Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 304




Người trước mặt chợt biến thành hai chiếc bóng, cảm giác đầu nặng chân nhẹ dâng lên tâm trí. Lục Nghiên Tịch biết mình đã say, không hiểu sao cô muốn đi tìm Tư Bác Văn.

Tầm mắt lướt qua Vu Diễm My trước mặt, ánh mắt cô dừng trên một người đang ngồi ở góc tối, cô run rẩy đứng lên, lúc đi tới bên cạnh Tư Bác Văn thì chân va phải cạnh bàn, lảo đảo ngã vào lòng anh.

Tư Bác Văn tránh đi theo bản năng, nên Lục Nghiên Tịch nhào lên ghế sofa, động tác mạnh khiến cô càng choáng đầu dữ dội, muốn nôn.

“Bác Văn, anh giúp em dẫn Nghiên Tịch về phòng nhé? Một mình em đỡ không nổi.” Vu Diễm My chủ động đỡ Lục Nghiên Tịch, giọng cô ta vừa dứt thì cơ thể nghiêng đi, suýt nữa quẳng Lục Nghiên Tịch lên bàn.

May là Tư Bác Văn kịp thời đứng dậy, kéo người lại.

Không cần Vu Diễm My giúp, anh dứt khoát bế Lục Nghiên Tịch lên phòng nghỉ trên lầu.

Sau khi nằm lên giường, Lục Nghiên Tịch rụt người lại. Tư Bác Văn kéo chăn đắp cho cô rồi ngồi một bên mở tivi, bên trong đã bắt đầu ca ngợi cuộc hôn nhân của bọn họ.

Chỉ còn hai ngày nữa nhưng anh chẳng có cảm xúc gì.

“Bác Văn.” Vu Diễm My rót nước cho Lục Nghiên Tịch, sau khi giả mù sa mưa trấn an cô bèn tươi cười bước tới, tự giác ngồi bên cạnh Tư Bác Văn.

Khoảng cách rất gần, một mùi nước hoa thoang thoảng xộc vào mũi, khóe mắt có thể trông thấy “đồi núi chập chùng”, Tư Bác Văn nhếch miệng cười khẩy, không có bất kỳ động tác gì.

Nhưng nụ cười của anh ở trong mắt Vu Diễm My lại có ý nghĩa là đáp lại, quả nhiên không có tên đàn ông nào nhịn nổi.

Nghĩ vậy, cô ta càng to gan hơn, cơ thể đổ về phía trước, hơi thở ấm áp tấn công phần cổ của anh: “Muốn không?”

Giọng nói quyến rũ trầm thấp vang bên tai.

“Cô cũng xứng chắc?” Tư Bác Văn ngả ra về sau, hoàn toàn phớt lờ hành động của người phụ nữ ở bên cạnh.

Nhưng Vu Diễm My hoàn toàn mặc kệ thái độ của anh, cô ta thuận thế nhào vào ngực Tư Bác Văn, nhưng còn chưa chạm đến thì anh bỗng đứng dậy, đi về phía giường.

Lục Nghiên Tịch tựa đầu vào thành giường, ôm bụng, mặt trắng bệch không còn chút máu.

Tư Bác Văn vừa đến gần, cô lập tức khẽ thì thào.

Trên trán cô rịn mồ hôi, Tư Bác Văn nhanh chóng sờ trán, nhiệt độ nóng bừng khiến anh biến sắc: “Lục Nghiên Tịch!”

“Bác Văn, tôi... tôi khó chịu.” Lục Nghiên Tịch chóng mặt, toàn thân nóng bừng.

Cô biết mình chỉ bị sốt nhẹ thôi.

Nhận thức được nhưng lại không kiểm soát được cơ thể.

Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lẫn sức lực cánh tay ôm chặt cô của Tư Bác Văn.

“Tư Bác Văn!” Vu Diễm My bị bỏ lại phía sau, tức tối giậm chân.

Nhưng Tư Bác Văn không hề do dự, anh ôm người phụ nữ ấy đi vào trong thang máy.

Trong bệnh viện, hiện tại đã là giờ tan tầm nhưng tất cả đều bận rộn, hết hạ nhiệt độ lại đến truyền dịch, mãi cho đến khi nhiệt độ trở về bình thường, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

“Sao rồi?” Tư Bác Văn nhìn Lục Nghiên Tịch trợn trừng mắt trên giường, anh hỏi bác sĩ ở bên cạnh.

“Anh Tư, tôi...” Bác sĩ mới mở miệng, còn chưa nói tiếp thì một bàn tay ấm áp đã siết chặt lấy áo blouse của anh ấy, sức mạnh như thế khiến lời đến bên miệng chỉ đành nuốt xuống, sau đấy mới lên tiếng: “Không sao, sức khỏe cô Lục yếu, tốt nhất đừng để bị thương, cũng đừng uống rượu, chú ý nghỉ ngơi.”

Dứt lời, bác sĩ nhận được sự đồng ý mới ra ngoài.

Lục Nghiên Tịch ở bệnh viện theo dõi một ngày, đến chiều, bác sĩ làm xong việc mới mặc đồ thường đi vào phòng bệnh.

Vừa nhìn thấy bác sĩ, Lục Nghiên Tịch mỉm cười: “Bác sĩ Mộ, hôm qua cảm ơn anh.”

“Không cần đâu.” Mộ Bảo Vinh lắc đầu, đẩy gọng kính màu vàng trên sống mũi, hỏi: “Anh Tư là chồng sắp cưới của cô, anh ấy có quyền biết việc này, cũng có thể...”

Cứu tôi sao? Lục Nghiên Tịch cười mỉa mai, ánh mắt lúc mở ra đã khác hẳn: “Chẳng bao lâu sẽ không phải nữa.”

Cô sẽ mau chóng ly hôn, hơn nữa còn là do chính Tư Bác Văn chủ động.

Cô không hề nói lý do nên Mộ Bảo Vinh cũng chẳng hỏi han nhiều chuyện. Anh ấy chỉ nói về bệnh tình, khuyên cô sau này không nên ăn thứ gì rồi mới rời khỏi phòng bệnh.

Ngày hôm sau là hôn lễ. Sau khi anh ấy đi khỏi không bao lâu thì người nhà họ Lục dẫn Lục Nghiên Tịch về, hết thử váy cưới rồi lại trang điểm thử, bận bịu vô cùng. Lục Nghiên Tịch mệt đến mức không muốn nói thêm câu gì đã quay về phòng, ngả ra là ngủ.

Đây chỉ là cảnh tượng giả tạo mà người ngoài nhìn thấy thôi.

Sau khi đóng cửa, cô đứng dậy khóa trái cửa, sau đó ngồi trên bệ cửa sổ ngắm đèn đường bên ngoài, hơi thất thần.

Rầm!

Ngoài cửa có thứ gì đó bể nát, âm thanh mắng chửi liên tục vang lên, Lục Nghiên Tịch ngơ ngác, sau khi nghe được cái tên Tư Bác Văn bèn ra khỏi phòng.

Ngoài phòng vô cùng nhộn nhịp.

“Tôi nói rồi, tranh thủ lúc còn chưa kết hôn thì hủy hôn luôn đi. Họ Lục nhà chúng ta có phải nhà họ Tư đâu, còn sợ Nghiên Tịch không lấy được chồng à?” Lục Hương Cầm hùng hồn lạ thường, nói với vẻ sung sướng.

“Đúng đấy mợ ạ. Cần gì chứ? Tư Bác Văn đã làm ầm ĩ thành như vậy rồi, nếu kết hôn thì chỉ khiến người ta nhìn nhà họ Lục chúng ta như trò hề thôi.” Vu Diễm My ở bên cạnh thêm mắm dặm muối.

Mặt vợ chồng Lục Huyền Lâm sa sầm xuống, không nói gì.

Lúc Lục Nghiên Tịch đi ra thì vừa hay trông thấy cảnh này, nghe đến tên Tư Bác Văn, cô mới hoàn hồn, ánh mắt nhìn về phía tivi.

Trên đó đang chiếu bản tin giải trí: Lục Thị dựa vào thế lực, ép một diễn viên trẻ đang nổi tiếng chia tay.

“Toàn bộ lời tôi nói đều là sự thật. Rõ ràng chúng tôi ở bên nhau lâu như vậy mà chỉ vì nhà họ Lục có thế lực, ép chúng tôi chia tay...” Diệp Quỳnh Như khóc lóc kể lể, gương mặt trang điểm tỉ mỉ, trên người mặc chiếc váy ngắn họa tiết hoa nhí, khóc thấy mà thương, không hề có dáng vẻ hùng hổ như khi giằng co với Lục Nghiên Tịch.

Cuối cùng Diệp Quỳnh Như còn lấy một tấm ảnh chụp chung giữa hai người, rất thân mật, trông có vẻ không phải là giả. Hơn nữa áo choàng tắm và khung cảnh cũng đủ để chứng minh.

Đây là bộ đồ hôm đó Lục Nghiên Tịch bắt gặp Diệp Quỳnh Như và Tư Bác Văn ơ cùng nhau.

“Nghiên Tịch.” Lý Tang Du là người đầu tiên nhìn thấy Lục Nghiên Tịch, bà lập tức tắt TV, tức giận nhìn hai mẹ con Lục Hương Cầm.

“Chuyện này có gì quan trọng đâu? Ngày mai đã là hôn lễ rồi, không thể không tổ chức được, cũng chỉ là lũ tôm tép lắm mồm thôi mà.” Dù thế nào thì cuộc hôn nhân này vẫn phải tiếp tục, lúc Lục Nghiên Tịch nói chữ “lũ tôm tép lắm mồm” còn đánh mắt liếc nhìn Vu Diễm My.

Dứt lời, cô trở về phòng, theo bản năng lấy điện thoại ra mở trang tin tức, không ngờ nửa đêm nửa hôm lại càn quét khắp các trang mạng, mở đại một cái là thấy được ngay.

“Liên quan đến chuyện Lục Thị ép hôn, Tư Bác Văn đã có động thái.”

Tiêu đề màu đen vừa to vừa tạo kiểu, Lục Nghiên Tịch nhấp vào.

Tư Bác Văn tổ chức họp báo ngay giữa đêm khuya, công bố đây là tin đồn, đồng thời thể hiện mình và Lục Nghiên Tịch kết hôn là vì tình yêu.

Lúc nhìn thấy hai chữ này, nước mắt Lục Nghiên Tịch lập tức rơi lã chã.

Tình yêu? Hai chữ thật buồn cười, nói về nó mà Tư Bác Văn lại hời hợt đến vậy. Cứ như cho dù là thanh mai trúc mã cũng chỉ giống như một trò hề.