Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 379




Sáng hôm sau, Lục Nghiên Tịch cảm thấy đã đỡ hơn rất nhiều, bữa sáng cũng ăn rất nhiều khiến Egan vô cùng vui vẻ.

Dùng xong bữa sáng, bọn họ cùng nhau lái xe tới cơ quan đăng ký kết hôn.

Tư Bác Văn ngồi trong chiếc xe ở phía xa quan sát hai người, tròng mắt đen láy cuộn trào một loại cảm xúc khác.

“Chuyện làm tới đâu rồi?” Anh cầm điện thoại lên, thấp giọng bình tĩnh hỏi.

“Người đã qua đây rồi, sẽ nhanh chóng tới thôi!”

“Tốt lắm!” Anh buông điện thoại xuống, khẽ cong môi mỉm cười, nhưng trong lòng lại ngổn ngang cảm xúc.

Lục Nghiên Tịch và Egan tới nơi, vừa mới bước xuống xe đã có mấy người đàn ông mặt mày già dặn đi tới vây lấy.

“Cô Lục có phải không ạ? Chúng tôi là cảnh sát quốc tế nước T, cô bị tình nghi có dính líu tới việc lừa đảo vốn quy mô lớn, hiện căn cứ vào pháp luật sẽ tiến hành khống chế cá nhân, mời cô lập tức về nước tiếp nhận điều tra!”

Người đứng đầu vẻ mặt rất nghiêm khắc, ông ta lấy ra thẻ chứng nhận cảnh sát cùng văn kiện bắt giữ có liên quan.

“Chuyện gì vậy? Sao Nghiên Tịch có thể là đối tượng lừa vốn quy mô lơn được? Các ông nhầm rồi!”

Egan nhìn thấy đám người kia muốn ra tay với Lục Nghiên Tịch bèn lập tức đứng chắn ở trước mặt cô.

“Thưa anh, xin anh vui lòng không cản trở chúng tôi chấp hành công vụ được không?”

Mấy người cảnh sát kia nói không chút khách sáo.

Sắc mặt của Lục Nghiên Tịch trắng bệch, cô đánh mắt nhìn chiến xe đắt tiền màu đen đang đỗ ở cách đó không xe, là Tư Bác Văn.

Dường như cô có thể cảm nhận được ánh mắt nham hiểm đang nhìn chằm chằm mình ở phía sau lớp kính chắn màu đen đó.

Tư Bác Văn cố ý!

“Egan, đừng lo cho tôi, tôi không sao đâu! Chỉ là xin lỗi anh, có thể tôi không kết hôn với anh được rồi.” Lục Nghiên Tịch nhanh chóng đánh mắt về, quay sang mỉm cười với Egan.

“Mấy cái đó không quan trọng, chủ yếu vẫn là sức khỏe của cô...” Egan vô cùng lo lắng.

Bây giờ để cô trở về tiếp nhận điều tra thì không khác gì để cô phải chịu đựng sự dày vò đau đớn!

“Tôi có thể trụ được mà!” Lục Nghiên Tịch mỉm cười an ủi Egan, sau đó lên xe cùng những cảnh sát kia.

Egan nhìn chiếc xe rời đi, trong lòng vô cùng lo lắng, lúc này mới phát hiện xe của Tư Bác Văn đang đậu ở cách đó không xa.

Anh ta lập tức hiểu ra, hóa ra món quà lớn mà tối qua người kia nói muốn tặng cho bọn họ chính là chuyện này sao?

Egan tức tối đi qua.

Tư Bác Văn nhìn Lục Nghiên Tịch bị đưa đi. Vốn dĩ cũng định rời đi luôn rồi, nhưng lại nhìn thấy Egan đang hùng hổ đi tới không có chút thiện chí nào, anh mới hạ cửa kính xe xuống.

“Tư Bác Văn, anh đúng thật là quá bỉ ổi, lại chụp cho Nghiên Tịch loại tội danh đó ư!” Egan giận đến mức cả mặt đều đỏ lên.

“Là cô ta tự chuốc lấy, cô ta là người đại diện pháp lý của Lục Thị, xảy ra chuyện thì dĩ nhiên cô ta phải nên đứng ra giải quyết!” Tư Bác Văn nói như lẽ đuogn nhiên, không hề có chút cảm xúc nào.

“Anh, anh có biết là Nghiên Tịch...”

Egan giận dữ hét lên, gắt gao nhìn sắc mặt Tư Bác Văn, anh ta thật sự rất muốn nói ra hết bệnh tình của Nghiên Tịch cho người này biết.

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, nếu như để cho Tư Bác Văn biết, nói không chừng kết cục của Nghiên Tịch sẽ càng thê thảm hơn.

Một người tuyệt tình cùng cực như Tư Bác Văn này, nếu như Egan nói ra bệnh tình của Nghiên Tịch, nói không chừng người này sẽ cho rằng là anh ta đang cố ý nói như vậy, đem bệnh của Nghiên Tịch ra để kéo về sự thương cảm rồi xin bỏ qua.

Mấy lời treo bên mép môi, cuối cùng cũng bị Egan nuốt xuống.

“Nói tóm lại, tôi sẽ không để Nghiên Tịch chịu khổ đâu!” Egan kiên quyết nói.

Tư Bác Văn hừ lạnh, nhấn ga dưới chân, chiếc xe lập tức phóng chạy như bay.

Chuyện Lục Nghiên Tịch bị áp giải về nước giống như mọc thêm đôi chân mà chạy nhảy đến khắp nơi. Chờ tới lúc cô và cảnh sát cùng xuất hiện ở sân bay thì đã có rất nhiều phóng viên vây xung quanh, tất cả đều nhắm vào cô làm tâm điểm.

Ánh đèn flash chói mắt chớp nháy đến mức khiến mắt cô bị choáng.

Lục Nghiên Tịch nấp mình sau lưng cảnh sát, nhưng vẫn không cản được một vài lời chửi mắng len lỏi vào trong tai của mình.

Vất vả lắm mới ra khỏi sân bay, Lục Nghiên Tịch lập tức được đưa tới cục cảnh sát.

Còn ở một nơi khác, Ngụy Như Mai lại đang nghỉ ngơi trong phòng Vip chờ Tư Bác Văn xuất hiện.

Khóe miệng cô ta cong lên nở nụ cười đắc ý, nghĩ tới Lục Nghiên Tịch vừa trở về đã trở nên thê thảm như vậy đều là do Tư Bác Văn ban tặng, cô ta lại cảm thấy vô cùng khoái chí.

Cô ta vẫn luôn lo lắng Tư Bác Văn sẽ khó dứt được tình cũ với Lục Nghiên Tịch, nhưng mà giờ xem ra, sự lo lắng của cô ta là dư thừa rồi.

Trợ lý của Ngụy Như Mai đi tới nhỏ giọng thủ thỉ mấy câu bên tai, sắc mặt của cô ta lập tức đen kịt.

Cô ta lập tức đi ra ngoài nhìn về phía cách đó không xa, quả nhiên nhìn thấy dáng vẻ dù ăn mặt cả người toàn đồ đen kín mít nhưng vẫn rất đẹp trai của Tư Bác Văn.

Mặc dù không nhìn ra được biểu cảm của anh, nhưng rõ ràng hướng anh đang nhìn là hướng của Lục Nghiên Tịch bị mang đi.

Ngụy Như Mai mím chặt môi, dằn xuống cơn tức tối không cam trong lòng, chuyển sang vẻ mặt tươi cười.

“Bác Văn, sao anh lại ở đây thế? Em còn tưởng anh không có ra ngoài nên vẫn chờ anh trong phòng nghỉ nè! Ngồi máy bay lâu như vậy, có mệt không?” Ngụy Như Mai dịu dàng khoác tay Tư Bác Văn, dáng vẻ nhìn như một người bạn gái mẫu mực tận tụy, nhẹ giọng nói.

Nhìn cô ta kéo cánh tay của mình, lông mày của Tư Bác Văn khẽ nhíu lại.

Lần này có thể đạp đổ Lục Thị thuận lợi như vậy, không thể không kể công của Ngụy Như Mai.

Vốn dĩ anh không muốn giáng cho Lục Thị một đòn trí mạng như vậy. Nhưng vì Ngụy Như Mai không màng tới lời dặn dò của anh mà ra thẳng tay với Lục Thị, khiến cổ phiếu của Lục Thị tụt hạng suýt chút đã rớt khỏi sàn chứng khoán, cho nên anh mới có thể chỉ động tay một chút là Lục thị đã phá sản.

Mặc dù trông thì có vẻ Ngụy Như Mai giúp đỡ anh rất nhiều, nhưng anh lại cảm thấy không vui.

Anh ghét loại phụ nữ tự mình làm chủ, lần này Ngụy Như Mai đã phạm vào điều tối kỵ đó của anh.

Ngụy Như Mai lập tức nhận ra sắc mặt khó chịu của anh, vội vàng nói: “Bác Văn, không phải anh nói muốn đi gặp con của chúng mình sao? Mấy ngày nay anh không có ở đây, em tranh thủ thời gian về nhà một chuyến đón con về đây, anh muốn gặp không?”

Con?

Quả nhiên, câu nói này của Ngụy Như Mai khiến sắc mặt của Tư Bác Văn dịu lại rất nhiều.

“Thằng bé đâu?” Tư Bác Văn hỏi, có vẻ rất vội vàng muốn gặp con.

“Thằng bé đang ở trong biệt thự, về sẽ gặp được thôi! Gia Bảo vẫn luôn mong gặp được ba nó đó!” Nhắc tới con, vẻ mặt của Ngụy Như Mai lập tức hiện vẻ hiền từ dịu dàng.

Tư Bác Văn cũng vơi đi cảm xúc bất mãn với cô ta rất nhiều.

Vốn dĩ anh muốn lập tức xử lý chuyện của Lục Nghiên Tịch, tới cục cảnh sát bảo lãnh cô ra ngoài.

Nhưng bây giờ, con trai của anh tới rồi, tất cả lộ trình đều cần thay đổi.

Cô gái Lục Nghiên Tịch kia, cứ để cho cô nếm chút đau khổ ở cục cảnh sát trước đã, coi như là phạt cô đã tùy tiện đi kết hôn với người khác ở nước ngoài.

Tư Bác Văn và Ngụy Như Mai cùng rời khỏi sân bay quay trở về biệt thự.

Nói tới Lục Nghiên Tịch, vừa mới tới cục cảnh sát, cô đã cảm thấy cả người không còn chút sức lực, cơ thể lại bắt đầu nóng lên, vội vàng đăng ký mời bác sĩ Mộ Bảo Vinh tới xem bệnh cho mình.

Mà cảnh sát cũng không làm khó cô, nhanh chóng giúp cô liên lạc với Mộ Bảo Vinh luôn.

Mộ Bảo Vinh nghe tin Lục Nghiên Tịch lại phát sốt bèn lập tức mang theo dụng cụ y tế chạy tới.

Nhìn thấy dáng vẻ của Lục Nghiên Tịch, Mộ Bảo Vinh cảm thấy xót xa trong lòng.

Anh ta nhanh chóng trị liệu cho cô, nhìn thấy sắc mặt cô đã đỡ hơn một chút, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tiếp theo cô định làm như nào?” Mặc dù biết hỏi câu này vào hoàn cảnh như vậy là không phù hợp, nhưng mà khi ra khỏi cửa là anh ta sẽ không còn cơ hội nữa.

“Ban đầu tôi định bán Lục thị đi, sau khi trả lại tiền còn có thể dư được một chút. Nhưng bây giờ nhìn lại, tôi đã không còn cơ hội nữa rồi...”