Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 381




Lục Nghiên Tịch nhìn Thái Vũ Hàng, thẳng thắn nói cảm ơn: “Chú Thái, cảm ơn chú ạ.”

Trong mắt Lục Nghiên Tịch đầy sự biết ơn đối với Thái Vũ Hàng. Nếu không phải nhờ có sự ra tay giúp đỡ của ông ta lần này, không biết Lục Thị sẽ biến thành dáng vẻ gì.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là cô sẽ vào tù. Còn Lục Thị… cũng sẽ bị những người khác chia ra bán.

Thái Vũ Hàng nở nụ cười không sao cả với Lục Nghiên Tịch: “Nghiên Tịch, xem con nói gì kìa?”

“Chú và mẹ con đã quen biết bao nhiêu năm, chút chuyện nhỏ ấy có đáng là gì.”

Mặc dù Thái Vũ Hàng nói vậy, nhưng Lục Nghiên Tịch vẫn không ngừng xin lỗi.

Thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, sắc mặt Thái Vũ Hàng cũng trầm xuống, giả bộ không hài lòng.

“Nghiên Tịch, nếu con cứ như vậy thì là đang coi chú như người ngoài đấy.”

Lý Tang Du cũng ở bên cạnh phụ họa: “Đúng vậy đấy Nghiên Tịch.”

“Mẹ và chú Thái của con cũng đã quen biết bao nhiêu năm, người một nhà không nói lời khách sáo.”

“Vâng!”

Nghe đến đây, Lục Nghiên Tịch cũng không tiện nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Lý Tang Du.

Lý Tang Du bỗng dưng bất đắc dĩ thở dài một hơi, ánh mắt nhìn Lục Nghiên Tịch đầy vẻ đau xót.

“Mẹ sao vậy ạ?”

Lý Tang Du lắc đầu, trên mặt đều là vẻ tự trách.

“Nghiên Tịch, tất cả đều là do mẹ không tốt.”

“Nếu không phải lúc trước mẹ khăng khăng muốn gả con cho thằng đểu giả kia, gia đình chúng ta cũng sẽ không thành ra như vậy.”

Trong mấy ngày ngắn ngủi lại xảy ra nhiều biến cố như vậy. Lý Tang Du thật sự không thể nào chấp nhận ngay trong khoảng thời gian ngắn được.

Nghe vậy, sắc mặt của Thái Vũ Hàng cũng thay đổi theo.

“Tang Du, chuyện em vừa nói là sao?”

Lý Tang Du vốn định nói, nhưng ánh mắt lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lục Nghiên Tịch, bà đành lắc đầu bất lực.

“Không có gì. Anh Thái, đừng nói chuyện này nữa.”

Nhắc đến chuyện này chỉ khiến Lục Nghiên Tịch càng thêm không vui.

Lục Nghiên Tịch cười khẽ, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trong veo lên: “Được rồi, chú Thái, mẹ, chuyện này cũng đã qua rồi. Sau này chúng ta phải sống của đời của mình thật tốt!”

Lúc nói lời này, mặc dù Lục Nghiên Tịch mỉm cười, nhưng nụ cười lại không chạm tới đáy mắt.

“Nghiên Tịch nói đúng lắm, sau này cũng sẽ qua!”

Nhìn dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Lý Tang Du mím môi. Mặc dù không nói gì, nhưng trong mắt lại ngập tràn đau lòng.

“Được rồi, đi ăn cơm thôi. Mọi chuyện đều đã qua rồi.”

Lục Nghiên Tịch gật đầu, cụp mắt che đi suy nghĩ trong lòng.

Những việc này, thật sự đã qua rồi sao?

Tư Bác Văn thật sự sẽ bỏ qua cho cô ư?



Ở bên này, tập đoàn Tư Thị.

Trợ lý bước tới trước mặt Tư Bác Văn, nói thẳng: “Tổng giám đốc, cô Lục đã ra khỏi cục cảnh sát rồi.”

“Bây giờ Lục Thị đã thành công vượt qua khủng hoảng.”

Nghe trợ lý báo cáo, Tư Bác Văn nhíu mày, đôi mắt sắc bén nheo lại.

“Vẫn còn chút bản lĩnh đấy.”

Ngón tay với khớp xương rõ ràng của người đàn ông gõ từng nhịp lên mặt bàn, phát ra một loạt tiếng vang theo nhịp.

Lúc đầu anh còn định để Lục Nghiên Tịch nếm chút đau khổ trước, sau đó sẽ ra tay cứu giúp.

Nhưng bây giờ xem ra đã có người đi trước anh một bước.

“Tổng giám đốc, vậy bây giờ chúng ta còn tiếp tục nhắm vào Lục Thị nữa không?”

Tư Bác Văn hơi giật mình, xua tay.

“Không cần.”

Chuyện lúc trước đã điều tra rõ ràng từ lâu. Bây giờ trong lòng anh cũng đã không còn thù hận trước đó với Lục Nghiên Tịch nữa, ngược lại còn có cảm giác không thể giải thích được.

“Lui xuống đi.”

“Vâng.”

Tư Bác Văn đứng dậy, đứng trước cửa sổ sát đất to lớn bên cạnh.

Đột nhiên có tiếng mở cửa truyền đến, chỉ thấy Ngụy Như Mai dẫn theo một đứa trẻ như tạc từ ngọc đi vào.

Nhìn thấy Ngụy Như Mai, trong mắt Tư Bác Văn nhanh chóng thoáng hiện vẻ chán ghét.

Nhưng chỉ chốc lát sau đã lập tức khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

“Sao em lại tới đây?”

“Gia Bảo ở nhà cứ nói muốn gặp ba nên em đã đưa nó đến đây.”

Nói rồi, Gia Bảo nhấc đôi chân nhỏ ngắn ngủn của mình, chạy thẳng đến trước mặt Tư Bác Văn.

Cậu bé chớp đôi mắt to tròn của mình, cứ nhìn Tư Bác Văn như vậy.

Nhìn thấy Gia Bảo, những chuyện không vui trong lòng Tư Bác Văn lập tức bị quét sạch.

Anh vươn tay ôm Gia Bảo vào lòng mình.

“Gia Bảo nhớ ba à?”

Gia Bảo chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu.

“Dạ.”

Nhìn dáng vẻ hai người ôm nhau, nụ cười trên miệng Ngụy Như Mai càng sâu hơn, trong mắt đầy vẻ đắc ý.

Với tình thế như bây giờ, Lục Nghiên Tịch còn tranh với cô ta thế nào nữa?

Khóe miệng cô ta nhếch lên nở nụ cười xinh đẹp: “Bác Văn, cả nhà chúng ta chưa từng đi chơi với nhau bao giờ.”

“Hay là hôm nay chúng ta ra ngoài đi dạo đi, nhân tiện mua ít quần áo cho Gia Bảo luôn.”

Nghe Ngụy Như Mai nói, Tư Bác Văn cau mày, vô thức muốn từ chối.

Nhưng lúc liếc thấy ánh mắt mong đợi của Gia Bảo, cuối cùng lời từ chối cũng không nói được thành lời.

Anh gật đầu: “Được.”

Hai người nắm tay Gia Bảo, cùng nhau đi ra ngoài.

Hình ảnh nam thanh nữ tú không khỏi thu hút nhiều ánh mắt.

Đương nhiên Ngụy Như Mai rất hưởng thụ những ánh mắt hâm mộ này. Cô ta thẳng lưng, càng khoác tay Tư Bác Văn chặt hơn.

Mặc dù bây giờ Tư Bác Văn vẫn chưa đồng ý kết hôn với cô ta, nhưng cô ta tin rằng, chỉ cần có Gia Bảo ở đây, ngày đó chắc chắn sẽ không còn quá lâu nữa đâu.

Trên xe, Ngụy Như Mai lên tiếng hỏi Tư Bác Văn: “Bác Văn, bây giờ đã xử lý xong nhà họ Lục rồi.”

“Anh xem, khi nào chuyện của chúng ta…”

Không đợi Ngụy Như Mai nói hết câu, Tư Bác Văn đã lạnh giọng ngắt lời cô ta.

“Chuyện này để qua một thời gian nữa hẵng nói.”

Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Tư Bác Văn không hề dừng lại trên người Ngụy Như Mai.

Ngụy Như Mai ngồi bên cạnh, hơi ấm ức siết chặt tay.

“Bác Văn…”

“Không phải lúc trước anh đã nói chỉ cần xử lý xong chuyện Lục Thị thì sẽ…”

“Mặc dù chuyện này đã kết thúc, nhưng mới qua chưa được bao lâu.”

“Nếu bây giờ chúng ta kết hôn, bên phía ba tôi và cả dư luận đều sẽ tạo áp lực rất lớn.”

Tư Bác Văn lạnh lùng lên tiếng, trong mắt không có chút tình cảm nào.

Nghe Tư Bác Văn nói vậy, cho dù trong lòng Ngụy Như Mai không cam tâm đến mức nào thì cũng đành phải từ bỏ.

Cô ta biết, đây chỉ là cái cớ của Tư Bác Văn thôi.

Cô ta quen biết người đàn ông này nhiều năm như vậy, anh hoàn toàn không phải kiểu người như thế.

Ngụy Như Mai cố nén lửa giận trong lòng, tủi thân nói.

“Bác Văn, em cũng không vội, nhưng Gia Bảo cũng gần đến tuổi đi học rồi.”

“Em cũng không muốn Gia Bảo mang thân phận con ngoài giá thú, ngay cả hộ khẩu cũng không có. Đến lúc đó, thằng bé sẽ bị người ta chê cười.”

Nghe đến Gia Bảo, ánh mắt Tư Bác Văn cũng dịu đi rất nhiều.

“Ừ, yên tâm.”

“Con trai của Tư Bác Văn tôi không đến lượt người khác nói này nói nọ!”

“Bác Văn, không phải em giục anh, nhưng Gia Bảo đã lớn rồi, thằng bé cũng phải chuẩn bị đi học.”

Tư Bác Văn gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi.”

“Qua một thời gian nữa tôi sẽ sắp xếp.”