Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 267




Lục Huyền Lâm lần đầu tiên xuống bếp, là vì Lý Tang Du.

Mùi vị thế nào, anh không biết, lần đó hai người vẫn là chia tay trong không vui, vì vậy toàn bộ đều vứt hết.

Nhớ lại vẫn có chút đáng tiếc.

Nhưng mà lúc đó làm được, bây giờ cũng có thể làm được? Hơn nữa nói cũng đã nói rồi.

Anh không thể làm hai đứa nhỏ thất vọng!

Lục Huyền Lâm, cố gắng lên, tin rằng mình có thể!

“Vậy mọi người muốn ăn gì?”

“Cái gì ngon ngon!” Chỉ cần ăn ngon là được rồi, lúc này Tịch căn bản không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, yêu thích không thể buông tay với móc chìa khóa búp bê trong tay mình.

“Đều được.” Mộ không chọn, dù sao chỉ cần ngon hơn mẹ nấu là được rồi.

“Tôi sao cũng được.” Dù sao nấu ngon hơn mình là được rồi.

Lục Huyền Lâm nghe mấy câu trả lời này, nụ cười có chút cứng lại…

Gặp câu hỏi khó đầu tiên, liệu có thể cho anh một cái tên món được không?

Nhưng mà vẫn phải kiên trì, nhận lấy xe đẩy.

Nhìn dáng vẻ mê mang của Lục Huyền Lâm, Lý Tang Du cảm thấy thấy cần một thời gian nữa, quyết định dẫn hai đứa nhỏ đi, không ảnh hưởng đến Lục Huyền Lâm…

“Mộ, các con không phải ngày mai muốn ra ngoại thành chơi sao? Bây giờ mẹ đưa các con mua ít đồ!”

Nhìn ba người rời đi, Lục Huyền Lâm nhẹ nhàng thở ra, lấy điện thoại ra, tìm kiếm mấy món ăn gia đình, nhớ kỹ nguyên liệu nấu ăn.

Chuyện hôm nay đúng là đột ngột, anh hoàn toàn không ngờ được, lại còn một ngày mình xuống bếp… hơn nữa lại còn đến sớm như vậy, đột ngột như vậy.

Sớm biết vậy anh đã đi học nấu ăn rồi, nói không chừng còn có thể bắt lấy dạ dày của hai đứa nhỏ… như vậy có thể liên tục gặp mặt!

Nghĩ đến đây, Lục Huyền Lâm lập tức tràn đầy động lực, còn gọi cho A Minh, tìm một ít ý kiến.

Trước khi Lý Tang Du dẫn hai đứa nhỏ quay về đã mua xong nguyên liệu nấu ăn.

A Minh sau khi cúp điện thoại, vô cùng kinh ngạc.

Tổng giám đốc mười ngón tay không dính nước xuân, thật sự muốn xuống bếp sao?

Nếu như không phải không muốn quấy rầy cảm giác ấm áp của một nhà bốn người này, A Minh hận không thể lập tức vọt vào siêu thị, nhìn hình ảnh tổng giám đốc nhà mình mua thức ăn…

Người nhà họ Lục nếu biết, sẽ kinh ngạc đến mức nào!

Lý Tang Du nhìn Lục Huyền Lâm mua nguyên liệu nấu ăn, còn rất có hình có dáng, nếu như không biết, còn có thể cho rằng Lục Huyền Lâm chính là một người đàn ông nội trợ trong gia đình…

Sau khi thanh toán, Lý Tang Du và Lục Huyền Lâm thương lượng một chút, rồi đi về.

Siêu thị rất gần với khu chung cư của Lý Tang Du, không muốn quá nuông chiều đứa nhỏ.

Bốn người đi trên đường, hấp dẫn không ít ánh mắt hâm mộ.

Lục Huyền Lâm và Lý Tang Du, một người là tuấn nam, một người là mỹ nữ, mà trên gương mặt nhỏ của Mộ đã có nét anh tuấn, Tịch càng đáng yêu hơn.

Dáng vẻ một nhà bốn người vui vẻ hòa thuận, ai không hâm mộ?

Lục Huyền Lâm cảm nhận được ánh mắt đó, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Bây giờ cuối cùng anh cũng hiểu, Thái Vũ Hàng sao lại không ngại cực khổ về gấp, làm bạn với hai đứa con của Lý Tang Du như vậy rồi.

Một nhà bốn người, cảm giác thật sự là quá hạnh phúc.

Vừa nghĩ đến Thái Vũ Hàng có sáu năm như vậy, thậm chí sau này vẫn luôn tồn tại như vậy, trong lòng anh không khỏi có chút hâm mộ, thậm chí có cả chút hối hận.

Nếu như lúc trước anh không đối xử với Lý Tang Du như vậy, chậm chạp trong chuyện tình cảm như vậy, bây giờ tất cả hạnh phúc đều thuộc về anh.

Không cần phải cẩn thận từng tí như vậy, sẽ không bị đối xử khách sáo như vậy…

Còn có thể là con của mình…

“Chú à, chú còn không nhanh lên, cũng không biết Tịch ở đâu rồi!”

“Ừ, đến đây…”

Nghe được cũng không phải là mấy chữ này.



Mặc dù nhà thuê tạm thời, nhưng mà Lý Tang Du vẫn rất nghiêm túc trang hoàng, thoạt nhìn vô cùng ấm áp.

Lục Huyền Lâm đi vào lập tức cảm nhận mùi của gia đình đã lâu không có.

Dù sao có con, Lý Tang Du không muốn cho bọn nhỏ ở trong phòng rét căm căm…

Lục Huyền Lâm có chút gò bó, nhìn Lý Tang Du, bây giờ anh không biết là phải làm gì.

Đây có xem như là đường đường chính chính vào nhà rồi không.

“Chú à, đây.”

Lý Tang Du còn chưa kịp phản ứng, Tịch đã đi đến hóa giải sự lúng túng của Lục Huyền Lâm, lấy sữa từ trong tủ lạnh ra cho Lục Huyền Lâm.

“Cảm ơn chú đã mua đồ chơi cho con.”

“Tịch ngoan quá.”

Lục Huyền Lâm nhận lấy sữa, vốn định để xuống, ắnh mắt của Tịch quá nóng, anh lại uống.

Còn uống hết một hơi.

Nhìn Lục Huyền Lâm ngây ngốc trước mặt Tịch, Lý Tang Du không biết nên nói gì.

Ở trước mặt bọn nhỏ, có thể có chút chỉ số thông minh không?

“Mộ, dẫn Tịch đi làm bài tập đi, mẹ giúp chú rửa rau.”

“Được.”

Mộ nghe lời dẫn Tịch về phòng.

Lý Tang Du cầm nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp, Lục Huyền Lâm lập tức đi theo.

“Ừm… Anh không mua gì cho Mộ?”

Lại không ngờ Lý Tang Du thấy anh đi vào lại nói một câu như vậy, Lục Huyền Lâm sững sờ, mới phải ứng lại.

“Anh quên mất… bây giờ anh đi mua, thế nào?” Nói xong, Lục Huyền Lâm đã muốn đi ra ngoài.

Khó trách anh vẫn cảm thấy mình quên cái gì đó, thì ra là chuyện này…

Mộ cũng hiểu chuyện, nói gì cũng không nói, chỉ là lặng yên đứng bên cạnh nhìn.

Nếu không phải Lý Tang Du cảm thấy nãy giờ Mộ không nói gì, yên lặng, bọn họ thật sự sắp quên chuyện này.

Mộ quá hiểu chuyện, So với Tịch như là một đứa bé lớn, rất dễ làm người ta quên mất cậu bé cùng tuổi với Tịch…

“Vậy thì em nấu cơm?”

Nhưng mà Lục Huyền Lâm này sao lại gặp phải vấn đề này, giống như không có đầu óc…

Lục Huyền Lâm sững sờ, đứng tại chỗ không biết làm thế nào cho phải.

“Anh nấu cơm trước đi, tối tôi sẽ nói chuyện với Mộ, tin rằng thằng bé sẽ hiểu cho anh.”

Lục Huyền Lâm gật nhẹ đầu, nhưng không nghe lọt, vẫn là nghĩ lát nữa gọi cho A Minh giúp anh.

Anh biết Mộ sẽ không nói gì, nhưng anh rất để ý, sao anh có thể sơ xuất như vậy?

Anh không muốn cho Mộ cảm giác bị phân biệt đối xử, anh muốn cậu bé biết anh thích Tịch, cũng rất thích cậu bé.

Nhưng mà chuyện trước mắt, vẫn là làm xong bữa cơm này.

Nhất định phải thể hiện thật tốt.

Đây chính là tâm trạng người cha cố gắng thể hiện hoàn mỹ trước mặt con cái, muốn dựng lên cho bọn nhỏ một hình tượng tốt.

Lý Tang Du rửa thức ăn xong thì để lại phòng bếp cho Lục Huyền Lâm, dù sao cô cũng chỉ làm vướng chân vướng tay, không bằng để Lục Huyền Lâm tự mình phát huy…

Cô cũng chú ý đến anh xem điện thoại rồi, tin vào năng lực học tập của anh!

Nhưng mà Lục Huyền Lâm cũng không làm Lý Tang Du thất vọng, làm theo hướng dẫn, chỉ một lát sau phòng bếp đã ngập tràn mùi thơm.

Tịch ở phòng khách xem TV, cũng nóng nảy đứng lên: “Chú ơi, thơm quá, Tịch đói~”

“Được rồi được rồi,”

Nghe Tịch nói như vậy, Lục Huyền Lâm đẩy nhanh tốc độ, lòng bàn tay cũng chảy mồ hôi.

Cho dù là làm ăn lớn thế nào, Lục Huyền Lâm đều chưa từng cănng thẳng, nhưng bây giờ căng thẳng đến không ổn rồi.



Lúc tất cả mọi ăn đủ sắc hương vị dọn lên bàn, Mộ và Tịch cũng tương đối bình tĩnh.

Bởi vì trước kia đều là Thái Vũ Hàng nấu cơm cho bọn họ, cho nên cảm thấy Lục Huyền Lâm biết nấu cơm cũng là chuyện đương nhiên.

Lý Tang Du lại rất kinh ngạc…

Vì sao Lục Huyền Lâm vừa học đã biết? Còn làm tốt như vậy? Sao đến lượt cô, lại nát bét như vậy?

“Thích không?”

Nhìn hai đứa nhỏ động đũa, Lục Huyền Lâm vô cùng mong chờ câu trả lời của bọn họ.

“Ngon quá~” Tịch nói xong gắp một đũa, nhưng lại rơi mất.

Lục Huyền Lâm lập tức giúp cô bé gắp, lại gắp cho Mộ mấy đũa.

Mộ không nói gì, yên lặng ăn.

Vừa rồi lúc Tịch treo móc khóa búp bê lên cặp sách nhỏ, cậu bé vẫn có chút hâm mộ…