Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 393




Mặc dù Mễ Lộ không cam tâm, nhưng cũng đành phải gật đầu.

“Vâng, chị Nguyệt, em hiểu rồi.”

Sau khi Chu Kha Nguyệt rời đi, Mễ Lộ cũng nhanh chóng chuẩn bị đi theo sau.

Không ngờ mới vừa đi được vài bước, Lục Nghiên Tịch đã thẳng thừng ngăn cô ta lại.

“Mễ Lộ, đứng lại!”

Nghe thấy giọng nói của Lục Nghiên Tịch, Mễ Lộ cảm thấy lạnh sống lưng.

Cô ta quay lại, giương mắt nhìn, cố gắng bình tĩnh lại.

“Lục Nghiên Tịch, cô làm gì vậy?”

“Dù sao thì tôi cũng có thể coi là vào công ty trước cô, cho dù thế nào đi nữa thì cũng được coi là tiền bối của cô, cô nói chuyện với tiền bối kiểu này đấy à?”

Nghe thấy những lời này của Mễ Lộ, Lục Nghiên Tịch không nhịn được mà cười nhạo một tiếng.

Ánh mắt lạnh lùng của cô cứ chằm chặp nhìn Mễ Lộ.

“Vừa rồi ở trong phòng họp, là cô ngáng chân tôi phải không?”

Bên cạnh cô vừa nãy, ngoại trừ Chu Kha Nguyệt và Mễ Lộ ra, không còn ai khác.

Tại sao Chu Kha Nguyệt lại có thể làm điều vô duyên vô cớ như thế với cô được chứ? Người có hiềm nghi duy nhất chính là Mễ Lộ.

“Lúc trước tôi nhắc nhở cô như thế nào, cô quên rồi sao?”

Trong mắt Mễ Lộ thoáng hiện vẻ bối rối, cô ta lắc đầu.

“Cô đang nói nhảm cái gì vậy, tại sao tôi nghe không hiểu.”

“Lục Nghiên Tịch, để tôi nói cho cô biết, nếu cô không có chứng cứ thì đừng nói nhảm. Nếu không, cô đang vu khống người khác đấy!”

“Nếu tôi kiện cô, cô sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý đấy.”

Nghe những lời này của Mễ Lộ, Lục Nghiên Tịch càng cười nhiều hơn.

“Chịu trách nhiệm ư?”

“Vậy thì cô càng phải có trách nhiệm hơn mới đúng.”

Nói xong, Lục Nghiên Tịch nhướn người đến gần Mễ Lộ, đưa tay ra, một tay nắm lấy cô ta.

“Lần này quả thực tôi không có chứng cớ, nhưng lần sau tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy đâu.”

Giọng điệu của Lục Nghiên Tịch rất nghiêm khắc, khiến Mễ Lộ cũng bị dọa sợ.

Không đợi Mễ Lộ đáp lại câu nào, Lục Nghiên Tịch đã quay người bỏ đi.

Ngay lúc này, hình bóng của Tư Bác Văn cũng xuất hiện.

“Lục Nghiên Tịch!”

Anh bước tới chỗ Lục Nghiên Tịch, đưa tay ra, chặn đường đi của cô.

“Tổng giám đốc Tư, anh đang làm gì vậy?”

Lục Nghiên Tịch ngước mắt lên nhìn Tư Bác Văn, giọng điệu lạnh lùng lại xa cách.

“Đến nhà họ Tư với tôi.”

Nhìn thấy bộ dạng như thế này của Lục Nghiên Tịch, trong lòng Tư Bác Văn không khỏi đau nhói theo.

Anh bỏ qua cảnh tượng không vui kia, nói thẳng.

“Tối nay đến nhà Tư ăn cơm đi.”

Nghe những lời này của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch cảm thấy vô cùng buồn cười.

Cô giương mắt nhìn lên, đôi mắt lộ rõ vẻ chế giễu.

“Tổng giám đốc Tư, có phải anh lầm gì rồi không?”

“Bây giờ tôi không còn bất kỳ quan hệ gì với anh, người nên đến nhà họ Tư với anh phải là Ngụy Như Mai mới đúng chứ.”

“Nếu như anh muốn tìm Ngụy Như Mai thì anh không nên tới đây.”

Sau khi buông một câu như vậy xong, Lục Nghiên Tịch quay người, chuẩn bị rời đi.

Vừa mới đi được vài bước, Tư Bác Văn đã vươn tay, trực tiếp níu lấy Lục Nghiên Tịch.

“Lục Nghiên Tịch.”

“Mấy ngày nay sức khỏe của mẹ tôi không được tốt, luôn nhắc đến cô.”

“Cứ xem như giúp tôi một việc đi.”

Nghe giọng điệu yếu ớt của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch bỗng thấy hơi do dự.

Trong đầu từ từ hiện lên những ký ức về mẹ của Tư Bác Văn.

Lúc trước, dì Tư đối xử với cô như con gái ruột của mình…

Lục Nghiên Tịch nhắm mắt lại, trong mắt thoáng qua vẻ đau khổ rồi biến mất.

“Được rồi, đi thì cũng có thể thôi. Nhưng anh phải hứa với tôi một điều kiện.”

Bảo cô giúp đỡ miễn phí, Lục Nghiên Tịch cô không tốt bụng như vậy đâu.

“Điều kiện gì?”

“Tôi vẫn chưa nghĩ ra.”

Lục Nghiên Tịch lắc đầu, vẻ mặt hơi thấp thỏm.

Tư Bác Văn gật đầu đồng ý luôn.

“Được, không có vấn đề gì.”

Sau đó, Lục Nghiên Tịch đi theo sau Tư Bác Văn, trực tiếp lên xe.

Sau khi hai người rời đi, lúc này Mễ Lộ mới từ từ bước ra từ trong góc, trên tay cầm điện thoại của mình.

Mặc dù vừa rồi không thể nghe thấy rõ hai người đang thảo luận điều gì, nhưng hai người bọn họ xem ra có vẻ rất thân thiết.

Mễ Lộ không ngờ rằng Lục Nghiên Tịch lại thực sự đang nhập nhằng với Tư Bác Văn.

Cô ta cười mỉa, giơ bức ảnh trong điện thoại lên.

“Lần này cho dù tôi không ra tay thì Lục Nghiên Tịch cô vẫn cứ chờ chết đi.”

Nói xong, cô ta lập tức bấm vào nút gửi.

...

Bên này.

Ngụy Như Mai cùng con ở nhà đợi Tư Bác Văn về, cô ta đã chuẩn bị sẵn một bàn lớn đầy đồ ăn, nhưng Tư Bác Văn lại đột nhiên nói tối nay anh sẽ không về nhà.

Không biết vì sao, Ngụy Như Mai chỉ cảm thấy trong lòng hơi kỳ lạ, không dễ chịu chút nào.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động của cô ta đột nhiên vang lên.

Cầm điện thoại lên, chỉ thấy một vài tấm ảnh hiện lên trên màn hình điện thoại.

Nhấp mở, Lục Nghiên Tịch và Tư Bác Văn đang đứng cạnh nhau, cử chỉ rất thân mật.

Ngụy Như Mai siết chặt tay, lập tức gọi điện lại mà không chút suy nghĩ.

“Cô nhìn thấy những cảnh này ở đâu.”

Cô ta nghiến răng hỏi, Ngụy Như Mai đã rất cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, sợ nếu không kìm được sẽ lập tức bùng nổ.

“Chị Mai, hôm nay em cùng Lục Nghiên Tịch ra ngoài bàn dự án, lúc sau em nhìn thấy cô ta thân mật đi cùng tổng giám đốc, không biết hai người nói chuyện gì, sau đó liền rời đi luôn.”

Lời nói của Mễ Lộ truyền vào tai, Ngụy Như Mai bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.

Cô ta chỉ cảm thấy não mình như muốn nổ tung, suy nghĩ cũng khó khăn.

“Được rồi, tôi hiểu rồi.”

Ngụy Như Mai hung tợn cúp điện thoại, cả người không ngừng phát run.

Ghê tởm!

Đúng là quá đáng chết.

Một giây trước còn đang nói có chuyện không thể trở về nhà ăn cơm, không ngờ lại ở cạnh con khốn Lục Nghiên Tịch đó.

Ngụy Như Mai đã mường tượng đủ khả năng trong đầu.

Cô ta siết tay: “Không được, tuyệt đối không thể chịu đựng loại chuyện này xảy ra được.”

Nghĩ xong, Ngụy Như Mai nhấc điện thoại lên, gọi thẳng cho Tư Bác Văn.

Bên này, Tư Bác Văn và Lục Nghiên Tịch đang ngồi trong xe, trong xe yên tĩnh không tiếng động.

Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy trong lòng có chút trớ trêu. Không ngờ sau khi xảy ra chuyện như vậy, cô vẫn có thể bình tĩnh ngồi với Tư Bác Văn như này.

Đúng lúc này, tiếng chuông vội vã vang lên từ điện thoại di động, phá vỡ sự yên tĩnh lúc này.

Tư Bác Văn nhấc máy lên liếc nhìn cuộc gọi đến, không khỏi nhíu mày.

“Alo.”

“Bác Văn, bây giờ anh đang ở đâu? Hôm nay khi nào anh sẽ về nhà? Gia Bảo đang rất nhớ anh.”

Ngụy Như Mai cười, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, găm sâu vào lòng bàn tay.

Chỉ cần nghĩ tới bây giờ Tư Bác Văn và Lục Nghiên Tịch có thể đang vuốt ve âu yếm nhau thôi là khiến cả người cô ta hoàn toàn không thể chịu đựng được.

Tư Bác Văn cau mày, trong mắt đầy vẻ không vui.

“Không phải tôi đã nói với em rồi sao? Tôi định đến gặp mẹ tôi một chuyến, lát nữa sẽ trở về.”

“Được rồi, chỗ anh còn có chút chuyện phải làm.

Nói xong, Tư Bác Văn thẳng thừng cúp điện thoại, không để ý đến cảm xúc của Ngụy Như Mai.

Nhìn thấy cảnh này, Lục Nghiên Tịch không thể nhịn được cười.

“Tổng giám đốc Tư đúng là lạnh lùng vô tình.”

Nghĩ đến lúc trước cô và Tư Bác Văn ở bên nhau, chắc hẳn người đàn ông này cũng như vậy.