu này, nhanh chóng chạy về phía nhà vệ sinh.

Ọe…

Ọe một cái, Lục Nghiên Tịch cứ thế nôn ra.

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt trong gương, cả vết máu đỏ nơi khóe miệng.

Lục Nghiên Tịch uể oải tựa vào tường. Cô nhếch môi lên, dáng vẻ khiến người ta nhìn mà đau lòng.

Hình như, bệnh tình lại nặng hơn nữa rồi…

Cơ thể mình thay đổi từng ngày một, không phải là Lục Nghiên Tịch không biết.

Thấy hôm nay nôn ra máu, lại còn nhiều hơn trước đó rất nhiều, Lục Nghiên Tịch biết, sợ là cơ thể cô sắp không trụ được nữa rồi.

Có lúc, Lục Nghiên Tịch cũng muốn tìm một xó xỉnh không người, cứ thế dứt khoát chấm dứt cuộc đời mình trong đơn độc.

Nhưng mà lại nghĩ tới mẹ, cuối cùng cô chỉ có thể cắn răng kiên trì.

Cô đứng lên, rửa qua loa đi, lúc này mới coi như xốc lại tinh thần.

Cô run người, run rẩy đi ra khỏi bệnh viện.

Đúng lúc đó, một bóng người bất ngờ đập vào trong mắt Lục Nghiên Tịch.

Hoắc Vũ Khải đang đi về phía cô, giọng nói dịu dàng vang lên sát bên tai.

“Nghiên Tịch, tại sao em lại ở đây?”

“Có phải em khó chịu ở đâu không? Nhìn mặt em tái quá.”

Bởi vì vừa rồi phát bệnh nên bây giờ sắc mặt Lục Nghiên Tịch trông hơi hãi người.

Nói rồi, Hoắc Vũ Khải tiến tới, chuẩn bị đỡ lấy Lục Nghiên Tịch.

Lục Nghiên Tịch lắc đầu một cái: “Em không sao!”

“Vừa rồi em đến thăm một đồng nghiệp thôi.”

Dứt lời, Lục Nghiên Tịch lại nghi ngờ đánh mắt nhìn Hoắc Vũ Khải.

“Vũ Khải, tại sao anh lại ở đây thế?”

Thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Hoắc Vũ Khải không nhịn được bật cười. Anh ta vươn tay ra, xoa xoa đầu Lục Nghiên Tịch.

“Đương nhiên là anh tới xử lý công chuyện rồi.”

Nói rồi, Hoắc Vũ Khải nhìn lướt qua Lục Nghiên Tịch: “Lên xe trước đi Nghiên Tịch, anh có chuyện muốn nói với em.”

Vẻ mặt nghiêm túc này của Hoắc Vũ Khải khiến Lục Nghiên Tịch sợ hãi.

Cô vội vàng gật đầu: “Được!”

Hai người cứ thế lên xe.

Trên xe, Hoắc Vũ Khải nhìn Lục Nghiên Tịch, đi thẳng vào vấn đề.

“Nghiên Tịch, hôm nay anh tới chính là để xử lý chuyện có liên quan đến tủy xương.”

Hoắc Vũ Khải vẫn luôn như vậy, chỉ cần là chuyện Lục Nghiên Tịch mở lời, không cần biết là cái gì, anh ta sẽ luôn để ở trong lòng, giải quyết giúp cho Lục Nghiên Tịch.

Nghe đến đây, Lục Nghiên Tịch không khỏi có chút kinh ngạc.

“Tủy xương?”

“Vũ Khải, đã tìm được rồi ư? Đã có kết quả hay chưa?”

Cơ thể mình càng ngày càng yếu đi rất nhiều, nếu như có thể mau chóng tìm được tùy xương thích hợp.

Đây ắt hẳn là một biện pháp giải quyết rất tốt.

Nghĩ tới đây, đáy mắt Lục Nghiên Tịch cũng ánh lên vẻ vui mừng.

“Vũ Khải, vậy bây giờ phải làm gì hả anh?”

Nhìn sự khao khát dưới đáy mắt Lục Nghiên Tịch, Hoắc Vũ Khải quay đầu đi, không đành lòng nổi.

“Nghiên Tịch… tủy xương không tốt lắm.”

“Vốn dĩ đã tìm được tủy xương thích hợp rồi, nhưng mà sau khi làm một loạt kiểm tra thì lại phát hiện không thích hợp ghép đôi.”

Giây phút nghe Hoắc Vũ Khải nói ra điều đó, Lục Nghiên Tịch như bị tạt một chậu nước thật lạnh.

Một giây tiếp theo, sắc mặt Lục Nghiên Tịch khó coi đến đáng sợ.

“Vậy à…”

Cô biết ngay mà, chuyện tủy xương làm gì dễ giải quyết như thế.

Nếu như dễ dàng như vậy, vậy thì sao có nhiều người chết vì căn bệnh máu trắng đến thế kia cơ chứ.

Nghĩ tới đây, Lục Nghiên Tịch không khỏi cảm thấy nực cười.

Cô ngước mắt lên nhìn Hoắc Vũ Khải.

“Nhưng mà vẫn cảm ơn anh nhé Vũ Khải, cảm ơn anh vì vẫn luôn giúp em tìm kiếm.”

“Cảm ơn anh!”