Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 395




Lúc bọn họ đến bệnh viện thì đã là nửa tiếng sau.

Tư Bác Văn dẫn cô đến thẳng phòng cấp cứu của bệnh viện.

“Sao rồi? Gia Bảo không sao chứ?”

Tư Bác Văn nhìn Ngụy Như Mai, hỏi thẳng vào vấn đề.

“Đang yên đang lành, em chăm sóc Gia Bảo kiểu gì vậy?”

Bởi vì lo lắng cho Gia Bảo nên giọng điệu của Tư Bác Văn cũng không tốt lắm.

Bị anh nói như vậy, đôi mắt của Ngụy Như Mai đỏ lên, nước mắt ướt đẫm không ngừng lăn dài.

“Em, em không cố ý đâu...”

Ngụy Như Mai lắc đầu, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Tư Bác Văn bực bội liếc nhìn Ngụy Như Mai rồi hỏi:

“Tình hình của Gia Bảo thế nào rồi?”

“Bác Văn, em cũng không biết, hiện tại bác sĩ vẫn chưa đưa kết quả...”

“Liệu Gia Bảo có xảy ra chuyện gì không anh?”

Vẻ mặt của Ngụy Như Mai đều là tự trách, nếu không phải cô ta đột nhiên sinh lòng ích kỷ thì đã không xảy ra loại chuyện này.

Nếu có chuyện gì xảy ra với Gia Bảo, cô ta cũng không muốn sống nữa.

Ngụy Như Mai hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không hề chú ý đến Lục Nghiên Tịch ở phía sau Tư Bác Văn.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Ngụy Như Mai, những lời khiển trách mà Tư Bác Văn định nói cũng đều bị chặn lại hết.

Cho dù thế nào đi nữa, Ngụy Như Mai cũng là mẹ của đứa trẻ.

Gia Bảo xảy ra chuyện như vậy, trong lòng cô ta cũng không dễ chịu gì.

Anh gật đầu: “Đừng lo lắng, sẽ không có việc gì đâu.”

Ngụy Như Mai gật đầu lia lịa: “Ừ, em biết rồi!”

“Chắc chắn Gia Bảo sẽ không sao hết, chắc chắn vậy.”

Lục Nghiên Tịch đứng cách đó không xa, cứ đứng vậy nhìn dáng vẻ gia đình hạnh phúc của hai người bọn họ, chỉ cảm thấy nực cười.

Cô không nhịn lòng được mà cười khẩy một tiếng, cảnh tượng như vậy thật đúng khiến người ta cảm thấy rất cảm động.

Ngay khi Lục Nghiên Tịch vừa phát ra tiếng, cả người Ngụy Như Mai bắt đầu trở nên bồn chồn.

Cô ta nhanh chóng quay phắt đầu lại. Quả nhiên, khi cô ta quay người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Lục Nghiên Tịch thình lình lọt vào trong mắt cô ta.

Ngụy Như Mai siết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

“Lục… Lục Nghiên Tịch, sao cô lại ở đây?”

Cô ta ra tay với Gia Bảo chính vì để Tư Bác Văn mau chóng trở lại, nhanh chóng tránh xa người phụ nữ này.

Không ngờ rằng, ngay cả khi cô ta đã hại Gia Bảo thành như thế này rồi mà Lục Nghiên Tịch vẫn còn đi theo tận đến đây.

Ngụy Như Mai quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn Tư Bác Văn.

“Bác Văn, tại sao anh lại đưa cô ta đến đây?”

Phải biết là, người xảy ra chuyện là con của bọn họ, Gia Bảo đấy!

Liên quan gì đến người phụ nữ Lục Nghiên Tịch này.

Nghe thấy Ngụy Như Mai nói như vậy, Tư Bác Văn mới sực tỉnh lại.

Vừa rồi lo lắng quá nên đã đưa cả Lục Nghiên Tịch đi theo cùng luôn.

Nhưng mà, chuyện này cũng không có gì to tát hết.

Vẻ mặt anh lãnh đạm: “Đến thì đến thôi.”

Trông anh như vậy chính là không muốn giải thích với Ngụy Như Mai.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Tư Bác Văn, trong lòng Ngụy Như Mai càng cáu hơn.

“Bác Văn!”

“Tại sao anh lại để Lục Nghiên Tịch tới đây? Rốt cuộc người phụ nữ này có ý đồ gì cũng không biết được đâu!”

Lúc trước vì để trả thù Lục Nghiên Tịch mà cô ta đã dùng rất nhiều thủ đoạn.

Lúc này, Gia Bảo lại yếu ớt như vậy.

Nếu Lục Nghiên Tịch ra tay với Gia Bảo...

Nghĩ đến đây, trong lòng Ngụy Như Mai càng thêm hoảng loạn.

“Bác Văn, anh cũng không nghĩ cho Gia Bảo ư? Nếu người phụ nữ này ra tay với Gia Bảo thì phải làm sao đây?”

Cô ta nhìn Tư Bác Văn, nói thẳng.

Lục Nghiên Tịch đứng ở một bên, trong lòng càng cảm thấy mỉa mai hơn.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà Ngụy Như Mai đã bịa ra vở kịch cô đầu độc Gia Bảo ư?

Nghĩ đến đây, cô không nhịn được cười mỉa vài tiếng.

Lục Nghiên Tịch nhìn Ngụy Như Mai, ánh mắt tràn đầy vẻ chế giễu.

“Trí tưởng tượng phong phú thế này mà không đi viết tiểu thuyết thì đúng là đáng tiếc.”

“Cô!”

“Lục Nghiên Tịch, cô nhanh chóng cút ra ngoài cho tôi!”

“Ai cho cô đến đây.”

Lục Nghiên Tịch nhếch môi khinh bỉ: “Cô tưởng tôi muốn tới chắc?”

Thấy thái độ như vậy của Lục Nghiên Tịch, Ngụy Như Mai suýt chút nữa tức đến phát ngất đi.

Cô ta siết chặt tay, còn đang định nói gì đó thì giọng nói của Tư Bác Văn chợt vang lên.

“Câm miệng!”

Khuôn mặt của anh lạnh lùng, đôi mắt tràn đầy vẻ nghiêm nghị dọa người.

“Đang trong bệnh viện, cãi nhau cái gì?”

Trước đây anh còn cảm thấy Ngụy Như Mai khá hiểu chuyện chu đáo, nhưng bây giờ xem ra, càng ngày càng không thể nói lý.

Bị Tư Bác Văn mắng như thế, cho dù Ngụy Như Mai đang khó chịu cũng không dám nói thêm lời nào nữa, đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Nhưng trong lòng cô ta lại không ngừng oán hận.

Người phụ nữ này càng ngày càng kiêu ngạo, cô ta sẽ không bao giờ bỏ qua cho Lục Nghiên Tịch đâu!

Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra.

Gần như trong giây tiếp theo, Tư Bác Văn và Ngụy Như Mai đã chạy đến trước mặt bác sĩ.

“Bác sĩ, thế nào rồi?”

“Con trai tôi bây giờ thế nào rồi?”

“Gia Bảo có vấn đề gì không?”

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Ngụy Như Mai và Tư Bác Văn, bác sĩ nhanh chóng lên tiếng an ủi họ.

“Hiện tại cháu bé không có gì nghiêm trọng, nhưng trong khoảng thời gian này vẫn nên chú ý nghỉ ngơi thật tốt, cho dù ăn cái gì thì cũng cố gắng ăn một chút đồ ăn thanh đạm thôi.”

Nghe bác sĩ dặn dò xong, Ngụy Như Mai vội vàng gật đầu.

“Vâng.”

Đột nhiên, Tư Bác Văn như nhớ ra điều gì đó, hỏi thẳng bác sĩ: “Tiện thể, chuyện của Gia Bảo là sao?”

“Tại sao đang êm đềm lại vào bệnh viện?”

Nghe Tư Bác Văn hỏi chuyện này, lúc này bác sĩ mới giải thích.

“Cháu bé không cẩn thận bị ngộ độc thực phẩm, ăn phải đồ ăn kỵ nhau.”

“Không có vấn đề gì lớn cả, nhưng lần sau cần phải chú ý nhiều hơn, bây giờ đang là lúc cơ thể cháu bé còn yếu.”

Nghe vậy, Tư Bác Văn không khỏi suy ngẫm.

Thấy Tư Bác Văn rất để ý tới chuyện này, Ngụy Như Mai cũng có chút căng thẳng.

Cô ta đưa tay ra giật góc áo của Tư Bác Văn.

“Được rồi, được rồi mà Bác Văn, chúng ta đi xem tình hình hiện tại của Gia Bảo trước đã.”

“Cũng không biết bây giờ Gia Bảo thế nào rồi.”

Ngụy Như Mai nhanh chóng kìm nén cảm xúc dưới đáy mắt, thu hồi vẻ hoảng sợ.

Cô ta sợ rằng nếu Tư Bác Văn tiếp tục hỏi những câu như thế này thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó mất.

Nghe Ngụy Như Mai nói vậy, Tư Bác Văn cũng gật đầu theo: “Ừ.”

Nói xong, mấy người đi thẳng vào phòng bệnh.

Vừa bước vào phòng bệnh, Ngụy Như Mai đã nhanh chóng chạy đến bên cạnh Gia Bảo, trong mắt tràn đầy lo lắng nhìn cậu bé.

“Gia Bảo, con không sao chứ?”

Gia Bảo đang nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương tái nhợt cả đi.

“Mẹ... con không sao ạ.”

Vừa mới làm nội soi dạ dày xong, nếu đổi lại là người lớn thì có khi cũng không chịu nổi.

Huống chi là một đứa trẻ còn nhỏ như Gia Bảo.

“Gia Bảo, nhắm mắt lại ngủ một giấc trước đi con.”