Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 369




Rác rưởi đầy dưới đất, lúc bước đi cũng phải nghĩ kỹ nên đặt chân ở đâu, trên mặt Lục Nghiên Tịch tỏ vẻ hơi khó chịu.

Còn Tư Bác Văn thì thẳng thừng chê bai, đứng ở chỗ sạch sẽ nhất ở tít bên ngoài, nhìn Mặt Sẹo chằm chằm: “Rồi cuối cùng làm sao bắt được người đây? Gã ta ở đâu?”

Nơi này trống không chỉ còn lại rác rưởi và mấy thứ linh tinh, ngoài ra không còn một bóng người.

Mặt Sẹo nghe vậy quay đầu lại, đồng thời chỉ vào đống rác thức ăn nhanh dưới đất và mấy xô nước lớn, ngoài ra gã ta còn đi tới phía trước một bức tường tối đen, mò mẫm thứ gì đó.

Sắc mặt gã ta từ nặng nề dần biến thành suy nghĩ sâu xa, cuối cùng trở nên vui vẻ, đột nhiên cười nói: “Cửa ngầm vẫn chưa mở, chắc chắn gã ta sẽ trở về.”

Gã ta nói xong, thấy hai người kia hoàn toàn không tin tưởng, gã ta mới giải thích tiếp: “Cửa ngầm này dùng để chạy trốn, cũng là ám hiệu của chúng tôi, nếu cửa này mở cho thấy chỗ này cực kỳ không an toàn, phải lập tức rút lui.”

“Có người.” Gã ta vừa nói xong, Lục Nghiên Tịch đã lập tức cảnh giác, quay đầu lại liếc Tư Bác Văn. Sau khi xác định anh cũng nghe thấy rồi, nhanh chóng dẫm lên rác đi thẳng đến bên cạnh Mặt Sẹo.

“Ở đây.” Mặt Sẹo kêu nhỏ một tiếng, nhích người sang bên cạnh, bóng dáng hoàn toàn bị hàng hóa che khuất.

Nơi này vốn đã tối tăm, mọi người vừa trốn đã lập tức không thấy bóng dáng, còn có một khe hở có thể nhìn ra bên ngoài, thích hợp ẩn nấp, cũng càng phù hợp với bọn họ.

Lục Nghiên Tịch thì chưa kịp di chuyển thì trên vai đã xuất hiện một đôi tay, Tư Bác Văn lập tức xoay người cô rồi bước vào trước, vừa vặn chen giữa Mặt Sẹo và Lục Nghiên Tịch.

Lục Nghiên Tịch hoang mang không hiểu chuyện gì, còn Mặt Sẹo thì âm thầm khinh bỉ, gã ta chẳng có hứng thú gì với Lục Nghiên Tịch cả, không cần phải đề phòng như vậy.

Gã ta vừa nghĩ vậy đã có âm thanh đi xuống cầu thang.

Ba bóng người đi xuống ngay sau đó, người đi phía trước là Vương Ân, dáng người cao khoảng một mét bảy, lưng hơi còng, sắc mặt u ám, khuôn mặt cũng hiện lên vẻ cay nghiệt.

Lục Nghiên Tịch nhìn thấy bỗng dưng có cảm giác hơi quen, luôn thấy hơi kỳ lạ.

Mà giây sau đã đánh tan sự nghi ngờ của cô.

Đằng sau Vương Ân là Vương Chấn, trên gương mặt phúc hậu không hề che giấu vẻ chán ghét.

“Chỗ mình ở mà không biết dọn dẹp chút à? Rác rưởi chất thành núi rồi!” Ông ta thầm nghiến răng nghiến lợi. Nói thì nói vậy, nhưng ông ta vẫn đi theo phía sau Vương Ân.

“Còn không phải tại các người à?” Vương Ân lập tức cãi lại, lúc quay đầu lại còn khiến Vương Chấn giật mình.

Vương Chấn cũng hơi sầm mặt, nhưng không nói gì.

Vẻ mặt như vậy càng thêm giống nhau, tuy rằng một béo một gầy nhưng vẫn có nét tương tự, Vương Ân và Vương Chấn à, Lục Nghiên Tịch cười mỉa.

Thảo nào căn nhà này lại đứng tên Lục Hương Cầm, thảo nào Lục Hương Cầm lại giúp Vương Ân giấu bọn họ, mọi điều đã thông suốt, nói có sách mách có chứng.

Nhưng không ai biết rằng, trong lòng Lục Nghiên Tịch đã dần trở nên chua xót.

Người bên ngoài yên tĩnh một lúc, Vương Ân hừ lạnh nhìn về phía Vu Diễm My đứng cạnh đống rác, nói thẳng: “Chê mà còn muốn đến, cô không cảm thấy mình dối lòng quá à? Nếu không muốn đến thì đi về đi.”

“Anh...” Vu Diễm My chỉ nói được một chữ, nhìn thấy vẻ mặt Vương Ân, cô ta cố kiềm chế sự khó chịu, bước giày cao gót đi vào.

Kết quả ngay bước đầu tiên đã dẫm phải hộp canh, nước canh đặc sệt chảy lên mũi giày cao gót, ít gia vị còn dư lại dính lên, Vu Diễm My nhìn mà chán ghét, chân không cử động nữa.

“Diễm My, lại đây.” Vương Chấn đột nhiên nghiêm nghị quát một tiếng.

Suy nghĩ Vu Diễm My được kéo trở về, cô ta ngẩng đầu lên nhìn Vương Chấn, thấy ám chỉ trong mắt ông ta, cô ta hít sâu một hơi, lạnh lùng thản nhiên đi tới, đặc biệt chú ý tránh mấy hộp canh dưới chân.

Vương Ân yên lặng nhìn, nhếch môi cười châm chọc.

Gã ta đã sống cuộc sống như vậy rất nhiều năm, đã hoàn toàn vô cảm.

“Nói đi, muốn chúng tôi làm sao thì anh mới đồng ý ra tay.” Vu Diễm My ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề. Nếu không phải còn có chuyện muốn nói, cô ta sẽ không bao giờ thỏa hiệp.

Vu Diễm My vừa nói vừa dán mắt lên đôi giày cao gót số lượng giới hạn của mình.

Vương Chấn cũng tập trung nhìn Vương Ân, chờ gã ta trả lời.

“Rất đơn giản thôi, bây giờ tôi đang chuẩn bị đến châu Phi, bên kia sẽ an toàn hơn, chỉ cần các người thu xếp tiền và biện pháp trốn đi. Sau khi xong việc tôi có thể lập tức đi ngay, không có vấn đề gì hết.” Vương Ân chậm rãi nói, ngón tay gõ lên đùi, cho thấy gã ta đang lo lắng.

Nồi nào úp vung nấy, bọn họ có thể ở chung đơn giản là vì cùng có lợi.

Nhưng còn bây giờ thì sao? Lại là tiền! Vương Ân cứ như một cái động không đáy, Vu Diễm My không khỏi tức giận: “Mười mấy năm trước anh đã bắt đầu xòe tay đòi tiền rồi, sống ở trong tù còn an nhàn hơn người ta!”

Cô ta ngừng một lúc, thật sự không nhịn nổi nữa, lại hét lên: “Sau khi ra ngoài anh sợ bị Tư Bác Văn trả thù, lại nói muốn tới Los Angeles, mua nhà mua xe, còn phải đưa tiền cho anh ăn chơi, bao nhiêu năm nay đã cho anh bao nhiêu rồi?”

Nhiều đến mức không đếm xuể, không có lần nào ít hơn chín con số cả. Bao nhiêu năm cộng lại, Vu Diễm My cũng không dám tưởng tượng. Ban đầu cô ta cũng không cố tình chú ý đến những con số kia.

Kết quả vừa tính ra, chính cô ta cũng giật nảy mình.

“Nếu các người không muốn cho cũng không sao, từ chuyện mười mấy năm trước các người kêu tôi đâm chết Lục Nghiên Tịch, sau đó giết ba mẹ cô ta, bây giờ lại giết cô ta, nhiều chuyện như vậy. Tôi nghĩ chắc chắn Lục Nghiên Tịch sẽ không buông tha cho các người đâu.” Vương Ân cà lơ phất phơ cười nói, dường như nhìn thấu ý đồ Vu Diễm My, dửng dưng nói: “Tôi chỉ lấy tiền làm việc, không có vướng bận gì hết, nhưng các người còn có công ty, còn có tiền chưa kiếm đủ đấy.”

Cho dù Lục Nghiên Tịch trả thù, gã ta vẫn có thể phủi mông chạy lấy người, còn Vu Diễm My và Vương Chấn thì lại không làm được.

Bên ngoài chìm vào khoảng im lặng ngắn ngủi.

Ở trong chỗ tối, Tư Bác Văn siết chặt nắm tay, nếu không phải anh đang đứng phía trong, nếu không phải vẫn còn lý trí, chắc chắn anh đã lao ra ngoài trực tiếp đấm vỡ đầu Vương Ân!

Thì ra mười mấy năm tăm tối của mẹ lại là do Vương Ân mang đến.

Lục Nghiên Tịch cũng chìm vào im lặng, cắn chặt môi, lúc ấy cô còn nhỏ, thích ăn những thứ bắt mắt. Ngày đó, đúng lúc bên kia đường có bán, cô không quan tâm gì hết, cứ thế chạy qua, sau đấy một chiếc xe chạy đến như bay, cho dù đã phanh lại nhưng vẫn đụng vào Hà My chạy tới cứu cô.

Bởi vì thần kinh phần mặt bị tổn thương nên đôi mắt Hà My chìm trong bóng tối mười mấy năm.

Thì ra là Vương Ân cố ý, là kế hoạch do một tay đám người Vu Diễm My bày ra!

Mặt Sẹo nghe không hiểu, nhưng có thể cảm giác được sự lạnh lẽo từ hai người. Gã ta yên lặng hít vào một hơi, tiếp tục nhìn những người trên sofa.

Vu Diễm My đắn đo suy xét lợi hại, sau đó lên tiếng: “Rồi, được thôi. Chỉ cần lần này có thể giết Lục Nghiên Tịch, tôi sẽ cho anh một số tiền, sau đó cầm tiền rồi cút.”

“Đương nhiên không thành vấn đề, chỉ cần đủ số.” Vương Ân vui vẻ đồng ý, đưa tay ra: “Lời nói gió bay, đừng quên gửi tiền trước cho tôi đấy.”