Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 277




Mợ Lục.

Lý Tang Du cảm thấy mình không nhận nổi cái danh xưng này, nhưng giải thích cũng chẳng giải thích được, thế nên cũng không trả lời.

Lý Hùng Thành vô cùng khó xử.

"Em không muốn nói, vậy anh nói." Lục Huyền Lâm hỏi bên tai Lý Tang Du, âm thanh vừa đủ to để mọi người nghe được.

Giọng điệu thương lượng này, ngoài vợ chồng ra thì còn có thể nói được với ai nữa chứ?

Bây giờ Lục Huyền Lâm đang bị sao vậy?

Lý Tang Du hoàn toàn không hiểu được hành vi và động tác của Lục Huyền Lâm, nhưng vẫn gật đầu.

Thấy phản ứng của Lý Tang Du, Lục Huyền Lâm vô cùng vui vẻ, quả nhiên cô vẫn chú trọng tới thể diện của anh.

Đây là thói quen được hình thành từ sáu năm trước, là thói quen mà Lý Tang Du không để ý tới.

Không biết trong tay Lục Huyền Lâm có thêm một cái USB từ lúc nào, sau khi cắm vào máy tính, video trên máy tính lập tức đổi thành cảnh trong phòng bệnh.

Sau khi Lý Hùng Thành xem xong, đoạn video tạm dừng ở chỗ cô của Lý Tiểu Đồng đẩy hai đứa trẻ.

Lý Tang Du vẫn không nỡ nhìn cảnh này nên quay đầu sang một bên.

“Tôi cũng đâu cố ý, anh xem thằng ranh con kia còn cắn tôi một cái kìa!”

Nói xong, cô của Lý Tiểu Đồng xắn tay áo của mình lên để cho mọi người xem vết cắn: "Mọi người xem đi, có thể trách tôi à?”

Vẫn là dáng vẻ 'không có liêm sỉ'.

Hiện tại trên đầu Lý Hùng Thành đã đầy mồ hôi, hung dữ trợn mắt nhìn chị gái đang nói chuyện.

"Em trợn mắt nhìn chị làm gì? Chị không sai! Ô, ôi!”

Tiếng bạt tai lanh lảnh vang vọng trong không khí một lúc lâu, cô của Lý Tiểu Đồng không thể tin nhìn Lý Hùng Thành đột nhiên chạy đến trước mặt mình: "Mày dám đánh tao?”

“Đánh chị, tôi đánh chị đấy!” Sự tàn nhẫn trong mắt Lý Hùng Thành dọa sợ cô của Lý Tiểu Đồng đang định giơ tay lên: "Đừng... Để tôi mất mặt nữa! Chị biết anh ta là ai không?” Lý Hùng Thành nhỏ giọng cầu xin.

Cuối cùng cô của Lý Tiểu Đồng cũng nhận ra bản thân đã phạm phải sai lầm lớn tới mức nào.

Thấy chị mình không có phản ứng, Lý Hùng Thành mới yên tâm xoay người, sau đó khom lưng thành góc chín mươi độ trước mặt với Lục Huyền Lâm: "Sếp Lục, có gì thì anh cứ nói.”

"Cứ việc nói? Được thôi, vậy anh nói xem, vừa nãy chửi vợ tôi là đĩ, bây giờ lại chửi con tôi là đồ ranh con, liệu tôi có nên rút đầu lưỡi ra không?”

"Cái này..." Lý Hùng Thành không từ chối, nhưng có hơi do dự: "Sếp Lục, có thể thương lượng lại không?”

Chỉ cần bảo vệ được công ty của mình, mọi chuyện đều dễ bàn.

Mọi người ở đây đều hoảng sợ vì lời của Lý Hùng Thành, rốt cuộc người này là ai vậy? Thế mà lại dám đối xử như vậy với một người đang sống sờ sờ?

“Sếp Lục, Sếp Lục, tôi biết sai rồi!” Nghe vậy, cô của Lý Tiểu Đồng lập tức quỳ xuống đất.

Ban đầu cô ta cũng chỉ ỷ vào Lý Hùng Thành mở một công ty nhỏ mà bắt nạt kẻ yếu thôi.

Mẹ Lý Tiểu Đồng che lỗ tai và tầm mắt Lý Tiểu Đồng lại, bản thân cũng không nỡ nhìn cảnh này.

"Vậy cô nên nói gì nhỉ?"

"Xin lỗi, xin lỗi... Xin lỗi mợ Lục, tôi xin lỗi!” cô của Lý Tiểu Đồng giống như nha hoàn trong phim truyền hình, không ngừng dập đầu cầu xin Lý Tang Du.

Chẳng qua vẫn đau lòng cho bản thân, cứ sắp đụng vào mặt đất là dừng lại.

"Lát nữa, cô đi theo xin lỗi con tôi cho đàng hoàng, tôi sẽ bỏ qua chuyện này.”

Lý Tang Du vừa định mở miệng, Lục Huyền Lâm đã nói xong lời cô muốn nói, dường như đã ấp ủ từ lâu, cuối cùng áy náy nhìn cô, bên trong còn có chút ý tứ sâu xa.

Rốt cuộc anh có kế hoạch gì? Lý Tang Du cũng không so đo.

"Được! Được!” Cô của Lý Tiểu Đồng gật đầu như trống bỏi, chỉ sợ Lục Huyền Lâm đổi ý.

Lý Hùng Thành lại cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.

Lục Huyền Lâm dặn dò vài câu, sau đó đưa Lý Tang Du rời đi.

Dường như mọi thứ cứ trôi qua dễ dàng như vậy.

"Hùng Thành, em đánh chị làm gì! Xem đi! Có cần phải sợ sệt như vậy không?” Nghe thấy tiếng bước chân dần biến mất, cô của Lý Tiểu Đồng thở phào nhẹ nhõm, bò dậy khỏi mặt đất, khôi phục lại dáng vẻ vênh váo hống hách.

"Cái này..." Lý Hùng Thành cũng không ngờ Lục Huyền Lâm lại biểu hiện như vậy.

Nếu là trước kia, Lục Huyền Lâm còn không để nhà bọn họ tan cửa nát nhà à?

Lý Hùng Thành nghĩ mãi mà không hiểu, cuối cùng vẫn nói xin lỗi với chị gái mình.

Giáo viên may mắn thoát khỏi cũng vội vàng đi giải thích với hiệu trưởng, vừa ăn vạ vừa làm nũng, cuối cùng cũng không có việc gì.

Đến khi Tịch và Mộ tỉnh lại rồi còn chơi một lúc, A Minh mới đi thông báo cho Lý Hùng Thành.

Cả nhà Lý Hùng Thành nhận được tin tức, bèn mang theo trái cây và đồ chơi đã chuẩn bị sẵn nhanh chóng chạy tới.

Lần này Lý Hùng Thành gánh vác trách nhiệm làm người tốt, nghiêm túc răn dạy mấy người kia trước mặt Tịch và Mộ, sau đó nói xin lỗi rồi mới rời đi.

"Anh, thì ra đây là ba của Tiểu Đồng."

Nhìn thấy Lý Hùng Thành tai to mặt lớn, Tịch nhỏ giọng thì thầm bên tai Mộ.

Bé còn tưởng ba của Lý Tiểu Đồng sẽ giống mấy người có hình xăm trên người trong phim truyền hình, nhưng thực tế thì lại trông khá thân thiết.

Mộ gật đầu: "Anh cũng không ngờ lại mập như vậy..."

Tiếng thảo luận của hai đứa trẻ rất nhỏ, nhưng vẫn bị Lý Hùng Thành nghe thấy, trên mặt anh ta hết đỏ lại trắng.

Nghe vậy, Lý Tang Du cũng không làm một tấm gương sáng, khóe miệng còn không nhịn được mà nhếch lên. Sau khi đám người Lý Hùng Thành rời đi thì mới nghiêm túc nói.

"Mộ, Tịch, sao các con lại có thể mang ngoại hình của người khác ra đùa giỡn chứ?"

"Bọn con chỉ nói thật thôi." Tịch bĩu môi, dường như có hơi không vui đối với dạy dỗ của Lý Tang Du.

Xem ra vẫn giận dỗi vì chuyện của Lý Tiểu Đồng.

"Tịch ngốc, không phải chú Lý dắt tiểu Đồng tới xin lỗi rồi à? Con hào phóng tha thứ cho bọn họ đi nhé.”

"Hừ." Tịch trốn ở phía sau Mộ, không nói gì.

Dáng vẻ ngoan cố này, ngược lại có hơi giống Lục Huyền Lâm.

Mộ bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn về phía Lục Huyền Lâm vẫn luôn chơi điện thoại ở bên cạnh.

Bé vẫn không nói gì, dường như đã đoán được chuyện gì đó.

Lúc đối diện với đôi mắt to lấp lánh kia, không hiểu sao Lục Huyền Lâm lại cảm thấy chột dạ: "Chú đi toilet một lát.”

"Cháu cũng đi, chú chờ cháu với."

"Anh, em cũng muốn đi."

Lý Tang Du tóm lấy Tịch đang muốn đi góp vui: "Tịch, đi toilet thì phải đi cùng mẹ chứ!”

Hừ! Mẹ hư.

Nhìn thấy Mộ đi theo sát phía sau, trên mặt Lục Huyền Lâm có thêm chút tươi cười.

E là nhóc thông minh này đã biết chuyện gì rồi.

"Chú, là chú bảo bọn họ đến xin lỗi sao?" Một lát sau, Mộ không nhịn được mà bước nhanh hơn, đi sóng vai với Lục Huyền Lâm.

"Ừm, sao Mộ biết vậy?" Để phối hợp với Mộ nên Lục Huyền Lâm thả chậm bước chân.

Nếu đã biết, thì không cần giấu diếm.

"Đoán."

Lý Tiểu Đồng vừa thấy Lục Huyền Lâm là lập tức sợ hãi trốn ra sau mẹ mình, cho nên Mộ cảm thấy trong này có gì đó kì lạ, xem ra bé đã đoán đúng rồi.

Cũng thông minh như Lý Tang Du, nhưng Lý Tang Du thích giấu trong lòng, mà Mộ lại thích bới gốc hỏi tận rễ.

Xem như là kế thừa ưu điểm của Lý Tang Du, nhưng lại không di truyền khuyết điểm của cô.

Ngày hôm sau, Lý Tang Du chuyển trường mẫu giáo cho Mộ và Tịch, hiệu trưởng có lòng giữ lại, nhưng vẫn thất bại.

Lý Tang Du không muốn con mình trở thành Lý Tiểu Đồng thứ hai.

Giáo viên kia cứ tưởng mình đã thoát được một kiếp nạn, nào ngờ vẫn bị Phòng Giáo dục thông báo hủy giấy chứng nhận tư cách giáo viên.

Ngay khi nhà họ Lý cho rằng tất cả đã qua, cô của Lý Tiểu Đồng chợt mất tích.