Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 373




Đến khi Lục Nghiên Tịch mở mắt nhìn thấy ánh sáng một lần nữa thì đã là sáng hôm sau. Lúc tỉnh lại, Lục Nghiên Tịch cảm thấy cả người đau nhức, cô bị trói chặt trong một căn phòng nhỏ, nhờ ánh mặt trời sáng rực chiếu vào mà có thể thấy rõ có vẻ nơi này là một phòng chứa đồ.

Cô dần tỉnh táo lại và nhớ lại chuyện trước đó. Lúc vào nhà vệ sinh, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một cây gậy đánh thẳng vào đầu, hai mắt tối sầm rồi hôn mê bất tỉnh.

Những chuyện xảy ra sau đó, cô không hề có chút ấn tượng nào hết.

Nhưng bây giờ cô đã biết tình cảnh của mình rồi. Tay chân bị trói chặt, cuộn người nằm trên mặt đất, tay chân đã tê dại không còn cảm giác. Cô khẽ mở miệng định nói chuyện, nhưng cổ họng đã khàn đến mức không thể phát ra âm thanh. Xung quanh cũng không có thứ gì có thể dùng để cắt dây thừng, mà dù có thì cũng chưa chắc cô có sức lực.

Cô mơ màng đợi cả buổi sáng mới có người đẩy cửa ra. Cơ thể to lớn chặn ngang cánh cửa chật hẹp, những tia sáng rực rỡ chiếu vào qua khe hở vô cùng chói mắt.

Lục Nghiên Tịch nhắm mắt lại, lúc mở mắt, thấy rõ người trước mặt, đầu óc mơ màng gọi một tiếng: “Chú.”

“Chú?” Cô còn chưa kịp phản ứng, Vương Chấn đã lắp bắp kinh hãi, nhìn Lục Nghiên Tịch với vẻ mặt không dám tin: “Cô còn gọi tôi là chú à?”

Sau khi xác định bản thân không nghe lầm, ông ta còn nghi ngờ đầu óc Lục Nghiên Tịch bị co lại.

Lục Nghiên Tịch bất giác nhíu chặt lông mày, sau khi đầu óc tỉnh táo lại, bỗng nhiên sắc mặt cô trở nên lạnh lẽo: “Tôi vẫn luôn xem các người là người nhà...”

Đến thời khắc cuối cùng bọn họ chưa thừa nhận, Lục Nghiên Tịch vẫn luôn giữ lại một chút may mắn.

“Việc này thì phải hỏi cô của cô, tôi chẳng biết gì đâu, tôi chỉ đơn thuần vì tiền thôi.” Dù sao cũng đã ngả bài rồi, Vương Chấn không muốn che giấu nữa mà nói rõ mục đích của mình luôn.

Ở cạnh Lục Hương Cầm từ mười mấy năm trước cũng là vì tiền.

Lục Nghiên Tịch không nói gì. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Vương Chấn, ý hận trong mắt dần trở nên lạnh nhạt, giống như đang nhìn một người chết vậy.

Cô không phải là người lương thiện, từ trước đến nay đều không phải.

“Chậc chậc chậc, ánh mắt gì vậy? Cô nghĩ cô có thể chạy thoát được à? Lại đây xem thứ này đi.” Bỗng nhiên Vương Chấn cười khẩy, cứ thế tiến lên vài bước nhấc cô lên rồi đi ra ngoài.

Ánh sáng chói rực đột ngột khiến Lục Nghiên Tịch phải mất một lúc mới có thể thích ứng được. Cô quan sát nơi này chỉ có một căn phòng lớn, ăn cơm, ngủ nghỉ hay phòng khách đều ở cùng một phòng.

Một chiếc giường đơn vừa có thể ngủ vừa có thể ngồi, chiếc TV treo trên vách tường cũng không tính là nhỏ, bên cạnh là một cửa sổ nhỏ, gió thổi vào, thổi theo một mùi hương nhàn nhạt nào đó vào phòng.

Vương Chấn thấy biểu cảm của Lục Nghiên Tịch thì lập tức biết cô đang nghĩ gì, bèn khinh thường nói: “Chưa từng ở trong một căn nhà như vậy à? Tin tôi đi, cô sẽ được ở nhanh thôi.”

Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao Vương Chấn chưa giải quyết Lục Nghiên Tịch.

Không gì hả giận hơn khi nhìn thấy một người sống không bằng chết.

Lục Nghiên Tịch hoang mang nhìn Vương Chấn, không rõ ông ta đang nói gì. Mãi đến khi Vương Chấn quăng cô xuống mặt đất, cầm điều khiển từ xa chuyển sang tin tức tài chính và kinh tế.

Tập đoàn Lục Thị cũng có sản nghiệp ở nước ngoài, bị lên tin tức tài chính khi xảy ra chuyện là rất bình thường, nhưng mà đã xảy ra chuyện gì?

Tiêu đề to màu đen viết: “Lục Thị nợ nần chồng chất, Lục Nghiên Tịch chạy trốn ra nước ngoài.”

Nợ nần chồng chất? Không đợi Lục Nghiên Tịch giật mình xong, TV đã nhảy sang cảnh tiếp theo.

Một phóng viên đang phỏng vấn một người: “Xin hỏi Lục Thị thật sự đang nợ một khoản tiền lớn sao ạ?”

“Sau khi vốn đầu tư giai đoạn trước bắt đầu khởi công, làm được một nửa thì đột nhiên Lục Thị không bỏ vốn nữa. Không chỉ bị buộc phải đình chỉ công việc mà còn nợ tiền lương của công nhân. Chỉ cần hỏi đại một người là đều có thể chứng thực được mấy chuyện này.”

Sau đó lại chuyển cảnh thành một người khác, nhưng lời nói đều không khác nhau lắm. Đều là vì chuỗi vốn đầu tư của Lục Thị bị đứt đoạn nên lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

“Sao lại như vậy chứ?” Lục Nghiên Tịch càng nhìn càng cảm thấy bất thường.

Lúc trước cô đã bảo bọn họ dừng lại vài công trình rồi mà, tại sao đột nhiên toàn bộ đều nói Lục Thị bỗng dưng bị đứt đoạn, hơn nữa còn lấy ra được bằng chứng nữa chứ.

Hết chuyện này đến chuyện khác khiến Lục Nghiên Tịch không kịp ứng phó.

Vương Chấn lại thấy vô cùng vui vẻ, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt: “Cô không muốn biết là ai làm sao?”

Lục Nghiên Tịch nghiêng đầu nhìn về phía Vương Chấn, chờ ông ta nói tiếp.

Vương Chấn cũng không úp mở, nhẹ giọng nói: “Tư Bác Văn đấy. Ngay từ đầu cậu ta đã động tay động chân với Lục Thị rồi, điên cuồng đầu tư cũng là do một mình cậu ta độc đoán. Hiện tại biến thành dạng này, nhưng người chịu trách nhiệm pháp lý lại là cô.” Ông ta cười gian xảo.

Lục Nghiên Tịch ngây ngốc tại chỗ, ánh mắt thừ ra chậm rãi biến thành trống rỗng. Nhớ lại lần đó Vương Chấn đột nhiên rời đi rồi chuyển nhượng cổ phần cho cô, ngay sau đó, Tư Bác Văn cũng chuyển cổ phần cho cô, thế là cô bỗng chốc trở thành đại diện người đại diện pháp lý của Lục thị.

Cô vẫn luôn nghĩ Tư Bác Văn thấy ba mẹ cô bỗng gặp chuyện không may nên muốn cho cô một chút cảm giác an toàn, mà cô cũng từng cảm động vì chuyện này. Bây giờ ngẫm lại, cô chợt cười phì, ánh mắt đầy ý cười nhìn về phía Vương Chấn.

“Vương Chấn, các người giỏi lắm.” Lục Nghiên Tịch nhẹ giọng nói. Không ngờ mục đích bày ra một đại cục, một bàn cờ vô cùng lớn như này chính là để phá hủy Lục Thị. Là cô suy nghĩ quá thiển cận rồi. Cũng có thể nói là cô luôn nuôi giữ lại chút hy vọng may mắn, dù rõ ràng đã phát hiện ra sự bất thường! Hoắc Vũ Khải cũng đã từng nhắc nhở cô, nhưng cô lại không hề để tâm.

Hiện tại, đột nhiên cô cảm thấy cơ thể như bị hút sạch, cả người dựa vào chân bàn, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào màn hình TV.

“Hiện giờ người đại diện pháp lý Lục Thị là Lục Nghiên Tịch vẫn chưa xuất hiện nên vẫn chưa có kết luận với sự việc này. Nhưng hội đồng cổ đông đã quyết định sẽ bán Lục Thị đi để trả nợ, dù sao khoản tiền phạt vi phạm hợp đồng này cũng là một con số không nhỏ.” Sau khi phóng viên nói xong thì nhảy sang một tin tức khác.

Vương Chấn chờ kết thúc mới nghiêng đầu nhìn về phía Lục Nghiên Tịch, thấy dáng vẻ bần thần của cô thì khẽ cười: “Chuẩn bị chờ người tới đón chúng ta về thôi.”

Dứt lời, ông ta đứng dậy, kéo tấm rèm giường rồi mở cửa đi ra ngoài.

Lục Nghiên Tịch tiếp tục bị trói đến không thể đứng dậy nổi.

Chờ tới khi ông ta rời đi, Lục Nghiên Tịch trầm ngâm nhìn về phía cánh cửa với ánh mắt sâu xa. Cô nhất định phải chứng thực, cô phải biết rốt cuộc Lục Thị đã xảy ra chuyện gì. Nghĩ vậy, cô lập tức dịch người tới cạnh bàn, nhìn chiếc dao gọt trái cây, nhưng còn chưa kịp làm gì thì cánh cửa đã đột ngột mở ra.

Vương Chấn xách một ít đồ ăn đơn giản đi vào, thấy động tác của Lục Nghiên Tịch thì chợt cười nhẹ: “Đừng cố vùng vẫy nữa, bọn Tư Bác Văn không tìm được chỗ này đâu. Hơn nữa cô cũng không chạy xa nổi, xung quanh đây không an toàn.”

Nói xong, ông ta chủ động cầm lấy dao rồi cắt đứt dây thừng trên tay và chân Lục Nghiên Tịch, sau đó còn không quên uy hiếp cô: “Nếu cô dám chạy, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho bọn họ để khiến Lục Thị lâm vào hoàn cảnh càng khó khăn hơn nữa. Còn cả mẹ cô... nói không chừng sẽ có chuyện ngoài ý muốn đấy.”

“Ông muốn làm gì?” Sắc mặt Lục Nghiên Tịch nặng nề.

“Chỉ muốn an toàn quay lại Phong Thành thôi.” Dứt lời, Vương Chấn đi vào nhà bếp.