Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 390




“Đúng thế.”

Lục Nghiên Tịch gật đầu, nói thẳng.

Tư Bác Văn cười khẩy, trong đáy mắt tràn đầy khinh thường.

“Khả năng làm việc của cô thực sự quá kém.”

Anh còn tưởng rằng chỉ mấy công việc đó thôi thì có thể hoàn thành trước khi tan sở, nhưng bây giờ xem ra anh nghĩ nhiều quá rồi.

Tư Bác Văn lắc đầu: “Hy vọng cô có thể tiến bộ hơn trong những ngày tới.”

Nghe giọng điệu ghét bỏ của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch càng tức giận hơn.

“Anh...”

Cô thật sự không thể hiểu nổi Tư Bác Văn. Đã ghét cô như vậy rồi, tại sao còn muốn cô tới Tư Thị làm việc chứ?

Chỉ để khiến cả hai đều khó chịu chắc?

“Được.”

Lục Nghiên Tịch cụp mắt xuống, không nói nữa.

Cô cứ thế dựa vào ghế phụ, nhắm hai mắt lại.

Tư Bác Văn vừa lái xe vừa liếc mắt nhìn Lục Nghiên Tịch.

Không biết nói thế nào.

Anh luôn cảm thấy Lục Nghiên Tịch đã thay đổi rồi.

Trước kia, Lục Nghiên Tịch hoàn toàn không phải như thế này, hơn nữa... ánh mắt bây giờ Lục Nghiên Tịch nhìn anh không còn giống như lúc trước.

Bỗng chốc, trong lòng Tư Bác Văn không biết là cảm giác gì.

Trên xe chìm vào yên tĩnh, một lúc sau, xe chạy tới chỗ mà Lục Nghiên Tịch nói.

“Đến rồi.”

Giọng nói lạnh lùng của Tư Bác Văn vang lên, Lục Nghiên Tịch vội vàng tỉnh dậy, mở cửa xe.

“Hôm nay cảm ơn anh.”

Mặc dù không muốn nói câu này với Tư Bác Văn, nhưng anh quả thật đã giúp cô.

“Cô dọn nhà rồi à?”

Nhìn nơi xa lạ này, Tư Bác Văn không khỏi nhíu mày, có vẻ lơ đễnh hỏi.

Nghe anh hỏi, Lục Nghiên Tịch hơi sửng sốt, sau đó lập tức gật đầu: “Ừ.”

Tuy không hiểu tại sao Tư Bác Văn lại hỏi vậy, nhưng cô vẫn gật đầu.

“Tôi đi trước đây.”

Dứt lời, cô xoay người rời đi.

Tư Bác Văn ngồi trên xe, đáy mắt như hiện chút suy tư.

Thế này là vì muốn trốn anh mà dọn cả nhà luôn sao?

Nếu đã như vậy thì anh sẽ không để Lục Nghiên Tịch được như ý đâu.

Hừ.

...

Lục Nghiên Tịch loạng choạng về nhà với toàn thân ướt đẫm.

Từng giọt nước mưa lạnh giá trượt xuống theo góc áo.

Giọng Lý Tang Du chợt vang lên: “Nghiên Tịch à, sao con lại dầm mưa đến cả người ướt thế này?”

Nhìn thấy dáng vẻ của Lục Nghiên Tịch, Lý Tang Du đau lòng nhìn cô.

“Con bé này, sao không biết tự thương mình thế?”

Lục Nghiên Tịch nở nụ cười dịu dàng nhìn mẹ mình.

“Mẹ à, con không sao đâu.”

“Ai mà biết hôm nay trời đột nhiên đổ mưa to như vậy chứ ạ.”

Lục Nghiên Tịch nhận lấy khăn từ tay mẹ mình rồi bắt đầu lau.

Vừa nói vừa đi vào trong.

“Nghiên Tịch, lúc nãy người đưa con về là Tư Bác Văn phải không?”

Lý Tang Du bỗng nhiên lên tiếng, không nghe rõ cảm xúc trong giọng nói của bà.

Lục Nghiên Tịch sửng sốt, quay đầu lại vội vã giải thích: “Mẹ ơi...”

Chưa đợi Lục Nghiên Tịch nói hết câu, Lý Tang Du đã ngắt ngang lời cô.

Bà nhìn thẳng vào Lục Nghiên Tịch, bất đắc dĩ thở dài.

“Nghiên Tịch à, mẹ biết trước kia con thích Tư Bác Văn, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, con không thể cứ ngốc như lúc trước được.”

Không phải Lý Tang Du đang cố ý dọa cô, mà trong mắt của bà bây giờ, Tư Bác Văn chính là một kẻ bội bạc vô tình, là hung thủ hại bọn họ nhà tan cửa nát.

“Con đừng quên, vì sao ba con lại...”

Mặc dù chưa nói hết câu, nhưng giọng của bà đã nghẹn ngào.

Lục Nghiên Tịch gật đầu lia lịa: “Mẹ ơi, mẹ yên tâm đi, con biết mà.”

Nhìn dáng vẻ này của mẹ, có lẽ lại nhớ đến ba rồi.

Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó cào xé, ngứa ngáy đến khó chịu.

“Tuy bây giờ con đang làm việc ở Tư Thị, mẹ tôn trọng suy nghĩ của con, nhưng mẹ hy vọng con cẩn thận, đừng để bị người đàn ông kia lừa gạt nữa!”

“Vâng, mẹ cứ yên tâm đi ạ.”

Lục Nghiên Tịch liên tục gật đầu, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.

“Được rồi, để mẹ sấy tóc cho con, sấy xong rồi thì mau đi ngủ đi!”

“Dạ!”

Hôm sau, vì sợ lại đến muộn nên Lục Nghiên Tịch đặt đồng hồ báo thức lúc bảy giờ.

Đồng hồ vừa vang lên, cô lập tức bò dậy khỏi giường.

Sau khi rửa mặt, chuẩn bị đồ đạc xong, cô chạy thẳng đến công ty.

Không ngờ vừa đến cửa lại đụng phải vị khách không mời mà tới.

“Lục Nghiên Tịch, sao cô lại ở đây?”

Một giọng nữ chợt truyền vào tai Lục Nghiên Tịch.

Lục Nghiên Tịch không khỏi nhíu mày, trong lòng thầm kêu không ổn rồi.

Nhìn theo hướng người tới, không phải Ngụy Như Mai thì có thể là ai?

Lục Nghiên Tịch nghịch thẻ làm việc trong tay, sau đó quét ở chỗ quẹt thẻ.

“Cô nói nhảm nhí quá vậy!”

“Không tới đi làm thì chẳng lẽ tôi tới đây chơi chắc?”

Lục Nghiên Tịch liếc nhìn Ngụy Như Mai như đang nhìn kẻ ngốc.

Tuy bây giờ cô chẳng có ý gì với Tư Bác Văn cả, nhưng nếu có thể chọc tức Ngụy Như Mai thì vẫn cực kỳ đã.

Quả nhiên khi nghe Lục Nghiên Tịch nói xong, toàn thân Ngụy Như Mai như muốn nổ tung.

“Đi làm?”

Cô ta sửng sốt, bước tới phía trước rồi nắm lấy cánh tay của Lục Nghiên Tịch.

“Cô nói rõ cho tôi, cô làm gì ở đây?”

Khó khăn lắm mới phá hủy được Lục Thị, sao Tư Bác Văn còn tiếp tục gần gũi với người phụ nữ Lục Nghiên Tịch này.

Lục Nghiên Tịch nhíu mày, cười vô cùng xinh đẹp.

“Làm gì thì mắc mớ gì tới cô?”

Ánh mắt Lục Nghiên Tịch bỗng rét lạnh, cả người cũng trở nên u ám.

Cô đưa tay hất tay Ngụy Như Mai ra.

“Nếu cô thấy khó chịu thì tự mà đi hỏi Tư Bác Văn đi, đừng có ở đây làm phiền tôi.”

“Không được! Cô nhất định phải nói rõ cho tôi!”

Ngụy Như Mai nhào tới túm chặt lấy Lục Nghiên Tịch không chịu buông tay.

“Nói! Có phải cô lại giở thủ đoạn gì với Bác Văn đúng không?”

“Người phụ nữ như cô thật không biết xấu hổ. Một người đã tìm đủ mọi cách vứt bỏ mình rồi mà cứ mặt dày bám lấy không buông.”

Ngụy Như Mai giễu cợt mỉa mai Lục Nghiên Tịch, nói chuyện không chút khách sáo.

Nhìn bộ dạng này của Ngụy Như Mai, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy nực cười.

Sao lúc trước cô lại ngu ngốc bị Ngụy Như Mai lợi dụng vậy chứ?

Cô nâng mắt lên: “Ngụy Như Mai, cô đáng thương thật đấy!”

“Nếu như Tư Bác Văn không mở lời thì cô bảo tôi có vào nổi không?”

“Tôi không rảnh để ý tới chuyện của các người, đừng ở đây làm phiền nữa.”

Sự lạnh lùng trong mắt Lục Nghiên Tịch khiến người ta run sợ.

Cô đưa tay hất tay Ngụy Như Mai ra.

Ngụy Như Mai nghiến răng, tại sao đến lúc này rồi mà Lục Nghiên Tịch vẫn còn kiêu ngạo như vậy!

Bỗng dưng Ngụy Như Mai đánh mắt liếc thấy Tư Bác Văn ở cách đó không xa, đang đi tới đây.

Cô ta giả vờ ngã xuống đất.

Đứng nhìn từ nơi không xa trông có vẻ như bị Lục Nghiên Tịch đẩy ngã.

“Á!”

“Như Mai!”