Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 376




Lục Nghiên Tịch rút kim tiêm, đứng lên vịn lấy vách tường đi về phía bên cạnh, nhìn cặp mắt đang khép chặt cuối cùng cũng mở ra, cô ngập tràn vui sướng chạy lên: “Mẹ, mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng cũng tỉnh rồi!”

Cô rất sợ Lý Tang Du vẫn sẽ không tỉnh lại.

Nghe thấy giọng nói của con gái, con ngươi đang ngơ ngác của Lý Tang Du mới khẽ động đậy lấy về ý thức nhìn về phía của Lục Nghiên Tịch. Cô khóc trông rất nhếch nhác, sắc mặt trắng bệch, lúc nhìn vào dáng vẻ quặn lòng của Lý Tang Du mà trong lòng cũng như dấy lên một luồng cảm xúc, nước mắt cũng chực trào nơi khóe mắt.

“Nghiên Tịch, ba của con, ông ấy...” Giọng của Lý Tang Du khàn đục, nước mắt đã không kìm được mà tuôn trào rồi.

Hình ảnh hiện ra trong đầu của bà chỉ có Lục Huyền Lâm cả người toàn là máu me đang che chắn cho mình, trong bệnh viện vang tới một âm thanh tuyệt vọng, bà cũng rơi vào hồi ức, là những hồi ức mặn nồng lúc trước.

“Mẹ.” Lục Nghiên Tịch không nói gì, thoáng cái sà vào trong lòng của Lý Tang Du, trút hết cả những uất ức mà mình đã chịu đựng trong khoảng thời gian này.

Egan cảm thấy mình nên rời khỏi đây, trả lại không gian riêng cho hai mẹ con.

Lý Tang Du ôm chặt Lục Nghiên Tịch, trút hết nỗi lòng xong, bà mới hỏi tới khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì.

Lục Nghiên Tịch không hề giấu giếm mà nói ra hết mọi chuyện. Nhìn thấy sắc mặt của Lý Tang Du càng lúc càng khó coi, cô thấy hơi sợ, vùi trong lồng ngực Lý Tang Du ôm chặt lấy bà.

“Nhất định là do Vu Diễm My làm.” Lý Tang Du thẳng thừng đưa ra kết luận.

Nói về gia đình của Lục Hương Cầm thì thứ bà chịu nhiều nhất chính là nhẫn nhịn. Bà biết rõ con người của Lục Hương Cầm nhưng lại không thể nhịn được người này là em gái của Lục Huyền Lâm. Âm thầm đấu đá suốt mười mấy năm, bà thua rất thê thảm. Nhưng mà Lục Hương Cầm bây giờ cũng đã chết rồi, chỉ còn mỗi Vu Diễm My.

“Mẹ, mẹ muốn đứng ra lãnh đạo Lục Thị không?” Lục Nghiên Tịch bỗng nhẹ giọng dò hỏi. Thấy được ánh mắt né tránh của Lý Tang Du, cô không có dũng cảm để nói thẳng ra, nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được.

Lý Tang Du mỉm cười xoa đầu cô, từ chối bằng cách khác: “Đó là của ba con để lại cho con, là của hồi môn của con đó.”

“Mẹ, nếu như con không còn sống được bao lâu nữa, mẹ có cố gắng sống tiếp không?” Lục Nghiên Tịch bỗng hỏi lại.

Lý Tang Du lập tức liếc nhìn sang, cốc mạnh vào đầu Lục Nghiên Tịch: “Nói bậy gì đó hả!” Nói xong, bà cũng nhớ lại chuyện khác: “Mẹ muốn tới thăm ba con, chúng ta trở về Phong Thành đi.”

Bà nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bỗng hiện vẻ tuyệt vọng khó hình dung.

“Vâng.” Lục Nghiên Tịch đáp một tiếng.

Cánh cửa cũng đúng lúc được đẩy ra, Egan mỉm cười đi tới: “Uống chút thuốc rồi thử vận động gân cốt một chút đi ạ.”

Cả hai mẹ con bị chen ngang cuộc trò chuyện, cũng làm theo hướng dẫn của Egan.

Bên đây vừa định sẽ về lại Phong Thành, Tư Bác Văn ở bên kia biết được chuyện bèn đặt thẳng vé máy bay mà về Phong Thành trước.

Có lẽ vẫn còn tới kịp, nếu như bây giờ đi thì Lục Thị vẫn còn có thể cứu vãn.

Anh vừa quay về đã lập tức tăng ca thêm một buổi tối, cố gắng bù đắp lại lỗi lầm nhiều năm đó của anh, nỗ lực hòa giải.

Nhưng phía bên kia, Lục Nghiên Tịch vẫn chưa lên máy bay đã cảm thấy cơ thể mình rất không ổn.

Cơ thể của cô từ trong ra ngoài đang ở trạng thái như bị moi sạch sinh lực, hai chân nhũn ra suýt đã không đứng vững được. Cô nhìn Egan đang đẩy Lý Tang Du đi ở trước mặt, bỗng dừng chân lại nói: “Mẹ, mẹ đi về trước đi. Con xử lý xong chuyện bên này rồi sẽ về nhé được không ạ?”

Lý Tang Du đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt của Lục Nghiên Tịch hơi nhợt nhạt bèn lo lắng hỏi: “Có phải là thấy khó chịu trong người không?”

Lục Nghiên Tịch lắc đầu, sau đấy nghe thấy thông báo của loa phát thanh ở sân bay, cô lập tức giục: “Nhanh lên đi mẹ, nếu không sẽ trễ máy bay đó, mẹ đi trước đi.” Nói xong, cô ra dấu cho Egan đẩy bà mau chóng rời đi.

Lý Tang Du còn đang do dự, bà muốn nhìn thấy Lục Huyền Lâm, nhưng mà cũng không muốn để Lục Nghiên Tịch ở lại đây một mình.

“Mẹ đi thăm ba trước đi, ba nhất định là nhớ mẹ lắm rồi đây.” Lục Nghiên Tịch cười nói.

Câu nói náy đã đụng tới nỗi lòng của Lý Tang Du, bà gật đầu ra dấu cho Egan đẩy bà lên máy bay.

Lúc cả hai người hòa vào trong đám đông, Lục Nghiên Tịch lập tức nhanh chóng lùi về sau, tìm một góc tường rồi mới vịn vào từ từ ngồi xuống, cả người rơi vào trạng thái không còn sức lực.

Lúc Egan tìm thấy cô thì cô đã ngất đi rồi.

Bệnh tình của cô nghiêm trọng hơn cô tưởng tượng, tốc độ cũng càng nhanh hơn.

Cùng ngày hôm đó, Lục Nghiên Tịch được đưa vào bệnh viện, nằm bên trong phòng chăm sóc đặc biệt, cạnh bên có đặt mấy thiết bị cùng máy móc.

Egan vẫn luôn quan sát, chợt nhớ tới vị bác sĩ mà Lục Nghiên Tịch từng nói là người duy nhất biết rõ bệnh tình của cô. Anh ta biết rõ bệnh tình của Lục Nghiên Tịch, nếu như muốn đưa ra được nhiều phương pháp trị liệu tốt nhất cho cô thì phải hiểu rõ về bệnh tình của cô càng nhiều càng tốt.

Egan nhớ đã từng có số điện thoại liên lạc của Mộ Bảo Vinh, sau khi gọi cho Mộ Bảo Vinh thì cũng đã hiểu được sơ qua tình hình.

Lục Nghiên Tịch ngủ cả ngày, tới chiều hôm sau mới chầm chậm mở mắt ra, mọi thứ từ mơ hồ tới dần trở nên rõ rệt. Lục Nghiên Tịch từ từ hoàn hồn, khẽ cau mày nhìn Egan đang đứng bên cạnh: “Có phải đã nghiêm trọng hơn rồi không?” Cô có thể cảm nhận được.

Egan không đáp, chỉ nhìn Lục Nghiên Tịch rồi khuyên nhủ: “Tiếp nhận hóa trị nhé?” Chỉ có như vậy mới có thể duy trì lâu thêm được.

Lục Nghiên Tịch nhẹ giọng đáp: “Đợi thêm đã.”

“Đợi đến khi nào nữa? Cô có biết cơ thể của cô hiện tại đã yếu như nào rồi không?” Egan còn muốn nói thêm nữa, nhưng nhìn thấy Lục Nghiên Tịch chậm rãi nhắm mắt, anh ta lại nuốt ngược những lời đó vào trong bụng.

Bầu không khí im lắng một lúc lâu, Egan vừa mới định mở miệng thì điện thoại của Lục Nghiên Tịch đã vang lên. Anh ta cầm lên nhìn màn hình theo bản năng, vừa định tắt máy thì lại thấy Lục Nghiên Tịch đã mở mắt, bèn đưa lại điện thoại cho cô, dáng vẻ trông không tình nguyện lắm.

Là Tư Bác Văn.

Cô vừa mới bắt máy.

“Lục Nghiên Tịch, cô đâu rồi? Mẹ của cô cũng đã về rồi, cô còn ở Los Angeles làm gì nữa?” Tư Bác Văn gào lên.

Suýt chút đã làm thủng luôn màng nhĩ của Lục Nghiên Tịch rồi. Vẻ mặt cô bỗng nhoáng hiện chút vui vẻ, nhưng cũng nhanh chóng tĩnh mịch trở lại: “Liên quan gì tới anh?” Giọng điệu lạnh lùng này, cứ như đối phương là một người xa lạ vậy.

Đầu dây bên kia im lặng một chút, rất lâu sau đó mới truyền tới một giọng lạnh nhạt: “Lục Thị là của cô, cô còn không tới kiểm soát tình hình thì cũng chỉ có nước phá sản rồi vào tù thôi.” Lời anh nói là thật, Lục Nghiên Tịch không trả lời, anh mới nói tiếp: “Hôm nay tôi qua đón cô, lệnh của ba tôi.”

Dứt lời chính là tiếng tút tút cúp máy, Lục Nghiên Tịch thoáng sửng sốt, nghe được câu này lại cảm thấy bối rối.

Tới đón?

Không được, không được, nhất định không được. Cô bỗng hoảng loạn, muốn đứng lên nhưng lại phát hiện trên người mình đang gắn đầy những dây thiết bị kiểm tra: “Egan, mau lấy ra giúp tôi đi, tôi phải trở về, không thể để cho anh ấy nhìn thấy tôi trong bộ dạng như này được.”

Không cần tới trước gương cô cũng biết dáng vẻ hiện tại của mình thê thảm như nào.

“Cô có thể trốn được bao lâu nữa? Sớm muộn gì cũng sẽ bị anh ta phát hiện thôi. Hơn nữa, hai người đã ly hôn rồi, không cần vì anh ta mà khiến bản thân mình phải chịu thêm dày vò nữa!” Egan bất lực khuyên nhủ, dốc sức đẩy cơ thể của Lục Nghiên Tịch trở về.

“Tôi còn có thể làm gì được nữa đâu? Tôi nhất định phải quay về, về lại biệt thự trước đã, chuyện còn lại để sau này hẵng nói.” Dù sao thì cũng không thể để cho Tư Bác Văn nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của cô được, hay là... “Egan, chúng ta kết hôn đi! Sáng mai, à không, sáng mai không kịp, vậy ngày mốt, càng sớm càng tốt.”