Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 354




Tư Bác Văn không nhúc nhích, nhìn Ngụy Như Mai nằm ở trên ngực mình.

Khi cô ta định hôn anh, Tư Bác Văn đột nhiên né tránh.

Thậm chí anh còn đứng phắt dậy, đẩy Ngụy Như Mai sang một bên, nhìn thấy vết thương của cô ta, nét mặt anh càng lạnh hơn: "Em không định nói gì sao?"

Ngụy Như Mai càng thêm bối rối, khó hiểu nhìn anh: "Em phải nói gì đây? Tư Bác Văn, tại sao anh không chạm vào em?"

Đối mặt với câu hỏi của Ngụy Như Mai, Tư Bác Văn đột nhiên cười mỉa không trả lời. Anh đang cho Ngụy Như Mai cơ hội để chủ động nói ra.

Nhưng Ngụy Như Mai lại hoàn toàn không hiểu được điều này, nhìn thấy Tư Bác Văn cười mỉa, nỗi đau trong lòng cô ta càng sâu hơn: "Tại sao anh thà chạm vào Lục Nghiên Tịch cũng không muốn chạm vào em?" Rõ ràng cô ta đã về rất lâu rồi nhưng vẫn chưa có quá nhiều tiếp xúc thân mật với Tư Bác Văn.

Câu hỏi lần nữa của cô ta khiến Tư Bác Văn hoàn toàn mất kiên nhẫn. Anh bước nhanh về phía trước, thẳng tay đẩy ngã Ngụy Như Mai xuống giường, nhìn vết sẹo mờ trên bụng nhỏ của cô ta, nụ cười mỉa trên môi càng sâu hơn.

Ngụy Như Mai như nhận ra điều gì đó, bắt đầu giãy dụa, ngoài miệng không ngừng giải thích: "Đây là vết sẹo từ cuộc phẫu thuật lần trước, vì tử cung em chảy máu nghiêm trọng nên bác sĩ đề nghị..."

"Thật sao?" Tư Bác Văn thấp giọng hỏi, khi nhìn về phía vết sẹo kia, trong mắt thoáng hiện vẻ chán ghét.

Rõ ràng là thân mật như vậy, nhưng một người hoàn toàn lạnh lùng, còn người kia thì sợ hãi.

Đặc biệt là câu hỏi trầm thấp này khiến Ngụy Như Mai sợ tới tột cùng, ánh mắt bắt đầu né tránh: "Vâng..."

"Ngụy Như Mai!" Tư Bác Văn nổi giận đùng đùng, đột nhiên đứng dậy nhìn cô ta chằm chằm. Thấy cô ta vẫn ngoan cố không chịu nói, Tư Bác Văn lùi về phía sau hai bước: "Em đi đi!"

Từ đâu đến thì về chỗ đó.

Anh thất vọng, vô cùng thất vọng.

Cảm xúc rõ ràng như vậy, đương nhiên là Ngụy Như Mai nhìn thấy rất rõ, cũng hoảng sợ vô cùng: "Bác Văn à, anh nghe em nói đi." Bấy giờ cô ta biết Tư Bác Văn đã biết được sự thật, nhưng lại không biết anh biết được bao nhiêu, cô ta cũng không dám nói ra tất cả.

Tư Bác Văn không nhúc nhích, đứng im tại chỗ chờ cô ta lên tiếng.

"Lúc rời đi em thì đã mang thai, anh còn nhớ cái đêm tổ chức buổi tiệc liên hoan tốt nghiệp không?" Ngụy Như Mai chậm rãi nói, cầm áo choàng tắm lên che người mình lại.

Tư Bác Văn nhìn Ngụy Như Mai chằm chằm, từ từ rơi vào hồi ức.

Anh, Ngụy Như Mai và Lục Nghiên Tịch đều có mặt trong bữa tiệc. Lần đó, vì uống nhiều rượu nên anh được Ngụy Như Mai dìu vào phòng trong quán bar. Sau khi uống chút nước, cả người anh bắt đầu cảm thấy khô nóng rồi xảy ra quan hệ với một người. Anh biết người đó là Ngụy Như Mai, vì vậy bọn họ ở bên nhau một thời gian ngắn.

Anh tỉnh táo lại, nhìn ánh mắt của Ngụy Như Mai thay đổi, lúc đó cứ tưởng rằng do tác dụng của rượu, nhưng bây giờ mới nhận ra, rõ ràng anh bị người ta bỏ thuốc.

"Em xin lỗi Bác Văn, lúc ấy bên cạnh anh có Lục Nghiên Tịch, em không còn cách nào khác." Cô ta cúi đầu nhận lỗi.

"Thế con đâu?" Sau nhiều năm như vậy, chắc đứa bé đã được năm tuổi rồi. Chợt có thêm đứa con khiến ánh mắt của Tư Bác Văn dịu đi một chút.

"Ở quê, em để thằng bé sống với ông bà ngoại." Ngụy Như Mai nói xong, khóe miệng chậm rãi lộ ra ý cười.

Tư Bác Văn chưa điều tra ra, chỉ dựa vào vết sẹo mà đoán thôi. Ngụy Như Mai cố tình bịa ra một câu chuyện, sau khi cô ta rời xa anh, một mình cô ta mang thai vất vả thế nào, rồi con trai bị người khác bắt nạt ra sao, khắc họa khiến hoàn cảnh của hai người thêm thê thảm.

Nghe vậy, trong lòng Tư Bác Văn áy náy: "Chúng ta đi đón con đi." Anh chợt nói, quay người kêu dì Lý hoàn tiền vé, bắt đầu chuẩn bị chuyện đi gặp con.

Vì là lần đầu tiên nên anh có vẻ lúng túng, không biết phải mua gì hay phải làm gì cả. Ngụy Như Mai vừa giải thích lý do vừa cười nói: "Đúng rồi, bên phía ba anh thì sao? Nếu ông ấy biết được, chắc chắn sẽ không chấp nhận đâu."

Lời nói của cô ta giống như hòn đá rơi vào mặt hồ phẳng lặng, khơi gợi hàng ngàn lớp sóng.

Tư Bác Văn cũng phải suy nghĩ về vấn đề này. Tư Đông Phúc nhất định sẽ không đồng ý, thậm chí sau khi đón đứa bé về rồi còn làm ra những chuyện không thể đoán trước được.

"Để ba anh chấp nhận em trước đã." Tư Bác Văn ôm Ngụy Như Mai vào trong ngực, đặt cô ta lên đùi, vòng tay anh hơi siết lại: "Ngày mai đến Tư Thị làm việc, làm thư ký của anh, chúng ta sẽ bước từ từ."

Ít nhất cũng phải để Tư Đông Phúc thấy được thực lực của cô ta hoàn toàn không hề thua Lục Nghiên Tịch.

"Được ạ."

Los Angeles.

Lục Nghiên Tịch vừa xuống máy bay đã có người đến giúp khiêng Lý Tang Du ra khỏi máy bay. Dọc đường đi rất an ổn khiến Lục Nghiên Tịch thở phào nhẹ nhõm. Sau khi sắp xếp xong tất cả, bác sĩ gia đình theo máy bay tư nhân trở về Phong Thành.

Lục Nghiên Tịch tiễn bọn họ rời đi xong mới theo đội điều trị chuyển vào một khu biệt thự khác.

Người điều trị trong khu biệt thự đều là những bệnh nhân có tiền, thảo nào cơ hội lại hiếm thấy như vậy, Lục Nghiên Tịch cảm thán, theo người phụ trách khu biệt thự vào một biệt thự khác.

Bác sĩ kiểm tra cho Lý Tang Du trước, sau đó làm một số xét nghiệm, lúc này mới kết thúc ngày đầu tiên của chuyến đi.

Ở một nơi không quen biết ai, Lục Nghiên Tịch cảm thấy dễ chịu trước nay chưa từng có. Sau khi báo bình an cho Hoắc Vũ Khải và những người khác, cô trở về phòng để ngủ bù chênh lệch múi giờ.

Ngày hôm sau, bạn của Hoắc Vũ Khải đến thăm, là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh. Anh ta chỉ nói chuyện vài câu đơn giản với Lục Nghiên Tịch, để lại cho cô một chiếc điện thoại rồi rời đi ngay.

Không biết vì sao, Lục Nghiên Tịch cảm giác được anh ta hơi ghét mình.

"Xin chào." Cửa mở ra, một bác sĩ mặc áo khoác trắng đi vào, gõ nhẹ lên cánh cửa.

Lục Nghiên Tịch quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông cao hơn cô hai cái đầu, cô khẽ mỉm cười: "Xin chào."

"Tôi là Egan, bác sĩ trưởng chịu trách nhiệm điều trị sức khỏe cho mẹ cô." Anh ta giới thiệu đơn giản về mình, sau đó qua khám cho Lý Tang Du.

Lục Nghiên Tịch dẫn Egan đến bên giường bệnh, sau đó im lặng đứng nhìn ở bên cạnh để Egan kiểm tra cho mẹ mình.

Lúc đầu cô còn đứng gần, nhưng về sau cảm thấy khó chịu nên cô đành ngồi xuống bên cạnh. Cảnh tượng trước mắt dần nhòa đi, không còn rõ ràng nữa, cho đến khi cô hoàn toàn rơi vào bóng tối.