Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 308




“Tư Bác Văn, anh làm gì cái thế?” Lục Nghiên Tịch đang thất thần bỗng bị dọa thót, “á” lên một tiếng sau đó la lên với Tư Bác Văn.

Vu Diễm My đứng bên ngoài phòng cũng sững người.

Nhưng Tư Bác Văn lại mặc kệ, sau khi vào phòng, một tay bế người lên đưa sang phòng bên cạnh rồi đóng cửa cái ‘rầm’.

Vu Diễm My đứng ngoài cửa, thẫn thờ mất một lát. Cô ta suy tính trăm phương ngàn kế, cuối cùng lại thành cốc mò cò xơi à? Nghĩ tới hai người ở trong sẽ xảy ra chuyện gì, cô ta tức đến mức mặt mày tái mét. Rõ ràng biết Lục Nghiên Tịch không khỏe nhưng cơn tức vẫn không tiêu tan.

Trong phòng.

Tư Bác Văn thẳng thừng cởi áo của Lục Nghiên Tịch ra. Lực tay anh rất khỏe, siết cổ tay cô làm cô hơi đau.

“Tư Bác Văn, anh làm gì thế hả?” Anh không nói câu nào đã bế cô vào rồi cởi quần áo, chẳng biết tại sao lại vậy khiến Lục Nghiên Tịch cảm thấy hoảng hốt vô cùng. Cô túm chặt quần áo, nhưng cuối cùng vẫn bị anh cởi xuống, bèn kéo chăn che lại thân mình.

“Suốt hai ngày nay cô không tắm rồi, để tôi giúp cô lau người.” Tư Bác Văn nói đầy đứng đắn, mà anh cũng định làm như thế thật.

Anh không hề có suy nghĩ thừa thãi, chỉ không muốn bị Vu Diễm My tiếp tục quấn lấy thôi.

Nhưng Lục Nghiên Tịch lại nghĩ tới chuyện càng sâu xa hơn, nhất quyết không chịu bỏ chăn ra: “Tư Bác Văn, anh là biến thái đấy à?”

Động tác trên tay Tư Bác Văn bỗng khựng lại, anh nhìn Lục Nghiên Tịch rồi từ từ buông tay: “Tốt nhất là cô đừng tiếp tục giở trò gì, nếu không tôi không đảm bảo Lục Thị sẽ biến thành dạng gì đâu.”

Lúc chưa kết hôn là nhà họ Hoắc, sau khi kết rồi lại trở thành Lục Thị.

Lục Huyền Lâm và Lý Tang Du đang bàn chuyện ra nước ngoài du lịch. Cho nên Lục Thị bây giờ do Tư Bác Văn toàn quyền quyết định.

Sau khi Lục Nghiên Tịch suy nghĩ cặn kẽ, cô không nói thêm gì nữa, nhưng vẫn lấy chăn bọc kín mình lại.

Tư Bác Văn cũng không tiếp tục ép cô, xoay người đi vào phòng tắm.

Lúc anh đi ra chỉ mặc một chiếc áo tắm rồi bế Lục Nghiên Tịch lên, trở lại phòng ngủ chính.

Vu Diễm My ngồi ở phòng khách đợi rất lâu, khi nghe thấy tiếng động đi lên lầu thì cánh cửa phòng ngủ chính đã đóng chặt. Cô ta tới phòng ngủ bên cạnh, chăn đệm lộn xộn, trên đất còn có quần áo của Lục Nghiên Tịch... không cần nói cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

“Lục Nghiên Tịch!” Vu Diễm My rít lên hai chữ này, trong mắt ngập tràn nỗi căm hận.

Trong phòng ngủ chính, Lục Nghiên Tịch dựa vào mép giường, cuốn mình kín mít trong chăn. Tư Bác Văn cũng mặc kệ cô, ngủ riêng một bên.

Có lẽ ngày nào cũng rất mệt nên anh nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Quả thật đúng như những gì anh đã nói, anh chỉ đang hạn chế tự do của cô thôi chứ không hề làm gì cô cả. Nhưng mà không thể nào có chuyện này được.

Lục Nghiên Tịch rất rõ không thể nào chỉ đơn giản như vậy. Nhưng cô lại không nghĩ ra được rốt cuộc Tư Bác Văn muốn làm gì.

Buổi sáng, Lục Nghiên Tịch vừa thức dậy xuống lầu đã ngửi thấy hương thơm trong phòng bếp. Cô đang định khen ngợi tay nghề nấu nướng của dì Lý thì đã thấy Vu Diễm My đang tất bật bên trong.

Dù mặc tạp dề cũng không che lấp được vóc dáng của cô ta: “Chị họ, sao hôm nay chị vào bếp thế? Dì Lý đâu?”

Vu Diễm My bưng cháo ra, cảm giác được Lục Nghiên Tịch đang để ý, bèn cười nói: “Chị bảo dì ấy hôm nay nghỉ ngơi, hơn nữa đã lâu rồi chị không nấu ăn. Nghiên Tịch, mau tới nếm thử xem thế nào, để chị đi gọi Bác Văn.”

Dứt lời, cô ta làm như bà chủ của ngôi nhà, tiếp đãi Lục Nghiên Tịch như khách rồi đi thẳng lên lầu.

Lục Nghiên Tịch sững người, cầm thìa lên múc cháo, từ đầu đến cuối đều phớt lờ đi sự khó chịu trong lòng. Có nhiều khi cô thật sự muốn nói cho Vu Diễm My thân phận của cô. Nhưng nghĩ tới bệnh tình của mình, cô đành nuốt cục tức này lại.

Hơn mười phút sau, Tư Bác Văn với Vu Diễm My mới lần lượt đi xuống. Mặt anh sa ầm xuống, Lục Nghiên Tịch không dám nhìn thẳng. Cô uống xong ngụm cháo cuối cùng rồi tới ngồi xuống sofa.

Lục Nghiên Tịch mặc kệ hai người trên bàn, chờ họ ăn uống no nê sắp ra cửa, cô mới gọi Vu Diễm My lại: “Chị họ, trưa chị lại tới nhà nhé.”

Nói xong, cô khẽ nở nụ cười.

Vu Diễm My khẽ gật đầu rồi bước nhanh ra ngoài, nhưng cô ta vẫn chậm một bước. Lúc cô ta đến tầng hầm đậu xe thì Tư Bác Văn đã lái xe rời đi đầy tuyệt tình.

Hết cách, cô ta chỉ đành gọi taxi tới công ty.

Buổi tối, cô ta đến cổng biệt thự chờ trước, nhìn thấy xe của Tư Bác Văn thì lập tức bước tới đón. Chờ anh xuống xe, cô ta đi theo bên cạnh: “Bác Văn, tối nay anh muốn ăn gì? Cá nhé? Em nấu cá khá ngon đấy, anh có thể nếm thử.”

Tư Bác Văn không để ý tới cô ta, sau khi về tới biệt thự, anh đi thẳng vào phòng làm việc.

Nhưng Vu Diễm My lại coi như anh đang ngầm thừa nhận, tay chân bận rộn trong bếp suốt một lúc lâu, làm ra một bàn thức ăn thơm ngào ngạt.

Phải công nhận Vu Diễm My rất giỏi, cả trong công việc lẫn ở nhà, cô ta đều bày ra mặt hoàn mỹ của mình.

Nhưng Tư Bác Văn lại như thể không ngửi thấy, lúc xuống lầu ăn cơm, anh tùy tiện ngồi vào một chỗ.

Lục Nghiên Tịch ngồi đối diện với anh.

Cá kho, cua hấp, sườn xào chua ngọt... tất cả đều là đồ cứng. Lục Nghiên Tịch nhìn mà không biết hạ đũa từ đâu.

“Không biết ăn à?” Trong giọng nói của Tư Bác Văn xen lẫn lửa giận. Anh vừa nói vừa lấy đũa gắp một miếng cá bỏ vào trong bát của Lục Nghiên Tịch.

“Tôi không muốn ăn cá.” Lục Nghiên Tịch miệng lẩm bẩm, nhìn mấy chiếc gai nhỏ trên miếng cá trong bát, cô tự dưng cảm thấy sợ hãi.

Nếu bị mắc trong cổ họng thì cô thảm mất, cô không dám mạo hiểm.

“Vậy ra ngoài ăn.” Tư Bác Văn nói xong liền đặt đũa xuống, kéo Lục Nghiên Tịch ra khỏi biệt thự.

Mặc kệ Vu Diễm My vẫn đang hô hào phía sau, anh cũng không quay đầu.

Lục Nghiên Tịch bị ép lên xe, đến thẳng một nhà hàng cao cấp.

Bụng đã đói nên cô cũng không định nổi giận với Tư Bác Văn. Cô gọi món mình thích rồi chỉ lo dùng bữa.

Tư Bác Văn nhíu chặt mày, vẫn không hề động dao dĩa cầm trên tay. Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: “Lục Nghiên Tịch, cô uống nhầm thuốc gì đấy à?”

Nếu không thì tại sao Lục Nghiên Tịch vẫn luôn thích anh lại đột nhiên muốn giải trừ hôn ước? Cô còn cố ý không tới gần anh, tạo cơ hội cho anh và Vu Diễm My.

Lục Nghiên Tịch của trước kia chỉ ước gì bên cạnh anh không có người phụ nữ nào.

Giờ cô đột nhiên trở nên như vậy, Tư Bác Văn rất khó hiểu.

Nhưng Lục Nghiên Tịch lại như nghe thấy một câu chuyện cười, cô phì cười: “Tư Bác Văn, anh yêu tôi rồi đấy à?”

Hơn phân nửa là khiêu khích, nhưng cô vẫn nhen nhóm một chút hy vọng nhỏ nhoi.

“Yêu cô ư? Lục Nghiên Tịch, không thể nào, giờ mới chỉ bắt đầu thôi. Cô cố mà tận hưởng sự an nhàn hiện tại đi, chẳng bao lâu nữa cô sẽ không cười nổi đâu.” Tư Bác Văn tự dưng thốt ra câu này rồi thản nhiên dùng bữa.

Bữa cơm diễn ra trong yên tĩnh, mãi đến khi bị phá vỡ bởi một âm thanh lanh lảnh.

“Nghiên Tịch! Sao em lại ở đây?” Hoắc Vũ Khải đã nhìn thấy hai người từ đằng xa, đầu tiên cảm thấy không thể nào, bước lại gần mới thấy đúng thật là họ. Anh ta lập tức cười tươi như hoa.

Hoàn toàn làm lơ Tư Bác Văn đang sa sầm mặt ở bên cạnh.

“Vũ Khải.” Thấy Hoắc Vũ Khải, Lục Nghiên Tịch bất giác buông lỏng cảnh giác: “Ra ngoài ăn cơm.”

“Hay là đi ăn thử nhà hàng Nhật kia đi? Anh đã đợi em rất lâu rồi, mãi chưa đi chỉ vì chờ em thôi đấy.” Hoắc Vũ Khải cười dịu dàng, hoàn toàn phớt lờ Tư Bác Văn.

“Khụ.” Tư Bác Văn khẽ ho một tiếng, sau đó nhướng mày nhìn Hoắc Vũ Khải: “Cô ấy không đi. Chúng ta về nhà thôi.” Câu sau là anh nói với Lục Nghiên Tịch.

Anh nói xong, lập tức đứng dậy.