Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 301




Lục Nghiên Tịch không nghe lời bác sĩ, chờ sau khi miệng vết thương không còn chảy máu nữa mới về nhà.

Vừa bước qua cửa, Lý Tang Du đã ra đón, thấy sắc mặt Lục Nghiên Tịch không tốt, bà lo lắng hỏi: “Sao vậy? Tư Bác Văn ăn hiếp con à?”

Lục Nghiên Tịch lắc đầu, quay người đi tới chỗ sofa rồi ngồi xuống: “Mẹ ạ, con…” Câu nói muốn hủy bỏ hôn ước đã ở đầu môi bị cô mạnh mẽ nuốt xuống, chớp mắt hỏi: “Chừng nào giao công ty cho nhà họ Tư ạ?”

Điều kiện để nhà họ Tư đồng ý kết hôn chính là Lục Thị, Lục Nghiên Tịch đột nhiên hơi hối hận.

“Ngày mai mở cuộc họp ở công ty, mấy bữa nay chắc Bác Văn cũng đã tiếp xúc với công việc của công ty rồi, mẹ cũng không để ý nhiều.” Lý Tang Du trả lời, trên mặt tràn đầy ý cười: “Đúng rồi, con có rảnh thì tới công ty giúp Bác Văn đi.”

Được Lý Tang Du nhắc nhở, Lục Nghiên Tịch mới nhớ sau khi mình đính hôn vẫn chưa ngồi vào bàn làm việc lần nào, cũng không thèm để ý, giỏi lắm, quên phát là quên sạch.

“Mẹ, con về công ty trước đây.”

Cô sốt sắng vội trở về công ty, đi thẳng tới văn phòng, mọi thứ đều vẫn như trước khi cô đi, cô tìm văn kiện rồi bắt tay vào việc.

Bỏ xó mấy ngày, cô bận đến mức quên bẵng thời gian. Mãi tới khi có người mở đèn, cô mới phát hiện ra trời đã tối, xung quanh đều đã sáng ánh đèn neon: “Mấy giờ rồi?”

Bảo vệ bật đèn nhìn qua đồng hồ, nói: “Mười một giờ rồi, sếp Lục, cô không tan làm sao?”

“Không vội, còn một chút nữa thôi.” Dứt lời, Lục Nghiên Tịch tiếp tục cúi đầu.

Một bóng người tình cờ đi ra từ chỗ tối, sau khi ra hiệu cho bảo vệ rời đi, anh lập tức bước tới: “Bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ làm thư ký của tôi.”

“Cái gì?” Lục Nghiên Tịch vô thức ngẩng đầu lên, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ngay đôi mắt sâu hút như có lực hấp dẫn của Tư Bác Văn, cô nhanh chóng bình tĩnh lại: “Tôi làm thư ký cho anh?”

Nói gì thì nói, cô vẫn là cô chủ của nhà họ Lục.

“Không thì sao? Ngày mai là đại hội cổ đông, tới mai là tôi sẽ nhậm chức, rất nhiều chuyện không quen đều cần cô hỗ trợ, còn mấy cái này tôi sẽ cho người giải quyết. Đi về đi.” Giọng điệu của Tư Bác Văn không cho phép thuơng lượng, cũng không có chỗ để thương lượng.

“Tôi chờ cô dưới bãi đỗ xe.”

Nói xong, anh liền bước đi.

Lục Nghiên Tịch siết chặt cây bút trong tay, cơn tức giận trong mắt sắp trào ra ngoài. Nhưng qua mấy giây sau, cô đã lập tức bình tĩnh lại, cầm văn kiện xuống lầu.

Theo Tư Bác Văn về biệt thự, sau khi ăn khuya xong, Tư Bác Văn tới phòng sách, còn Lục Nghiên Tịch trở về phòng ngủ tiếp tục làm kế hoạch dự án.

Còn một chút nữa là xong việc rồi, không tới nửa tiếng sau, Lục Nghiên Tịch bắt đầu chóng mặt, hàng chữ trước mắt mờ nhòe đi, trong lòng cô thầm nghĩ không ổn rồ”, vội lục túi lấy thuốc hôm nay bác sĩ kê để uống rồi nằm lên giường.

Lúc Tư Bác Văn vào phòng đã nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ. Anh dọn dẹp bản kế hoạch dự án cô làm, chợt nghe tiếng Lục Nghiên Tịch trở mình. Anh bất giác nín thở quay đầu, chỉ thấy Lục Nghiên Tịch vẫn đang ngủ rất ngon. Vẻ mặt anh dịu đi, sau khi đắp chăn cho cô, anh ra khỏi phòng.

Phòng họp, tám giờ sáng.

Tư Bác Văn mỉm cười chờ Lục Huyền Lâm tuyên bố xong, anh vừa định đứng dậy mới phát hiện văn kiện trước mặt mình thiếu một phần rất quan trọng.

Bây giờ mọi người đều đang nhìn anh.

Lục Thị có một mối hợp tác, đúng lúc dùng để thử năng lực của Tư Bác Văn, tất cả mọi người đều mỏi mắt mong chờ dự án đó.

“Giải lao một chút, nửa tiếng nữa tiếp tục.” Lục Huyền Lâm thấy Tư Bác Văn chần chừ không đứng lên, bèn quyết đoán cho nghỉ giải lao.

Tư Bác Văn rời khỏi phòng, Lục Huyền Lâm theo sau.

“Chuyện gì vậy?” Lục Huyền Lâm lo lắng hỏi.

“Để quên văn kiện ở văn phòng ạ.” Tư Bác Văn nói thật ra, sau đấy lập tức gọi điện thoại, trên mặt thoáng hiện nụ cười mỉa. Từ lâu anh đã muốn tìm một chỗ tốt đẹp cho thư kí mà Lục Thị để lại cho anh rồi.

Chu Nhã Khiết thấy cuộc gọi của tổng giám đốc, sửng sốt mấy giây mới bắt máy: “Tổng giám đốc, có chuyện gì vậy ạ?”

“Trong vòng mười phút, cầm phương án hợp tác với Vương Thị tới phòng họp.” Tư Bác Văn lạnh lùng nói, sau đấy lại bồi thêm: “Kịp không?”

Giọng điệu khi nói câu sau lạnh như băng làm người khác phát run. Chu Nhã Khiết vội vàng trả lời: “Kịp, kịp, kịp ạ.”

Sau khi cúp điện thoại, cô ấy tìm khắp lượt trên bàn cũng không thấy tài liệu mà mình cần. Từ từ đã… hình như cô ấy đã quên mất một chuyện rất quan trọng.

Hôm đó là thứ sáu, cô ấy giao văn kiện cho một người mang đi đóng dấu. Người kia là ai? Cô ấy nghĩ nát óc cũng không nhớ ra được người ấy. Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ… Tư Bác Văn sẽ “giết” cô ấy mất!

Cô ấy hoảng hốt tìm kiếm. Khoảnh khắc ngoái đầu lại thì thấy trên cái bàn bên cạnh có một cái tên.

Lục Nghiên Tịch.

Thư kí mới nhậm chức!

Chu Nhã Khiết gọi điện thoại cho cô.

Hơn tám giờ, Lục Nghiên Tịch đang trên đường tới bệnh viện, hôm qua đầu đau muốn nứt làm cô hơi sợ.

Vì lý do sức khỏe nên hôm nay cô xin nghỉ phép.

Vừa mới bắt điện thoại đã lập tức nghe thấy giọng nói cuống quýt của Chu Nhã Khiết.

“Lục Nghiên Tịch, cậu đang ở nhà đúng không? Bây giờ cậu tới chung cư Tây Thành, tòa số sáu lầu hai căn 601, lấy giúp tớ một bản văn kiện được không? Lúc này tớ không đi được, cũng không kịp giờ nữa.”

“Hôm nay tớ…” Lục Nghiên Tịch vừa mới mở miệng đã bị ngắt lời.

“Tớ biết hôm nay cậu xin nghỉ phép, nhưng mà cậu giúp tớ chút đi. Tớ cầu xin cậu đấy! Giúp tớ với! Không thì tổng giám đốc sẽ giết tớ mất. Cậu cũng biết anh ấy đáng sợ thế nào mà.” Chu Nhã Khiết nói xong không thấy đầu dây bên kia có động tĩnh gì, cuống tới nỗi phát khóc: “Nghiên Tịch, giúp tớ với. Tớ thật sự không kịp đi lấy văn kiện đó…”

“Bây giờ luôn à?” Lục Nghiên Tịch xoa huyệt thái dương, cơn đau đã giảm đi nhiều rồi.

“Đúng, cặp tài liệu màu xanh lam tớ để cạnh máy tính ấy.” Chu Nhã Khiết thở dài nhẹ nhõm, vội vàng nói.

Đó là tài liệu gốc, bây giờ cũng chỉ còn cách này thôi.

“Được rồi.” Lục Nghiên Tịch trả lời, kêu tài xế quay đầu lại đi tới chung cư Tây Thành. Dù sao cũng không xa lắm. Sau khi lấy được tài liệu, cô lập tức chạy tới công ty.

Vốn dĩ nửa tiếng vẫn kịp, thế nhưng trúng giờ cao điểm, xe kẹt cứng ngắc không nhúc nhích được. Lục Nghiên Tịch không còn cách nào khác, đành phải xuống xe đi tàu điện ngầm, rồi còn phải đi bộ một khoảng.

Chu Nhã Khiết ba phút giục một lần làm Lục Nghiên Tịch sốt ruột theo, không để ý cống thoát nước trên đường, bước hụt chân một cái, giày cao gót rớt xuống cống, theo quán tính cả người cũng ngã xuống theo.

Lục Nghiên Tịch nhanh chóng chống tay, mặc dù không trầy da nhưng lại trật chân.

Thấy Lục Thị cách đó không xa, cô nhanh chóng đứng lên, khập khiễng đi về phía trước, mặc kệ giày cao gót vẫn còn dưới cống. Cô còn gọi điện thoại cho Tư Bác Văn. Đã sắp hết nửa tiếng.

Bên kia bắt máy, Lục Nghiên Tịch vội nói: “Tư Bác Văn, tôi trật chân rồi, bây giờ tới không kịp, anh qua đây lấy đi.”

“Ngày nào cũng chân, Lục Nghiên Tịch, cô đổi lý do khác được không? Giờ cô còn năm phút thôi, nếu qua năm phút mà không đưa tới… tút tút tút.”

Câu sau làm cho Lục Nghiên Tịch sợ hãi, đừng nói năm phút, mười phút cũng không kịp.

Cô cố gắng đi, bây giờ thực sự không còn kịp nữa.

Cô thở hổn hển lê cái chân cà nhắc, chuẩn bị gọi điện thoại thì bên tai “brừm” một tiếng. Một chiếc Ferrari màu vàng chắn ngay trước mặt cô, cửa sổ chậm rãi hạ xuống lộ ra khuôn mặt cô rất quen thuộc.