Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 283




Lý Tang Du ở trong phòng hắt xì mấy cái, đi ra thì nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Tịch, còn cả Lục Huyền Lâm nhìn thấy cô thì ánh mắt có hơi tránh né.

Xem ra hai người lại âm thầm lên kế hoạch gì rồi.

“Chúng ta đi thôi.”

Coi như cô bây giờ không phát hiện gì cả, lát nữa tóm lại sẽ biết.

Cô nhóc Tịch này chính là đang lên kế hoạch ăn gì.

Có Lục Huyền Lâm ở đó làm thủ tục vô cùng nhanh, hai đứa trẻ bèn để cô giáo dẫn đi chơi với học sinh trong lớp, bọn họ lại nhìn xung quanh trường mẫu giáo.

“Tôi hôm nay đã xem tin tức.”

Nhìn thấy phiên tòa xét xử của Lục Dĩ Mai, cô tình cơ nhìn TV mà thôi, bèn xem hết livestream.

Ông cụ Lục nhìn trông đã già đi nhiều, sự trấn định trên mặt vẫn không thay đổi, những người khác của nhà họ Lục trừ Lục Hương Cầm ra cũng đều rất trấn định.

Chuyện này Lục Huyền Lâm e là đã nói với người của nhà họ Lục từ trước, đưa ra quyết định sẵn, nhưng cô lại không biết.

Hôm nay không nhìn thấy tin tức, sau đó thiết nghĩ cũng sẽ không nói cho cô.

Như vậy, Lục Huyền Lâm chính là tội nhân của nhà họ Lục.

“Ừm, đây là chuyện Lục Dĩ Mai phải chấp nhận.” Lục Huyền Lâm nói, chẳng sao cả: “Nếu không phải thu thập chứng cứ hơi lâu, thiết nghĩ cũng sẽ không đẩy tới bây giờ, còn để em nhìn thấy.”

Không muốn nói với cô suy nghĩ của chuyện này, người có thể nói thẳng thắn khí thế như này cũng chỉ có Lục Huyền Lâm.

Trong lòng Lý Tang Du lại có rất nhiều nghi vấn.

Người đối tốt với cô như vậy, vậy mà luôn ở trong tối hại anh?

Ở nhà họ Lục cũng chỉ có Lục Dĩ Mai và ông cụ Lục đối tốt với cô, sao qua 6 năm mọi chuyện đều thay đổi rồi?

“Anh biết, em khả năng có hơi ngạc nhiên, nhưng những điều này là sự thật, hơn nữa còn có nhiều hơn, chỉ là chứng cứ không đủ mà thôi... Nhưng chuyện này có lẽ em có thể đi hỏi Vu Thiến.”

Vu Thiến... cái tên quen thuộc này.

Lục Huyền Lâm có chút do dự, anh không biết Lý Tang Du liệu có vì cái tên này mà đau lòng hay không.

“Ồ, đúng rồi, người lần trước làm khó tôi ở công ty hình như cũng tên là Vu Thiến, lúc đó nói sao lại quen mắt như vậy.” Lý Tang Du mỉm cười, không tiếp tục nói chuyện này nữa.

Dường như đã quên rồi.

Cảm xúc phức tạp trong mắt, Lục Huyền Lâm nhìn thấy rất rõ ràng nhưng anh im lặng.

Người bạn chơi từ bé đến lớn, sao có thể quên chứ?

Cô đối xử chân thành với cô ta, kết quả cuối cùng lại là sự phản bội, làm sao có thể quên?

Lý Tang Du không muốn tiếp tục truy cứu nữa, thời gian 6 năm, nói dài không dài nói ngắn không ngắn, để cô nhìn lại mười mấy năm là đủ rồi.

Hiểu rồi, cũng buông xuống rồi, chỉ là khi nghe thấy Lục Huyền Lâm nhắc đến cái tên này, trong lòng vẫn có hơi dao động.

Mộ, Tịch và các bạn nhỏ cùng nhau học một tiết, chúng rất vui vẻ, Tịch cũng nôn nóng muốn đi học.

Nhưng đã lên kế hoạch xong chuyện quan trọng, vẫn là ngày mai rồi tới đi.

“Mẹ, chúng ta đi bộ về đi.”

“Đi bộ về sao?”

Tịch bình thường ghét nhất tự mình đi bộ, sao hôm nay còn tự mình đề xuất?

“Dạ, Tịch và anh còn cả ba, đều muốn đi bộ về!”

Mộ nắm tay của Tịch, không nói chuyện, xem ra là đồng ý rồi, Lục Huyền Lâm đưa mắt nhìn sang bên cạnh, như này cũng chột dạ đồng ý rồi.

Xem thử ba người muốn làm gì!

“Có thể, nhưng không được từ bỏ giữa chừng.”

“Dạ dạ.” Vì ăn, quyết không từ bỏ.

Từ sau khi Lục Huyền Lâm nhận hai đứa trẻ, Lý Tang Du thoải mái hơn nhiều, bây giờ đi bộ, Tịch đều nắm tay Lục Huyền Lâm, Mộ lại ngoan ngoãn đi bên cạnh cô, có lúc cũng cho Lục Huyền Lâm nắm tay.

Bữa cơm, chỉ cần Lục Huyền Lâm có thời gian sẽ tới.

Chuyện của hai đứa trẻ lập tức giảm đi nửa, Lục Huyền Lâm hận không thể nhận tất cả, chỉ là có vài chuyện thật sự không biết làm, vẫn phải từ từ học.

Theo người khác nhìn đây chính là người một nhà, chỉ là trong lòng Lý Tang Du biết rõ, không phải, cũng không thể phải nữa.

Đi một lúc, Tịch dừng lại, quay đầu nhìn sang Lý Tang Du với ánh mắt đáng thương: “Mẹ, bụng của Tịch đói rồi.”

“Hửm? Trở về thì ăn.”

“Nhưng Tịch đói không đi được nữa.”

“Tang Du, chúng ta dẫn các con đi ăn hamburger thì sao?” Lục Huyền Lâm chỉ về một hướng.

Nhìn lướt thì có thể nhìn thấy KFC, cả chặng đường này đều không nhìn thấy, thế mà nhìn thấy ở đây rồi.

Lý Tang Du không thích cho bọn trẻ ăn những thứ này, không tốt cho sức khỏe, nhưng nó có sức thu hút rất lớn đối với Mộ và Tịch, nhất là Tịch.

Dáng vẻ chảy nước miếng đó, đây còn là trưng cầu sao? Thì ra là muốn chuyện như này!

Lý Tang Du có hơi oán trách mà lườm Lục Huyền Lâm, cô gật đầu: “Chỉ một lần.”

“Được.” Lục Huyền Lâm gật đầu, dắt Tịch đi tới đó.

“Mộ, con có phải sớm đã biết rồi không?”

Giờ mới bao lâu thì cô giống như người ngoài rồi.

“Dạ, con cảm thấy ba khá giống ba.” Mộ mỉm cười, nắm lấy tay của Lý Tang Du: “Mẹ, mẹ nói có phải không?”

Vốn dĩ chính là ba của các con! Lục Huyền Lâm học hỏi nhanh như vậy, đương nhiên rất giống.

“Vậy con cũng đừng đầu hàng nhanh như vậy, cho mẹ chút mặt mũi coi!” Lý Tang Du có chút bực tức nói, rồi đi theo.

Ngay cả bản thân cô cũng không phát hiện, cô và Lục Huyền Lâm bây giờ giống như cặp vợ chồng bình thường, một người đóng vai hiền, một người đóng vai ác.

“Tang Du? Lục Huyền Lâm?”

Nghe thấy âm thanh này, cơ thể của Lý Tang Du run lên.

Vốn cho rằng đã quên hết rồi, khi giọng nói vang lên, mọi chuyện lại đều nhớ rất rõ.

Nhìn hai người bê đồ ở đằng trước, Vu Thiến không dám tin vào mắt của mình.

Cô ta giữa ban ngày ban mặt cũng xuất hiện ảo giác sao? Còn cùng lúc xuất hiện hai người?

Muốn túm lấy Lý Tang Du nhìn thì bị Lục Huyền Lâm cản lại, thì ra mọi chuyện đều là thật.

“Có chuyện gì thì ra chỗ khác nói.”

Ba người đã chặn hết chỗ order đồ ăn, Lý Tang Du đưa đồ trên tay mình cho Lục Huyền Lâm: “Anh đi đưa cho bọn trẻ đi, tôi nói chuyện rồi sẽ qua sau.”

Lục Huyền Lâm gật đầu, Lý Tang Du và Vu Thiến sang một bên khác ngồi xuống.

“Thật sự là cô sao?” Vu Thiến hỏi xong, còn quay đầu liếc nhìn Lục Huyền Lâm đã ngồi xuống.

Bên cạnh sao lại có hai đứa trẻ?

Là con của Lục Huyền Lâm và Lý Tang Du sao?

Đây là vấn đề không cần nghĩ nữa, lúc này Lục Huyền Lâm không phải ở đây rồi sao?

Lẽ nào lâu nay, Lục Huyền Lâm luôn giấu Lý Tang Du và con của anh đi, sau đó âm thầm ở bên?

Không thể nào... vậy tại sao 6 năm nay Lục Huyền Lâm lại đau khổ như thế, những đau khổ đó là cô ta tận mắt nhìn thấy!

“Là tôi, còn có vấn đề gì không?”

Thấy Vu Thiến không ngừng ngó đông nhìn tây, lần này dáng vẻ bốn người ở cùng nhau bị người khác nhìn thấy rồi, e rằng, cần phải giải thích rất nhiều.

“Lâu...” Vu Thiến nhất thời không biết nói gì, trong lòng có rất nhiều câu hỏi, nhưng không biết mở miệng từ đâu: “Lâu nay, cô vẫn khỏe chứ?”

Quan tâm sao? Điều này khá khiến người ta bất ngờ, cũng không biết thật hay giả.

“Tôi khỏe, chỉ không biết cô cảm thấy như nào thôi.” Hiểu rõ bản thân Lý Tang Du vẫn biết.

Trước đây là bạn ngoài mặt, bây giờ ngay cả kẻ thù cũng không phải.

Vu Thiến nuốt hết mọi nghi vấn vào trong bụng, lại không biết nên trả lời câu hỏi này như nào.

Cô ta ghét Lý Tang Du, ghét cô vừa sinh ra thì ngậm thìa vàng, thay vì nói ghét không bằng nói đố kỵ.

Hai người càng thân thiết, cô ta càng đố kỵ, có lúc mong Lý Tang Du chết như vậy thì tốt rồi.

Có một ngày, Trịnh Uyển Khanh nói với cô ta, Lý Tang Du chết rồi, trái tim của cô ta vậy mà đã đau.