Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 240




Mẹ Lục ở bệnh viện một lát, sau đó đến khi thật sự không chịu được nữa, Lục Huyền Lâm mới đề nghị bà ta về nhà nghỉ ngơi. Bà ta lập tức đồng ý không chút do dự.

Mẹ Lục vừa định xách túi đi ra cửa thì cánh cửa phòng bệnh đã bị Mộ Nhã Kỳ tới thăm Lục Huyền Lâm mở ra trước.

Hai người phụ nữ đều lập tức sững sờ. Thế nhưng, Mộ Nhã Kỳ vô cùng hiểu chuyện, cô ta tiện tay tháo kính râm xuống chào mẹ Lục: “Con chào dì Lục, đã lâu không gặp dì rồi, dì vẫn giống như trước đây.”

Nhưng mẹ Lục phải nhìn một lúc mới nhận ra: “Là Mộ Nhã Kỳ đúng không? Dì cũng sắp không nhận ra con rồi đây.”

Lục Huyền Lâm không có nhiều bạn thân, mà mẹ Lục cũng không biết hết họ. Mộ Nhã Kỳ là nữ, trông lại rất thuận mắt nên đương nhiên càng có ấn tượng sâu sắc hơn.

Hai người đứng ngoài cửa trò chuyện đôi câu với nhau. Nhìn thấy Mộ Nhã Kỳ xách theo giỏ trái cây nói là tới đây thăm Lục Huyền Lâm, hai mắt mẹ Lục sáng lên. Bà ta cũng không tiện quấy rầy hai thanh niên nên nhanh chóng rời đi.

Mộ Nhã Kỳ thở phào nhẹ nhõm, cầm giỏ trái cây đi vào phòng bệnh. Cô ta cũng mặc kệ hoa quả có bị hư hay không, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Tôi đã làm việc cả ngày trời mà còn không quên xách trái cây tới thăm cậu đây. Cậu Lục rủ lòng thương, có thể bớt cho tôi sáu mươi triệu được không?”

Chưa đợi Lục Huyền Lâm nói gì thì Mộ Nhã Kỳ đã đi ngang qua hành lang, nhìn thấy Lục Huyền Lâm đeo miếng gạc trắng trên trán, cô ta bỗng bật cười.

“Cậu Lục, dáng vẻ này của cậu trông giống nam chính khổ vì tình trong phim lắm đấy.”

Lục Huyền Lâm dựa nửa người vào đầu giường lườm cô ta, sau đó chuyển sang xem TV LCD ở đối diện giường bệnh, trên TV đang phát một vài tin tức kinh tế.

Mộ Nhã Kỳ đã quen với tính cách này của anh từ lâu. Cô ta đặt giỏ trái cây mua mình mua lên bàn trà, vừa đánh mắt nhìn đã thấy đống đồ chơi đầy màu sắc.

Cô ta xâu chuỗi lại là biết ngay chuyện gì xảy ra, sau đó trêu ghẹo nói: “Mất đi rồi mới thấy tiếc à cậu Lục? Mấy món đồ chơi này còn chưa kịp tặng luôn kìa!”

“Cô bớt nói một câu thì cũng không ai nói cô câm đâu.”

“Đúng là không biết điều, không biết lòng người tốt! Mất công nửa đêm nửa hôm tôi tới thăm cậu, cậu còn chê tôi lắm lời!” Mộ Nhã Kỳ làm ra vẻ bị tổn thương, lúc này nếu có fan của cô ta ở đây, chắc chắn sẽ đau lòng cho cô ta.

Chỉ đáng tiếc đây lại là ở trước mặt Lục Huyền Lâm. Anh còn không thèm nhìn cô ta lấy một cái, chỉ một mực chú ý tới tin tức kinh tế quốc tế trong TV. Ngoài MC và những người được gọi là nhà kinh tế học thỉnh thoảng đưa ra quan điểm và lý luận sai khiến anh cau mày lại, thì dáng vẻ yếu đuối của Mộ Nhã Kỳ không có bất kỳ ý nghĩa nào đối với anh.

“Nếu tôi nhớ không lầm, địa điểm quay phim của các cô cách bệnh viện tư nhân này vài cây số đúng không?”

Ý muốn nói là cách có mấy phút đi xe như vậy, cô không đến thăm tôi thì quả thực có lỗi với tình bạn này của chúng ta, còn không biết xấu hổ mà kể công như vậy?

Mộ Nhã Kỳ không phục, nằm ngửa trên ghế sô pha nhìn lên trần nhà, tiện tay lấy một hộp thuốc lá thủ công tinh xảo từ trong túi ra, nhưng chợt nghĩ bên cạnh còn có bệnh nhân nên cô ta lại cất đi.

Cô ta tự giác mở túi giỏ trái cây ra, lấy một trái táo Phú Sĩ màu đỏ từ bên trong ra rồi đi vào phòng vệ sinh rửa sạch sẽ, sau đó đưa lên cắn từng miếng nhỏ.

Da của cô ta vốn rất trắng, đặt trái táo đỏ lên đó trông vô cùng hài hòa. Hành động này trông rất giống dáng vẻ “cô bé nhà bên”, khác hẳn với vẻ phong trần khi lấy bao thuốc lá ra.

Ai cũng nói Mộ Nhã Kỳ là người phụ nữ thiên biến vạn hoá, lời này nói cũng không sai.

“Cô đến đây để ăn táo đấy à?” Lục Huyền Lâm nghi ngờ nhìn cô ta. Bình thường Mộ Nhã Kỳ cũng rất bận. Mình bị tai nạn xe, con nhóc này biết chắc mình không chết thì hẳn sẽ rời đi, sao giờ lại còn ăn táo?

Mộ Nhã Kỳ trừng mắt nhìn anh: “Đồ keo kiệt này, ăn của cậu quả táo thì đã làm sao? Còn là táo tôi mua đấy!”

“Ăn chỗ nào mà chẳng được, ai lại ăn ở bệnh viện?”

“Ở bệnh viện không thể ăn à? Bệnh viện do nhà cậu mở chắc?” Mộ Nhã Kỳ cũng lập tức đốp chát lại, nhưng vừa nói ra cô ta đã quên mất, hình như cổ đông lớn nhất của bệnh viện này thực sự là nhà họ Lục.

Cô ta căm phẫn cắn một miếng táo, nhớ lại lời thoại trong phim, mắng một câu nhà giàu độc ác. Nhưng chính cô ta lại quên mất mình cũng là cô chiêu lá ngọc cành vàng, mắng như vậy chẳng phải cũng mắng chính mình sao.

“Cô có tin tức gì thì nói luôn đi.” Lục Huyền Lâm cũng không muốn vòng vo với cô ta. Anh xảy ra tai nạn xe đã là chuyện một hai ngày rồi, nhưng cũng không so được với người có nhiều mối quan hệ rộng rãi như Mộ Nhã Kỳ, mắt thấy xung quanh, tai nghe tám hướng.

Mộ Nhã Kỳ cũng không náo loạn nữa, quả thật Lục Huyền Lâm nói không sai, hôm nay cô ta đến đây thật sự là vì đã nghe được một chút tin đồn.

“Nhưng mà… nói ra thì tôi được cái gì?” Cô ta đảo mắt đầy vẻ gian xảo, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy chán ghét.

Lục Huyền Lâm cũng biết Mộ Nhã Kỳ không dễ đuổi đi. Cô ta không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng thì chắc chắn muốn cuỗm vào tay chút lợi ích.

Đôi mắt anh đen thẫm như giếng sâu, chợt nghĩ đến sự nôn nóng của A Minh hồi chiều.

A Minh đáng thương vừa mới tan làm còn chưa được ăn cơm thì bỗng cảm thấy sau lưng ớn lạnh, trong lòng giật thót, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.

“A Minh để cô tùy ý sai sử, được không?”

Chỉ với một câu nói như vậy, Lục Huyền Lâm đã bán đứng A Minh không chút do dự, đã thế còn không hề cảm thấy chột dạ.

“Chậc, chậc, chậc, Lục Huyền Lâm cậu đúng là lòng dạ đen tối, còn bán đứng người khác nữa.” Mộ Nhã Kỳ cười khan hai tiếng, sau đấy lập tức đổi giọng: “Nhưng tôi rất hài lòng, A Minh dễ thương hơn cậu nhiều.”

Không những trêu vui mà còn rất ngây thơ, Mộ Nhã Kỳ nghĩ đến thôi đã thấy vui rồi.

“Vậy tin tức của cô là?” Lục Huyền Lâm cau mày nhìn về phía Mộ Nhã Kỳ.

Mộ Nhã Kỳ ném ruột táo vào trong thùng rác rồi mới nghiêm túc nói: “Tôi cũng sẽ không để cậu chịu thiệt đâu. Thật ra lời đồn thổi này cũng không có gì cả. Là Trịnh Khôi kia kìa, gần đây có vẻ ông ta không chịu an phận.”

“Sao cô biết?”

Không phải Lục Huyền Lâm không tin tin tức của Mộ Nhã Kỳ, anh hỏi thêm một câu là để có thể đối phó với ông ta tốt hơn thôi. Vốn dĩ anh đã muốn ra tay xử lý ông ta rồi.

Thế nhưng lại bị trì hoãn bởi chuyện của Lục Dĩ Mai, anh lại bị tai nạn xe nữa nên mới cho ông ta sống vui vẻ thêm hai ngày nữa. Lục Huyền Lâm còn chưa nhớ tới món nợ của ông ta thì ai ngờ lão đó lại chủ động lao vào?

“Không phải chính là sếp Chu có khẩu vị đặc biệt của chúng ta hay sao? Có người nói dạo này bà ta rất hào phóng với Trịnh Khôi, vung tay thưởng cho rất nhiều tiền. Cậu cũng biết đấy, đàn ông ấy mà, có càng nhiều tiền thì càng dễ hư!”

Mộ Nhã Kỳ kêu “a” một tiếng, giả bộ kinh hãi: “Tôi không nói cậu đâu nha, mặc dù cậu Lục cũng rất giàu có.”

Thật ra là cô ta cố ý. Trước đây cô ta từng phải chịu thiệt từ chỗ anh rất nhiều. Vậy nên, mặc dù Lục Huyền Lâm cho cô ta mượn A Minh để tùy ý sai sử nhưng cũng không đủ khiến cô ta hết giận.

Lục Huyền Lâm ồ một tiếng, không có hứng thú với trò trả thù vặt vãnh của Mộ Nhã Kỳ.

“Chắc tôi cũng biết sếp Chu này.”

Giọng nói của anh trầm thấp, nói xong câu này là lập tức thu ánh mắt lại. Mộ Nhã Kỳ bị lời nói của anh chọc cười, tươi như hoa.

“Tổng giám đốc Lục đã ra tay thì muốn gì mà chẳng có. Với vẻ ngoài này của cậu còn không phải giải quyết ngon ơ sao?”

“Gần đây A Minh tương đối bận. Cô cứ lải nhải là cậu ấy chịu không nổi đâu.” Lục Huyền Lâm nổi nóng, nói thẳng.

“Ấy, đừng mà, chẳng phải tôi chỉ phàn nàn một tí thôi à?”

“Ba ngày.”