Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 311




Sau khi tan tầm, Lục Nghiên Tịch mới thở phào một hơi. Cô từ chối cùng trở về biệt thự với Tư Bác Văn, bắt xe đến nhà họ Lục.

Sau khi cô kết hôn, họ hàng bên nhà họ Lục cũng đi gần hết. Lục Nghiên Tịch không ngờ là cô họ và dượng vẫn ở lại, hơn nữa rất trùng hợp là bọn họ còn đang bàn chuyện hợp tác.

Vu Diễm My đang bận rộn trong phòng bếp, nghe thấy Lục Nghiên Tịch trở về, cô ta nhanh chóng nở một nụ cười đắc ý.

Cô ta cũng không buồn ngụy trang thứ tình cảm giả dối kia nữa.

Lục Nghiên Tịch cũng không để ý lắm. Sau khi đặt đồ xuống, cô vờ như không có chuyện gì xảy ra, ngồi xuống bên cạnh Lý Tang Du. Cảm nhận được hơi ấm hiện tại, trong lòng Lục Nghiên Tịch dễ chịu hơn rất nhiều.

“Nghiên Tịch.” Lý Tang Du vốn không định nói, dù sao đó cũng là một cú sốc đối với Lục Nghiên Tịch. Nhưng bà không muốn con gái từ bỏ như vậy, trước khi an ủi thì nhắc qua đến chuyện này: “Con phải thật nghiêm túc, đừng hoảng sợ. Nếu không biết thì có thể đi tìm Bác Văn hoặc Diễm My, đừng gắng gượng một mình.”

Vốn dĩ Lục Nghiên Tịch còn có thể nở một nụ cười nhạt, nhưng sau khi nghe Lý Tang Du nói thêm một chữ, sắc mặt cô càng trở nên lạnh lùng hơn.

Cô không biết là ai đã chỉnh sửa bản kế hoạch mà mình chuẩn bị. Vốn là chịu uất ức ở công ty mới trở về nhà, kết quả là ở nhà cô vẫn phải chịu nỗi uất ức tương tự. Lục Nghiên Tịch bỗng cảm thấy chua chát vô cùng, cô đứng lên: “Con nhớ ra còn có chút việc, phải về công ty trước đây ạ.”

Nói xong, cô cũng không màng đến Lý Tang Du giữ mình lại, dứt khoát rời khỏi nhà. Truyện Đông Phương

Cô vừa đi khỏi, Vương Chấn đã không nhịn được lải nhải: “Anh cả, mọi người nuông chiều Nghiên Tịch quá rồi. Nhìn xem, còn chưa nói được mấy câu mà nó đã sầm mặt lại rồi bỏ đi. Như vậy thì sau này làm sao có thể quản lý Lục Thị chứ?”

Mặc dù nói Lục Thị là của hồi môn của Lục Nghiên Tịch, nhưng đa số cổ phần vẫn còn nằm trong tay Lục Huyền Lâm.

Ông không ngốc, Lục Thị nhất định phải để lại cho con gái ông. Nhưng nhìn tình hình hôm nay, quả thật Nghiên Tịch vẫn cần phải rèn luyện thêm.

Thấy vẻ mặt của Lục Huyền Lâm, Lý Tang Du hiểu ngay được ông muốn làm gì: “Đã nói là sẽ để mặc con gái, đưa em đi du lịch vòng quanh thế giới rồi mà.” Giọng nói của bà mang theo vẻ nũng nịu.

Lúc này Lục Huyền Lâm mới tươi cười, đáp một tiếng ‘được’.

Lục Hương Cầm ở bên cạnh trừng mắt lên suýt rơi cả con ngươi ra ngoài, nhưng lại không thể nổi cáu. Bà ta chỉ có thể trút giận lên người Vương Chấn, nhéo một cái thật mạnh.

Ở nơi khác, Lục Nghiên Tịch đang trên đường trở về nhà. Cô mang tâm trạng bực bội đi ngang qua quán bar, sau đấy bước vào.

Đèn màu rực rỡ, tiếng nhạc ồn ào khiến cô đau đầu, cũng làm cô không thể tĩnh tâm để suy nghĩ về những chuyện phiền toái trong lòng nữa. Cô gọi một ly cocktail, vừa mới uống một ngụm nhỏ thì cảm giác khó chịu đã ập tới. Cô chống lên bàn, trước mắt bắt đầu nhòe đi.

Sao chỉ mới uống một ngụm rượu thôi mà lại thành ra như vậy? Bệnh tình của cô đã nghiêm trọng đến mức này rồi sao?

Không đợi cô suy nghĩ nhiều, cả người đã bỗng dưng gục xuống bàn, sắc mặt cô trắng bệch. Ánh đèn thoáng qua cũng không thể che giấu được sắc mặt của cô.

Hôm nay hiếm khi Chu Nhã Khiết ra ngoài tụ tập với bạn bè, ngay từ đầu cô ấy đã chú ý tới sự xuất hiện của Lục Nghiên Tịch rồi. Thấy cô nằm xuống bất động hồi lâu, có một người đàn ông đến gần, cô ấy lập tức đi tới, đẩy bàn tay biến thái của người kia ra.

Tên đàn ông đó đeo bông tai, nhuộm tóc xanh xanh đỏ đỏ. Thấy có người không biết điều như thế, gã lập tức tỏ thái độ: “Cô là ai? Đừng làm hỏng chuyện của tôi.” Gã nhìn chòng chọc vào cô gái này một lúc, xác định được cô ấy chỉ có một mình nên mới ra tay.

“Tôi khuyên anh tốt nhất đừng động vào cô ấy. Cô ấy là vợ của Tư Bác Văn đấy.” Giọng Chu Nhã Khiết lạnh lùng nói. Thấy người đàn ông kia quả thật có chút sợ hãi, cô ấy mới đỡ Lục Nghiên Tịch dậy, vịn tường rời khỏi quán bar rồi lên taxi, ban đầu định đưa cô trở về.

Nhưng nhìn sắc mặt của Lục Nghiên Tịch, cộng thêm người cô nóng bừng, cô quả quyết đưa người đến bệnh viện.

Vận may của Lục Nghiên Tịch quả thật không tệ, gặp ngay được Mộ Bảo Vinh trực ban. Lúc nhìn thấy Lục Nghiên Tịch, mùi rượu và thuốc lá nồng nặc bay tới, anh ấy lập tức sầm mặt xuống.

“Đã nói không được uống rượu bao nhiêu lần rồi mà vẫn không chịu nghe à? Sao lại hành hạ sức khỏe của mình thế này, còn tới bệnh viện làm gì nữa?” Mộ Bảo Vinh lầm bầm vài câu, sau đó vội vàng kiểm tra cho Lục Nghiên Tịch, truyền nước, hạ nhiệt.

Còn Chu Nhã Khiết thì đi vào toilet, vừa tẩy lớp trang điểm đậm vừa xịt nước hoa. Đợi một lúc kha khá lâu rồi, cô ấy mới đi vào phòng bệnh, trông coi Lục Nghiên Tịch.

Ở bên kia, Tư Bác Văn đợi Lục Nghiên Tịch về nhà nhưng lại nhận được tin cô đến quán bar, uống rượu rồi nhập viện. Sắc mặt anh lập tức tối sầm lại, đứng dậy định đi ra ngoài, nhưng không biết sao lại ngồi xuống.

Lúc Mộ Bảo Vinh không còn bận nữa liền ghé qua thăm: “Sao rồi?”

Chu Nhã Khiết kích động lập tức đứng bật dậy, thẹn thùng trả lời: “Sắp ổn cả rồi, nhiệt độ cơ thể đã trở lại bình thường.” Con ngươi của cô ấy đã sắp sửa dán chặt vào người Mộ Bảo Vinh luôn rồi.

Nhưng Mộ Bảo Vinh lại đặt hết tâm tư vào người bệnh, anh ấy khẽ gật đầu, sau đó rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi Mộ Bảo Vinh rời đi, Chu Nhã Khiết vỗ vỗ gương mặt mình, đã nóng hổi cả lên. Không cần nhìn cô ấy cũng biết bây giờ mặt mình đã đỏ bừng.

Đến sáng, Lục Nghiên Tịch mới từ từ tỉnh dậy. Nhìn căn phòng trắng xóa, cô bỗng thấy hoảng hốt. Khi nhìn thấy Chu Nhã Khiết ghé vào bên giường ngủ, trên mặt cô thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

“Chu Nhã Khiết…”

Tiếng động rất nhỏ đánh thức Chu Nhã Khiết. Cô ấy dụi mắt, tìm kiếm xung quanh một lượt rồi mới quay ra nhìn Lục Nghiên Tịch, ánh mắt đã bớt đi sự bài xích thường ngày: “Cảm thấy thế nào rồi?”

Cô ấy vừa nói vừa vươn vai hoạt động.

Nhìn là biết ngay cô ấy đã nằm cả một đêm.

Lục Nghiên Tịch thấy hơi cảm động, giọng nói run run: “Cảm ơn cậu.”

“Cảm ơn cái gì? Mau lên đi, nếu không sẽ đến trễ mất đấy.” Chu Nhã Khiết đánh mắt nhìn điện thoại rồi vội vàng nhảy dựng lên, bảo Lục Nghiên Tịch mau chỉnh trang, cô ấy cũng đi vào toilet.

Nửa tiếng sau, hai người thậm chí còn không kịp từ biệt đã vội vội vàng vàng chạy tới công ty.

Bắt đầu đi làm.

Cả ngày hôm nay tâm trạng của Chu Nhã Khiết đều rất tốt, thỉnh thoảng lại hỏi thăm Lục Nghiên Tịch một chút, hỏi cô có muốn đến bệnh viện kiểm tra kỹ lại không.

Lục Nghiên Tịch không hiểu, nhưng vẫn khẽ gật đầu. Sức khỏe của cô dường như ngày càng kém đi rồi.

Cô sợ, sợ mình sẽ không còn bao nhiêu thời gian nữa.

“Lục Nghiên Tịch, vào đây.” Văn phòng tổng giám đốc gọi điện thoại tới.

Lục Nghiên Tịch nghe điện thoại mà sững sờ, cô và Chu Nhã Khiết tròn mắt nhìn nhau. Sau khi nhận ra sự nghi hoặc trong mắt đối phương, Lục Nghiên Tịch bỏ cuộc.

Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi.

Ôm tâm trạng kỳ quặc trong lòng, Lục Nghiên Tịch bước vào văn phòng tổng giám đốc.

Tư Bác Văn giải quyết xong văn kiện trong tay, sau đó mới ngẩng đầu lên: “Cô cũng phải cố gắng học tập đi, đừng để làm mất mặt tôi và nhà họ Lục.”

Mang áp lực của cả hai nhà ra nói thế này là muốn làm gì đây? Lục Nghiên Tịch nghe mà thấy mơ hồ.

Mãi đến khi Tư Bác Văn rút một xấp văn kiện nhỏ trên bàn, ra hiệu cho Lục Nghiên Tịch mang đi: “Đi đọc đi. Sau đó phải chỉ ra ba lỗi trong mỗi một văn kiện, là ít nhất ba lỗi nhé.”

Lúc anh bổ sung thêm câu phía sau, Lục Nghiên Tịch đã muốn tự tử luôn cho rồi. Tám tập văn kiện này phải đọc đến lúc nào mới xong chứ? Hơn nữa, những văn kiện này đều đã được Tư Bác Văn ký tên thì gần như là không có vấn đề gì lớn.

“Không làm xong thì không được ăn cơm!” Thấy cô không nhúc nhích, Tư Bác Văn lại nói thêm.

Bóc lột, đây chính là bóc lột. Nhưng ngoài việc nghe theo, Lục Nghiên Tịch cũng không còn cách nào khác. Cô đành phải ngoan ngoãn ôm đống văn kiện này sang một bên đọc.