Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 322




“Ba, bọn họ làm sao?” Giọng của ông nhỏ như muỗi kêu, Lục Nghiên Tịch ở gần mới nghe rõ, ánh mắt cũng nhanh chóng nhìn theo ánh mắt Lục Huyền Lâm, nhìn về phía một nhà Vương Chấn ở phía sau cửa, còn có cả Tư Bác Văn…

Lục Huyền Lâm đột nhiên tắt thở, Lục Nghiên Tịch cũng không có cơ hội lắng nghe lời còn lại nữa, cả người lúc này cũng rơi vào bóng tối.

Thời gian tua ngược lại khi còn bé. Từng khung hình, từng mốc thời gian, những hình ảnh ấm áp vui vẻ kia cũng hiện về trong đầu, cô chìm vào trong kí ức.

Nằm trong bệnh viện một ngày, vì chuyện ở Phong Thành không thể gác lại quá lâu, cơ thể Lý Tang Du cũng bình thường, đi máy bay về sẽ không sao cả nên Tư Bác Văn đã tự mình quyết định, đưa Lục Huyền Lâm đi hỏa táng rồi mang tro cốt của của ông cùng về.

Chuyện ở Phong Thành đã chất thành đống mất ngày, Tư Bác Văn thỉnh thoảng cũng để ý đến cả Lục Nghiên Tịch.

Dù sao hi vọng càng nhiều thì thất vọng cũng càng nhiều.

Lục Nghiên Tịch nằm trên giường ba ngày, sau khi tỉnh lại đã bị người nhắc ăn cơm. Cô ăn một chút rồi lại bắt đầu ngẩn người.

Sau khi đám tang của Lục Huyền Lâm kết thúc, cô cũng không đi làm, chỉ chết lặng mặc cho người ta sai khiến.

Cô không đi làm ở công ty, chỉ ở nhà thuê bác sĩ gia đình đến chăm sóc cho Lý Tang Du, lúc cô không có chuyện gì làm sẽ ở cùng với Lý Tang Du, lẳng lặng nói chuyện với bà.

Gia đình bỗng trải qua biến cố như vậy, cô biến thành thế này cũng là chuyện bình thường.

Lúc Hoắc Vũ Khải biết chuyện đã muốn đi gặp Lục Nghiên Tịch, nhưng lại bị ngăn ở bên ngoài biệt thự, gọi điện thoại thì đổ chuông rất lâu nhưng cũng chẳng có ai nghe máy.

Mãi cho đến nửa đêm ngày thứ mười, sau khi Lục Nghiên Tịch ăn xong không về phòng luôn mà ngồi ở sofa, cầm điện thoại bắt đầu đọc tin tức.

“Nghiên Tịch, anh có chuyện quan trọng.”

“Ting” một tiếng, tin nhắn của Hoắc Vũ Khải được gửi đến. Ngay sau đó có một cuộc gọi đến, Lục Nghiên Tịch ấn nghe.

“Ý anh là sao?” Lục Nghiên Tịch vẫn biết có cuộc gọi đến, nhưng cô không muốn được an ủi nên cô mới không nhận cuộc gọi.

Trừ Hoắc Vũ Khải ra, Chu Nhã Khiết cũng đã gọi đến rất nhiều cuộc. Tư Bác Văn cũng từng nói rằng Chu Nhã Khiết rất quan tâm đến cô, thường xuyên hỏi anh về chuyện của cô.

Nếu có thể, cô muốn tự mình chịu đựng khoảng thời gian này, để cho bản thân có thể trở nên mạnh mẽ hơn.

“Lục Thị có vấn đề rồi. Gần đây đã đầu tư vào rất nhiều công trình, toàn là công trình lớn thôi, nhưng những người khác trong giới lại không coi trọng những chỗ đó lắm. Lục Thị vẫn cứ khăng khăng làm, trông rất giống cố ý làm vậy.” Giọng Hoắc Vũ Khải nghiêm túc, không có ý đùa giỡn nào cả, sau đấy lại nói tiếp: “Nếu như tất cả những dự án đó đều thua lỗ, vậy thì Lục Thị chắc chắn sẽ không trụ nổi.”

Đó là điều hiển nhiên, mười mấy công trình như thế, vốn đầu tư trước khi đưa vào hoạt động đã là một con số không nhỏ rồi, mà giá trị ước tính giai đoạn về sau lại là một cái hố không đáy nữa.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, Lục Thị chắc chắn sẽ xong đời.

“Tư Bác Văn có phản ứng gì không?” Những thứ này, một thiên tài kinh doanh như Tư Bác Văn không thể không nhìn ra được, cũng không thể không nghĩ đến hậu quả sau này được.

“Đều là anh ta tự đầu tư hết.” Hoắc Vũ Khải lại nói.

Tư Bác Văn tự đầu tư sau? Lần này lại đến Lục Nghiên Tịch ngơ ngác, vội vàng cúp điện thoại. Cô chợt đứng dậy, cảm giác choáng váng ập đến, phải mất một lúc lâu sau cô mới có thể đứng vững được.

Mười ngày này đã hút cạn tinh thần của cô rồi nên cô mới yếu ớt như vậy.

Cô đẩy cửa phòng làm việc ra, Tư Bác Văn đang nghe điện thoại, thấy Lục Nghiên Tịch đi vào, anh nhếch môi cười rồi bấm ngắt điện thoại.

“Sao lại vào đây thế?” Đây là lần đầu tiên Lục Nghiên Tịch chủ động vào phòng làm việc. Trước kia nếu không có chuyện gì, cô sẽ không vào đây.

“Những khoản đầu tư bất động sản kia, sao anh lại đầu tư vào đó?” Lúc lên tầng, Lục Nghiên Tịch đã gọi điện cho Chu Nhã Khiết, rất nhanh đã nhận được một email.

Những chỗ đầu tư vào kia toàn là nơi có dân cư thưa thớt, giá cả lại đắt đỏ, mặc dù chính phủ có nói rằng ở đó sẽ phát triển, nhưng ai mà biết lúc ấy là năm nào.

Khoản đầu tư không đảm bảo như vậy, Tư Bác Văn lại chi rất mạnh tay, trực tiếp đầu tư vào năm dự án, tính riêng giai đoạn trước đã đưa vào cả mấy trăm tỉ.

“Những thứ này đều là do Vương Chấn phụ trách.” Mặt Tư Bác Văn hơi biến sắc, nhẹ nhàng đáp.

Tại sao đột nhiên Lục Nghiên Tịch lại biết được những chuyện này? Trong mắt Tư Bác Văn thoáng qua vẻ nghi ngờ, dù sao thì anh cũng hiểu rõ Lục Nghiên Tịch, Lục Nghiên Tịch phải mất tầm một tháng nữa mới có thể bình tĩnh lại được.

Hơn nữa cũng sẽ không quản chuyện của công ty, không ngờ lại như thế này.

Nhưng mà kết cục cũng sẽ không thay đổi.

“Là dượng sao?” Lục Nghiên Tịch lẩm bẩm trong miệng, ngẩng đầu nhìn Tư Bác Văn, sau đó khẽ gật đầu: “Anh xem chút xem có thể rút vốn không thì mau rút đi, nếu không nhất định sẽ thua lỗ.”

Nói xong, cô liền ra khỏi phòng làm việc, quay người đi sang một căn phòng có đèn vàng khác.

Lý Tang Du rất yên lặng, chỉ nhắm mắt nằm trên giường, nếu không phải còn tiếng hít thở nhẹ nhàng thì cứ như một thi thể.

“Mẹ, con… Phải làm sao bây giờ?” Phản ứng ngày đó của ba, cô đều nhìn thấy hết, nhưng là vì cái gì?

Đó là anh của Lục Hương Cầm mà, bà ta không thể đi hại anh mình chứ? Còn có Tư Bác Văn nữa, quan hệ sau này đã chuyển biến tốt hơn rồi, anh sẽ làm như vậy sao?

Đáp lại cô chỉ là sự im lặng.

Đám người hại ba mẹ cô đã bị kết án tử hình, khi cô hôn mê cũng đã bị hành hình…

Cô chợt chìm vào hoang mang.

Bên trong phòng làm việc, Tư Bác Văn dặn dò mấy câu xong cũng cúp điện thoại.

Sáng sớm hôm sau, Lục Nghiên Tịch đi theo Tư Bác Văn đến công ty. Vừa mới ngồi xuống, Chu Nhã Khiết đã vội chạy đến, lấy tay đo nhiệt độ trên trán cô, kiểm tra xem cô có bị thương không, miệng cũng không rảnh rỗi: “Cậu không sao chứ? Nén đau thương nhé.”

Cô ấy cũng không dám nói nhiều, sợ Lục Nghiên Tịch sẽ lại buồn thêm.

“Không sao đâu, dạo này công ty sao rồi?” Trong lòng cô vẫn hơi lo lắng, đây là thứ ba để lại, cũng là thứ mà cô phải bảo vệ lúc này.

“Gần đây dòng vốn chảy ra ngoài khá nhiều, nhưng những khoản khác lại không có biến động mấy. Đúng rồi, trong khoảng thời gian cậu không ở đây, Vu Diễm My đã rời công ty rồi tự mình mở một Vu Thị. Nghe nói là Vương Chấn cũng góp vốn vào đó.” Vẻ mặt Chu Nhã Khiết kỳ lạ: “Mà lạ lắm, Vu Diễm My cũng không phải là con gái ruột của Vương Chấn, sao lại đối xử tốt với cô ta như vậy nhỉ?”

“Chắc tại sống với nhau cũng lâu rồi.” Lục Nghiên Tịch trả lời, sau đó lập tức nhìn về phía văn kiện, không nói chuyện với Chu Nhã Khiết nữa.

Ba của Vu Diễm My mất sớm nên sau khi Lục Hương Cầm gả cho Vương Chấn, vì để Vương Chấn chấp nhận đứa con riêng này, Lục Huyền Lâm đã đồng ý chia cổ phần cho Vương Chấn, kết quả là nhiều năm như vậy rồi mà Vương Chấn vẫn chưa có con.

Lục Nghiên Tịch nhớ lại, không cần suy nghĩ nhiều đã cầm điện thoại lên hẹn Hoắc Vũ Khải, hôm nay gặp nhau ở một nhà hàng.

Giờ tan làm, Lục Nghiên Tịch gặp giám đốc tài chính trước, sau đó mới đến nhà hàng gặp Hoắc Vũ Khải.

“Muốn uống gì?” Thấy cô ngồi xuống, Hoắc Vũ Khải đã lập tức hỏi.

“Gì cũng được.” Cô bỏ túi xuống, sau đó mở một báo cáo trên điện thoại ra, đưa đến trước mặt Hoắc Vũ Khải: “Gần đây dòng vốn của Lục Thị chảy ra ngoài rất nhiều, nhưng không có cái nào qua tay của Tư Bác Văn cả, mà đều là qua Vương Chấn. Còn nữa, Vu Diễm My đã tự mở một công ty, nghe bạn em nói là quy mô không nhỏ đâu.”

“Anh biết những chuyện này rồi.” Hoắc Vũ Khải vẫn luôn chú ý đến động thái của Lục Thị.