Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 387




Mễ Lộ tiếp tục cảnh cáo Lục Nghiên Tịch, nhưng Lục Nghiên Tịch lại tỏ ra không có hứng thú.

Cô không nói gì, cứ thế tìm một cái bàn trống rồi ngồi xuống.

Sau khi sửa soạn lại đồ đạc của mình, cô lại đi vào trong phòng làm việc.

“Chị Nguyệt?”

Chu Kha Nguyệt ngẩng lên nhìn Lục Nghiên Tịch.

“Gì thế?”

“Chị Nguyệt, có chuyện gì cần em giúp không?”

Cô ngồi ở bên ngoài thật sự quá nhàm chán, còn không bằng tìm một chút chuyện để làm vẫn hơn.

Nhìn dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Chu Kha Nguyệt nhíu mày, hơi liếc xéo cô.

Chị ta cầm lấy báo cáo bên cạnh rồi đưa thẳng cho Lục Nghiên Tịch: “Cô xem mấy cái báo cáo này cho tôi đi.”

“Nếu như báo cáo có lỗi gì, cô nhớ ghi chú ra cho tôi.”

Lục Nghiên Tịch gật đầu nhận lấy: “Được thôi chị Nguyệt, em biết rồi.”

Bên ngoài phòng làm việc, nhìn thấy hành động của Lục Nghiên Tịch, đáy mắt Mễ Lộ hiện lên sự căm ghét.

Người phụ nữ này, đúng là biết nịnh hót thật đấy.

Mới có mấy phút ngắn ngủi như thế đã biết chủ động đi nịnh bợ chị Nguyệt rồi, quả nhiên không phải thứ đơn giản gì.

Không được! Cô ta tuyệt đối không thể để người phụ nữ này giành được thiện cảm của chị Nguyệt được.



Bên này, Lục Nghiên Tịch nghiêm túc xem báo cáo, có chỗ nào sai sót, cô đều viết lại toàn bộ, không bỏ sót bất kỳ một chi tiết nhỏ nào.

Chu Kha Nguyệt nhìn xuyên qua từ cửa sổ, nhìn lướt qua Lục Nghiên Tịch.

Thấy thái độ của cô cũng được, chị ta không kiềm được mà gật đầu một cái.

Xem ra, cái cô đi cửa sau này cũng không kém như trong tưởng tượng.

Đúng lúc này, Lục Nghiên Tịch đứng dậy, chuẩn bị đi tới phòng vệ sinh một chút.

Mới vừa rời khỏi không bao lâu, Mễ Lộ đã mò mẫm đi tới bên cạnh bàn làm việc của cô.

Mễ Lộ cầm bình nước của Lục Nghiên Tịch lên, nhẹ nhàng vặn nắp bình ra, cứ thế đặt chênh vênh ở cạnh bàn.

Một lát sau, nước tràn ra từ bên trong bình, ướt một mảng bàn.

Đến khi Lục Nghiên Tịch quay lại thì cảnh tượng nhìn thấy chính là như vậy.

Báo cáo tài chính trên bàn hầu như đã bị ướt hết, nhìn cực kỳ thê thảm.

Những chỗ đã khoanh lại lúc trước đã không còn nhìn ra bất cứ thứ gì nữa, đã là một mảnh nhòe nhoẹt.

Lục Nghiên Tịch sửng sốt, mau chóng bước tới.

“Xảy ra chuyện gì thế này?”

Cô cầm báo cáo tài chính lên, bắt đầu lau thật cẩn thận.

Mặc dù trong lòng biết làm như vậy chỉ phí công, nhưng cô vẫn muốn cố cứu vãn.

Nhưng cho dù Lục Nghiên Tịch có lau như thế nào, báo cáo tài chính vẫn cứ càng lau càng nát, hoàn toàn không thể thấy rõ, cực kỳ tệ hại.

Bởi vì vừa rồi đúng là Lục Nghiên Tịch vừa uống nước xong nên không dám nghĩ tới những điều khác.

Chắc là vừa rồi mình uống nước đã không vặn chặt nắp.

Nhưng mà…

Cô sẽ không thể mắc sai lầm cơ bản thế này mới đúng.

Ngay khi Lục Nghiên Tịch không biết nên làm như thế nào mới phải, giọng của Chu Kha Nguyệt bất ngờ vang lên.

“Lục Nghiên Tịch, sao thế?”

“Làm xong báo cáo tài chính chưa? Tôi phải giao lên cho tổng giám đốc để tiến hành báo cáo rồi.”

Nghe thấy giọng của Chu Kha Nguyệt, gần như ngay giây sau, Lục Nghiên Tịch đã xoay người, nhanh chóng giấu báo cáo tài chính trong tay ra sau lưng.

Trong mắt cô hiện lên vẻ hốt hoảng rõ ràng: “Chuyện này, chị Nguyệt…”

“Em… đột nhiên có chuyện bất trắc, vốn dĩ em đã làm xong xuôi hết rồi.”

Lông mày Chu Kha Nguyệt nhíu chặt: “Bất trắc gì?”

Khi nghe thấy bất trắc, rõ ràng đáy lòng Chu Kha Nguyệt cũng run rẩy theo.

Đúng là đáng chết.

Biết ngay là loại chuyện này không nên giao cho Lục Nghiên Tịch làm thì hơn, bây giờ làm ra bộ dạng thế này đây.

Giờ đây chị ta không cầu những thứ khác, chỉ cần Lục Nghiên Tịch có thể yên ổn lấy báo cáo tài chính ra là được.

Một giây tiếp theo, Lục Nghiên Tịch đưa báo cáo tài chính đã bị vo thành một nắm từ phía sau lưng ra.

Chu Kha Nguyệt lập tức sửng sốt: “Cái gì?”

Trên mặt chị ta tràn ngập kinh ngạc: “Lục Nghiên Tịch, cô như thế này là sao? Tại sao lại thành ra thế này?”

Trên thái dương Chu Kha Nguyệt có thể thấy được sự tức giận rõ ràng.

“Lục Nghiên Tịch, cô có biết báo cáo này quan trọng cỡ nào không hả!”

Phải biết đây là báo cáo tài chính quý trước của Tư Thị, trên tay chị ta chỉ có một bản như vậy thôi, những bản chính khác đều ở chỗ của Tư Bác Văn.

Bây giờ thì hay rồi. Giờ đã biến thành bộ dạng này, phải báo cáo với Tư Bác Văn thế nào đây.

Nghĩ tới đây, Chu Kha Nguyệt cảm thấy nhức đầu vô cùng.

“Lục Nghiên Tịch, cô thật sự khiến tôi quá thất vọng.”

“Không ngờ thái độ làm việc của cô lại là như vậy. Nếu thế, tôi cảm thấy cô không thích hợp ở lại phòng của chúng tôi nữa.”

Nghe thấy lời nói của Chu Kha Nguyệt, Lục Nghiên Tịch cũng bắt đầu nóng ruột.

Cô biết chuyện này là do mình không đúng, bởi vì mình đã sơ suất.

Nhưng mà cô cũng không muốn bị người ta ngộ nhận là do thái độ làm việc của cô có vấn đề.

“Chị Nguyệt, thật sự không phải như vậy đâu…”

“Em không lười biếng làm việc.”

“Trước đó đúng là em đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì? Chẳng lẽ cô nói với tôi rằng những thứ này đều là giả sao? Báo cáo tài chính do chính tôi làm ra biến thành bộ dạng này sao?”

Dáng vẻ Lục Nghiên Tịch ở trong mắt Chu Kha Nguyệt chính là đang nói dối, biểu hiện của chối bỏ trách nhiệm.

Bỗng chốc, chị ta càng tức giận hơn.

Cho tới bây giờ chưa từng thấy người nào không đáng tin cậy như Lục Nghiên Tịch.

Nghe thấy lời nói của Chu Kha Nguyệt, Lục Nghiên Tịch biết, mình có giải thích thêm gì nữa cũng đều phí công vô ích.

“Em, thật sự xin lỗi.”

Cô cúi đầu, nghiêm túc nói xin lỗi.

Chu Kha Nguyệt xoa trán: “Phòng của chúng ta có mỗi một bản báo cáo như vậy thôi, bây giờ bị phá hủy mất rồi, phải làm thế nào đây?”

Bởi vì dù sao thì báo cáo tài chính cũng được coi là bí mật của công ty, cho nên sẽ không in quá nhiều bản.

Lục Nghiên Tịch siết chặt nắm tay: “Có hậu quả gì em cũng tình nguyện gánh vác!”

Chu Kha Nguyệt hừ lạnh: “Cô muốn gánh vác ư? Cô có gánh nổi không?”

Lỗi lớn như vậy, phải tìm tới bên Tư Bác Văn.

“Chị Nguyệt, nguyên nhân vốn do em, để em đi tìm tổng giám đốc giải thích.”

Việc ai làm người nấy chịu, nếu không phải nguyên nhân do cô thì cũng không có khả năng thành ra thế này.

Nhìn thấy dáng vẻ Lục Nghiên Tịch cố chấp như thế, Chu Kha Nguyệt bất đắc dĩ phất tay một cái.

“Được rồi, cô đi đi.”

Nhìn dáng vẻ quật cường của Lục Nghiên Tịch, Chu Kha Nguyệt không kiềm được bắt đầu thấy thương cảm cho cô.

Cũng không biết tổng giám đốc sẽ xử lý cô như thế nào nữa.

Mễ Lộ ở bên cạnh, trong mắt tràn ngập sự dữ tợn. Lần này cô ta muốn xem xem Lục Nghiên Tịch này còn sống được nữa không!

Đi cửa sau thì thế nào chứ? Đụng phải tổng giám đốc, không phải là xong đời rồi hay sao.

Lục Nghiên Tịch cầm tài liệu và báo cáo tài chính đi đến văn phòng tổng giám đốc.

Cốc cốc cốc…

Lục Nghiên Tịch chột dạ gõ cửa một cái, chợt thấy không dám đi vào.

Đứng ở cửa, bỗng chốc Lục Nghiên Tịch có cảm giác muốn đánh bài chuồn.

Nhớ tới khuôn mặt lạnh lùng kia của Tư Bác Văn, thật sự rất dọa người.

“Vào đi.”

Giọng nói của Tư Bác Văn vang lên, Lục Nghiên Tịch hạ quyết tâm, đẩy cửa đi vào.