Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 364




Thi thể nằm ngay trước mắt, Tư Bác Văn muốn tiến lên kéo tấm vải trắng ra nhưng bị Lục Nghiên Tịch níu chặt, cô không muốn đối mặt với sự thật: “Tư Bác Văn, tôi cầu xin anh, đừng để tôi nhìn thấy, đừng...”

Cô không dám tưởng tượng mình sẽ nhìn thấy gì.

Tư Bác Văn không chút bận tâm, anh thẳng tay kéo vải trắng lên, để lộ thi thể đang nằm trên giường.

Y tá đứng bên cạnh nhìn đi chỗ khác, chậm rãi nói: “Vì phải lấy côn trùng ra nên đã mổ bụng, nhưng bệnh nhân đã không còn dấu hiệu sống nữa, để phòng ngừa côn trùng tiếp tục sinh sôi, chúng tôi đã phun thuốc vào bên trong.”

Nghe y tá nói thế, Lục Nghiên Tịch dời mắt, nhưng rồi vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, khuôn mặt người chết nằm trên giường lõm xuống, ngón tay gồng lên như móng vuốt đại bàng đầy quỷ dị, trên ngực có một lỗ hổng lớn bằng một đốt ngón tay, trên miệng vết thương lõm sâu có từng con côn trùng màu nâu lớn chừng một con dòi.

Máu me bê bết, nhìn vô cùng buồn nôn.

Lục Nghiên Tịch cũng như thế, khi nhìn thấy cảnh tượng này, cô lập tức chống tay lên tường nôn thốc nôn tháo.

Tư Bác Văn ra hiệu y tá kéo vải trắng lên rồi dẫn Lục Nghiên Tịch lên lầu một. Đam Mỹ Cổ Đại

Vừa ra khỏi thang máy Lục Nghiên Tịch đã lập tức vùng khỏi Tư Bác Văn, tự đi về phía trước.

Cô không dám nghĩ, cũng không dám tưởng tượng đến dáng vẻ của mình nếu mình uống nước. Nỗi hận với Tư Bác Văn trong lòng cô đã vơi bớt, nhưng cũng không thể tha thứ ngay được.

“Cô không nghi ngờ nữa à? Chỉ vì Lục Hương Cầm đã chết nên cô không điều tra chuyện của ba mẹ cô nữa luôn, không điều tra tiếp tại sao tại có người muốn giết cô sao?” Tư Bác Văn dừng lại sau cô vài mét, chậm rãi nói.

Lục Nghiên Tịch dừng chân, cô nhìn thẳng phía trước, nhưng không nhấc nổi chân nữa.

Thấy cô không đi, Tư Bác Văn tiến thêm vài bước đi tới trước mặt cô: “Có lẽ người muốn hại chết cô chính là Lục Hương Cầm.”

“Nếu là bà ta, tại sao bà ta lại muốn giết tôi? Chúng tôi là người nhà.” Lục Nghiên Tịch lập tức phản bác, cơn giận với Tư Bác Văn vừa mới nguôi ngoai lại bùng lên lần nữa.

“Khi ba cô chết họ có đau buồn không? Sau khi ba cô nhập liệm bọn họ liền chiếm đoạt tài sản nhà cô.” Tư Bác Văn thoáng dừng lại một thoáng. Chưa đợi Lục Nghiên Tịch phản bác, anh đã trực tiếp nói ra đáp án Lục Nghiên Tịch muốn hỏi: “Bà ta hại ba mẹ cô chính là vì di chúc ba cô đã lập ngay ngày cô kết hôn. Cô không tò mò sao chỉ mới mấy tháng mà lại xảy ra tai nạn bất ngờ như thế sao?”

“Còn nữa, sao bà ta lại tới? Tại sao sau khi Vương Ân giết cô không thành thì bà ta lại xuất hiện trong nhà Vương Ân, hơn nữa còn bỏ thuốc vào nước của cô? Đừng nói người nhà gì đó, đó là cô tự lừa mình dối người thôi!” Hiếm khi nào Tư Bác Văn nói nhiều như thế này.

Anh vốn đã tức giận rồi, giờ lại càng phẫn nộ hơn vì khái niệm người nhà trong lòng Lục Nghiên Tịch.

“Không thể nào, không đâu.” Lục Nghiên Tịch rống lên, nước mắt tràn khỏi khóe mi, để lại vệt nước trên mặt cô.

Một giây sau, hai mắt cô tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

“Lục Nghiên Tịch!” Tư Bác Văn hành động rất nhanh, trong khoảnh khắc cô sắp ngã xuống đất, anh đã vội bước lên ôm cô, nhìn sắc mặt cô dần trắng bệch với tốc độ mắt thường có thể thấy, anh lập tức luống cuống.

Xoay người bế cô vào phòng bệnh, sau khi giao cô cho y tá, anh gọi Egan tới chăm sóc Lục Nghiên Tịch giúp.

Sau khi Lục Nghiên Tịch hôn mê, Lục Thị truyền tin tới nói rằng có một dự án thiếu tài chính vẫn luôn hối tiền đã nửa tháng nay, bây giờ đã tới Lục Thị làm ầm ĩ nên phải xử lý gấp, không thì danh tiếng của Lục Thị sẽ bị tổn thất rất lớn.

Đợi Egan tới, Tư Bác Văn lập tức về biệt thự nối máy với Uông Minh Nhã, sắp xếp mở đại hội cổ đông gấp.

Mười mấy cổ đông ngồi ở đó, sắc mặt người này còn khó coi hơn người kia. Sau khi kết nối video, ai nấy không phải cố tình thì là tức giận không muốn nhìn người trên video.

Tướng ngoài chiến trường có thể không nghe quân lệnh, mà hiển nhiên những người này cũng định không nghe quân lệnh của anh.

“Mọi người tính làm thế nào?” Một lúc lâu sau, Tư Bác Văn đột nhiên lạnh giọng hỏi, anh nhìn lướt qua từng cổ đông lâu năm của Lục Thị.

“Ban đầu chúng tôi đã đề nghị không nên đầu tư vào nhiều nơi như thế rồi, nhưng cậu nhất quyết không nghe, bây giờ hổng vốn lại hỏi chúng tôi?” Một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi trong số đó lên tiếng, trên mặt viết rõ hai chữ không vui.

Ông ta vừa dứt lời liền có người hùa theo: “Sau đó chúng tôi nói dừng một nửa lại đi, cậu cũng không nghe. Đừng nói là địa ốc này, mấy địa ốc khác cũng đã sắp dùng hết vốn rồi. Cứ tiếp tục thế này thì Lục Thị cứ chờ phá sản đi là vừa!”

Mười mấy dự án đầu tư, con số còn thiếu không phải là mấy trăm tỷ mà là mấy trăm nghìn tỷ. Số tiền này, dù bán Lục Thị đi cũng sợ không thể trả hết được.

Ai nấy đều trách móc quyết định của Tư Bác Văn.

Trên mặt Tư Bác Văn đầy vẻ mệt mỏi, nghe bọn họ đùn đẩy trách nhiệm, nhìn khuôn mặt hối hận của họ, anh chỉ cười mỉa liên tục.

Lục Thị sớm muộn gì cũng phá sản, dù sao thì nội bộ cũng có một đám người chỉ muốn ăn lời nhưng không muốn bỏ vốn thế này mà.

Mà người như thế cũng chỉ là sâu mọt trong Lục Thị thôi.

“Vậy giờ các người định làm thế nào? Bán đứt Lục Thị à?” Tư Bác Văn nhìn những người đó, nhẹ giọng hỏi.

Mấy người lên tiếng đầu tiên đều ngậm miệng, những người còn lại, ai cũng giả câm.

Thật lâu sau Tư Bác Văn mới nhẹ giọng nói: “Mượn khoản đầu tư quý này từ Tư Thị đi.”

Lạch cạch một tiếng, video tối đen, nửa tiếng sau Uông Minh Nhã nhận được cuộc gọi video của Tư Bác Văn, sau khi nói vài câu, Uông Minh Nhã tới Tư Thị.

Ngụy Như Mai làm việc ở Tư Thị, vì không thân phận mập mờ nên người trong công ty cũng hơi nghe lời cô ta. Khi biết được tin này, Ngụy Như Mai lập tức từ chối: “Phải để Tổng giám đốc Tư chính miệng nói với tôi, không thì đừng hòng lấy tiền.” Khoản tiền này nào phải con số nhỏ.

Uông Minh Nhã bị đuổi về, khi truyền lại tin này, toàn bộ Lục Thị đều chìm trong bầu không khí im lặng chết chóc.

Ngụy Như Mai ở Tư Thị cũng không tốt hơn là bao, cô ta lập tức gọi điện cho Tư Bác Văn.

Tư Bác Văn đã đoán trước sẽ có cuộc gọi này, anh nhìn Lục Nghiên Tịch đang hôn mê nằm trên giường bệnh một cái, sau đó xoay người đi ra hành lang nghe điện thoại: “Sao thế?”

“Tại sao lại giúp Lục Thị? Không phải anh nói với em...” Ngụy Như Mai mới nói được một nửa đã bị cắt ngang.

“Không phải em không cho đấy sao?” Tư Bác Văn đột nhiên hỏi ngược lại, trong lòng anh đã sớm biết đáp án: “Lục Thị mượn tiền bằng cách nào cũng không được cho, rút vốn toàn bộ những dự án hợp tác với Lục Thị càng nhanh càng tốt, nhanh chóng rũ sạch quan hệ với Lục Thị.”

“Nếu như thế chúng ta sẽ tổn thất rất nhiều, còn rất nhiều dự án có triển vọng nữa.” Ngụy Như Mai lại nhỏ giọng trả lời, cô ta nghĩ đến những dự án kia kia, nếu cứ vậy rút vốn thì chắc chắn sẽ lỗ, hơn nữa còn lỗ không ít.

“Không sao, Lục Thị không chống đỡ được bao lâu nữa đâu, bây giờ không rút vốn sẽ chỉ bị Lục Thị liên lụy thôi, nhưng mà...” Tư Bác Văn dừng một lát, đột nhiên cười khẽ: “Lạc đà gầy vẫn còn hơn con ngựa béo, chắc chắn còn có thể chống đỡ được một thời gian nữa. Còn về phần nên làm thế nào thì phải xem em rồi, không được để người khác nắm được nhược điểm.”

Ngụy Như Mai nghe xong thì lập tức nở nụ cười: “Được, em biết rồi, khi nào anh về?”

Ngụy Như Mai yên ổn lâu như thế là bởi vì Tư Bác Văn nói anh tới đó là vì một hợp tác, chuẩn bị thâu tóm nhà họ Hoắc.