Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 293




Người lấm la lấm lét mà Tịch Tịch nói chính là mẹ Lục.

Lý Tang Du cũng cảm nhận được ánh mắt bọn họ luôn nhìn về phía cô, nhưng chỉ cần cô có phản ứng là ánh mắt đó sẽ biến mất. Có điều, từ láy mà Tịch Tịch vừa dùng rất hay.

“Tịch Tịch, con biết dùng từ láy rồi sao? Đúng là lớn thật rồi.”

Lý Tang Du xoa đầu Tịch Tịch, mặt cô bé sắp hất lên tới tận trời luôn rồi.

“Anh trai muốn lớn nhanh, dĩ nhiên là con không thể thua được.”

“Mấy đứa đúng là cục cưng của mẹ!”

Mẹ Lục nhìn thấy ba người cười nói vui vẻ, rất muốn đi tới hỏi xem bọn họ có chuyện gì mà vui như thế.

Hai đứa trẻ càng nhìn càng thấy đáng yêu, bé trai rất giống Lục Huyền Lâm, bé gái cũng càng nhìn càng thấy giống.

Khuôn mặt bầu bĩnh, muốn nựng một cái.

Nếu như hiện tại đang ở nơi đông người, mẹ Lục sẽ bị người khác hiểu lầm là muốn bắt cóc hai đứa trẻ.

Không giấu nổi khát khao trong mắt.

“Huyền Lâm…”

Lúc này ông cụ Lục tỉnh lại, muốn gặp Huyền Lâm.

Lục Huyền Lâm đánh mắt nhìn Lý Tang Du rồi mới vào phòng bệnh.

Lý Tang Du thẳng thừng phớt lờ ánh mắt quan tâm đó.

Những người khác chờ bên ngoài thỉnh thoảng ngó vào trong, ông cụ Lục gọi Lục Huyền Lâm vào chắc chắn là có lý do, bọn họ dù lo nhưng cũng không vội.

Sau khi Lục Huyền Lâm đi ra, những người khác mới vào.

Nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Lục Huyền Lâm, Lý Tang Du biết ngay là ông cụ vừa nói chuyện gì ghê gớm lắm.

“Anh vẫn ổn chứ?” Dẫn hai đứa trẻ đi qua, chờ vắng người một chút rồi cô vào thăm ông nội sau.

“Ừ.” Lục Huyền Lâm cười trừ: “Ông nội muốn gặp em.”

“Tôi biết rồi, chờ chút đã. Anh đã biết là ai chưa?”

“Em cũng biết là ai mà, đừng nói nữa, vào đi đã.”

Lục Huyền Lâm đánh trống lảng, dẫn Lý Tang Du và hai đứa trẻ vào phòng bệnh. Lúc này ông cụ Lục đang nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh.

Nhìn thấy Lý Tang Du, ông lập tức vui vẻ hơn nhiều.

Thời gian là thứ gì đó rất đáng sợ, đối với người lớn tuổi thì càng đáng sợ hơn. Sáu năm trôi qua, đầu ông cụ Lục đã đầy tóc bạc, trên mặt đầy dấu vết của thời gian.

Không còn là ông lão phong độ của ngày xưa nữa.

“Ông nội.”

Nhìn thấy ông cụ, hai mắt của Lý Tang Du lập tức ươn ướt.

Ông đối xử với cô như cháu gái ruột, là cô bất hiếu, lâu như vậy mà không tới thăm ông.

“Ông cố.”

Hai đứa nhỏ biết điều gọi một tiếng, âm thanh non nớt trong trẻo khiến trong lòng ông cụ vui mừng.

“Ôi, Tang Du, hai đứa bé này là con của Lâm đúng không?”

Ông cụ vẫy tay gọi ba mẹ con Lý Tang Du qua.

“Lâm? Ông đang nói tới ba đúng không ạ?” Tịch Tịch hoang mang hỏi, nhìn Lục Huyền Lâm, Lý Tang Du không cần trả lời nữa, tất cả mọi người đều đã biết.

Đúng là cháu trai cháu gái của mình rồi! Mẹ Lục nghĩ tới đây liền kích động nắm tay ba Lục, cảm nhận được ba Lục cũng đang xúc động như bà.

Thấy Lý Tang Du không phản bác, Lục Huyền Lâm cũng rất vui.

Thì ra em không phản đối việc nói cho người nhà anh biết.

Người vui sướng nhất là ông cụ Lục, có thể gặp các chắt lúc còn sống là ông thỏa mãn lắm rồi, cứ nghĩ đó chỉ là hy vọng xa vời, ai ngờ có thể biến thành sự thật.

Đây chính là kết quả mà ông muốn thấy nhất.

Lý Tang Du cũng cho rằng không cần nói thêm gì nữa, đây là sự thật không ai có thể thay đổi, biết rồi thì thay đổi được gì?

Cô chỉ muốn trò chuyện với ông cụ thôi.

Ông cụ Lục nắm tay Lý Tang Du rồi vỗ vỗ: “Tang Du, mấy năm nay con đã vất vả rồi.”

“Không đâu ông ơi. Con về thành phố A mà không tới thăm ông, ông không giận con chứ?”

“Giận là giận thế nào? Sáu năm nay con còn sống mà không về là vì con bất mãn với nhà họ Lục, bây giờ chúng ta không bắt ép con nữa.” Ông cụ Lục nói xong liền trừng mắt liếc mẹ Lục một cái, hy vọng bà ta quan tâm con cháu đi.

“Con biết ông nội tốt với con nhất mà.” Lý Tang Du cười.

Ông cụ làm vậy là đang bảo vệ cô.

“Tang Du, chuyện hôm nay là dì không đúng, hy vọng con đừng để bụng…”

Cảnh cáo của ông cụ, mẹ Lục nhận, lời nói của Lục Huyền Lâm bà ta cũng đã nghĩ thông, Lý Tang Du không muốn thì bà ta sẽ không ép, chỉ cần có thể gặp hai đứa trẻ thường xuyên là được rồi.

“Vâng.” Lý Tang Du không nói gì nữa, kéo hai đứa trẻ tới trước mặt ông cụ: “Hai con nói chuyện với ông cố ngoan nhé!”

Thế này chính là để bụng rồi, mẹ Lục buồn rầu vô cùng.



Vài ngày trôi qua, nhà họ Lục sóng yên biển lặng, chắc là không tra ra được Trịnh Uyển Khanh.

Nhưng cô ta vẫn đứng ngồi không yên, vậy là bèn lén lút tới bệnh viện, dựa theo thói quen của Lục Huyền Lâm, anh nhất định sẽ đưa ông cụ tới bệnh viện tốt nhất, ở đó có bác sĩ chuyên môn khám chữa bệnh cho ông cụ.

Không ngoài dự đoán, sau khi Trịnh Uyển Khanh tới bệnh viện liền biết tình trạng của ông cụ - sống thực vật.

Đúng là trời cũng độ cô ta rồi.

Cô ta chỉ cần đối phó Lý Tang Du cho khéo là được!

“Lý Tang Du, là do chị hết lần này tới lần khác cướp đồ của tôi, đừng trách tôi tàn nhẫn, biến mất lâu như thế mà còn trở về là chị không đúng rồi!”

Cô ta đang tự lẩm bẩm thì đụng phải mẹ Lục, bèn lập tức thay đổi thái độ tươi cười, đi tới hỏi chuyện như không có chuyện gì xảy ra.

“Dì, sao dì lại tới đây thế ạ?”

Vẻ mặt mẹ Lục biến sắc mấy lần, sau đó thở dài: “Còn không phải tại Lý Tang Du sao? Làm ông nội tức đến mức đổ bệnh, ngủ một giấc không dậy được nữa nên dì tới chăm.”

“Hả? Ông nội bị bệnh sao ạ?”

Giận Lý Tang Du? Mấy ngày trước mẹ Lục còn đối xử với cô ta không tốt, sao giờ lại thay đổi rồi?

“Ôi trời, lúc đó Lý Tang Du nói đứa trẻ đó là con của Huyền Lâm mà dì lại tin, xin lỗi nhé Uyển Khanh, đã hiểu lầm con rồi. Kết quả xét nghiệm ADN xét ra không phải, Lý Tang Du còn khóc lóc đòi Huyền Lâm chịu trách nhiệm, ông cụ tức tới đổ bệnh, chắc ông cụ thấy lúc trước mình nhìn lầm người nên không muốn tỉnh dậy nữa đấy!”

Mẹ Lục vừa nói xong mắt đã ngấn lệ: “Huyền Lâm cũng thật tội nghiệp, bây giờ ai khuyên gì cũng không nghe, còn muốn rời khỏi nhà họ Lục…”

Mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện như vậy luôn ư?

Trong lòng Trịnh Uyển Khanh không nhịn được cười, xem ra bây giờ không cần mình ra tay, Lý Tang Du cũng không vào được cửa nhà họ Lục, sớm muộn gì Lục Huyền Lâm cũng là của cô ta thôi.

“Dì ơi, cho con vào thăm ông nội đi…”

“Thôi, Uyển Khanh à, con giúp dì về nhà họ Lục đi, dì mệt quá…”

“Dạ.”

Chuyện này cầu còn không được ấy chứ.

“Tổng giám đốc, sắp tới anh không về nhà họ Lục thật hả?” A Minh thấy Trịnh Uyển Khanh đỡ mẹ Lục đi mất, trong lòng rất tức giận.

Thế này là tạo cơ hội cho Trịnh Uyển Khanh lấn tới à?

“Ừ, đã bảo cãi nhau, không về nữa.” Lục Huyền Lâm nhìn bóng dáng trước mặt, nâng ly rượu lên: “Cậu chỉ cần chăm sóc ông nội cho tốt là được, những chuyện khác không cần lo!”

“Vâng…”

Anh ta càng ngày càng không đoán được suy nghĩ của tổng giám đốc nữa rồi.

“Anh nói xem anh như thế này có ổn thật không thế?” Một đôi bàn tay trắng nõn khoác lên vai Lục Huyền Lâm.



Lục Hương Cầm nhìn Lục Dĩ Mai gầy trơ xương, lệ tuôn ào ạt.

“Dĩ Mai, rốt cuộc tại sao cháu lại như thế này?”

“Cô, cháu xin lỗi.”

Người duy nhất cảm thấy áy náy là Lục Hương Cầm, Lục Dĩ Mai cúi đầu không dám nhìn bà ta.

“Việc đã đến nước này rồi, cháu không còn gì để nói nữa.”

“Không! Dĩ Mai, còn nói được. Dĩ Mai, chỉ cần cháu nói cho cô biết tại sao cháu làm vậy với Lý Tang Du, sau đó xin lỗi Lý Tang Du, cô tin nó sẽ tha thứ cho cháu, người làm mẹ rồi sẽ mềm lòng hơn người khác…”