Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 235




“A Minh? Là cậu sao?”

Bên trong vang lên giọng nói khàn khàn, tuy có độ vang, nhưng nghe kỹ lại thấy sự yếu ớt chật vật.

Lý Tang Du đột nhiên bị giọng nói này làm cho giật mình, sống lưng cứng đờ, trái tim loạn nhịp. Cô đứng đó không dám cử động, nhất thời bên tai chỉ còn tiếng tim đập.

Không phải vẫn hôn mê sao? Sao đột nhiên lại tỉnh? Lý Tang Du thấy hơi hối hận vì quá dễ tin A Minh.

Nơi đó thấy bên ngoài không có động tĩnh, tưởng rằng có người đi vào rồi lại đi ra, cất tiếng thở dài và không còn âm thanh gì nữa.

Lý Tang Du đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nảy sinh suy nghĩ muốn chạy trốn. Cô vừa định đẩy cửa đi ra thì nghe thấy A Minh đột nhiên thất thanh gọi một tiếng “cô Vu”.

Ngoài cửa phòng bệnh.

Vu Thiến đi đôi giày cao gót màu đỏ khoảng mười hai phân, mặc chiếc váy liền màu trắng cắt may vừa vặn, mái tóc xoăn màu sợi đay xõa hờ hững trên vai trông xinh đẹp vô cùng.

Nhưng lúc này, sắc mặt cô ta lại không được tốt cho lắm. Cô ta nghe nói Lục Huyền Lâm gặp tai nạn nên đã vô cùng lo lắng vội vàng tới thẳng đây, ai ngờ tới cửa lại bị tay thư ký không biết điều này ngáng đường.

“Hóa ra anh vẫn biết tôi là ai à!” Vu Thiến nhướng mày buông mắt nhìn về phía A Minh, thái độ cao ngạo, hệt như một đóa hồng có gai.

Người này không phải người dễ lừa gạt.

A Minh cảm thấy lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, năm ngón tay bối rối xòe rộng, phủi mép quần âu, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.

Sao lại là lúc này thế hả? Anh ta chỉ có thể lựa chọn tùy cơ ứng biến.

A Minh thả lỏng sắc mặt, nói: “Lâu rồi tôi không gặp cô còn gì? Sao đột nhiên cô lại tới đây thế?”

“Không chào đón à?” Vu Thiến nhíu mày lại, cảm thấy thái độ của A Minh hôm nay cứ là lạ.

A Minh vội vàng xua tay giải thích: “Sao có thể chứ? Không chào đón ai chứ không thể nào không chào đón cô được đâu!”

“Vậy thì được, tránh ra cho tôi vào, để tôi xem tình trạng anh ấy thế nào.”

“Tổng giám đốc vẫn hôn mê chưa tỉnh, không nên bị làm phiền.”

Ý là hôm nay không chào đón.

Vu Thiến khoanh tay lại, vẻ mặt càng thêm mất kiên nhẫn: “Có phải hôm nay anh nhất quyết không chào đón tôi phải không?”

Nói xong cô ta lại nghĩ một thoáng, sau đấy nhướng mày nói: “Anh viện cớ không cho tôi vào, có phải bên trong có gì muốn giấu giếm không?”

Cách một cánh cửa, Lý Tang Du nghe vậy đổ mồ hôi lạnh, cô không muốn đụng độ với Vu Thiến.

A Minh vẫn cố gắng lo liệu, chỉ vào vệ sĩ to lớn bên cạnh nói: “Bà chủ dặn dò chúng tôi không được tùy tiện cho ai vào, cô không tin thì hỏi vệ sĩ này xem.”

“Tôi là bạn anh ấy, sao không thể vào?”

“Bạn bè bình thường thật sự không thể vào, cô Vu đừng khiến mấy người làm thuê chúng tôi khó xử nữa mà.” A Minh tận tình khuyên bảo.

Người đàn ông to lớn ở bên cạnh đảo mắt một vòng. Thư ký A Minh không phải là minh chứng cho câu chỉ cho quan châu đốt lửa mà không cho dân chúng thắp đèn đó sao?

Sao người bạn vừa rồi có thể vào? Nhưng anh ta cũng chỉ có thể ngẫm lại, người ta làm thư ký chắc chắn cũng có lý do của thư ký.

“Tôi không tin, nếu các người dám động vào tôi, tôi sẽ tìm tới nhà họ Lục để họ nói rõ ràng!” Vu Thiến ghét nhất những người không biết điều.

Còn có thể nói rõ ràng như thế nào? Hôm nay nếu có người dám ngăn cản, cô ta nhất định sẽ không để người đó yên!

Vừa dứt lời Vu Thiến đã lập tức định bước vào phòng bệnh, A Minh nào dám chứ, bất chấp kéo cổ tay cô ta hơi cao giọng nói: “Cô Vu, cô thật sự không thể tùy tiện vào được đâu, để tổng giám đốc nghỉ ngơi cho khỏe đi!”

Lý Tang Du biết A Minh đang nhắc nhở cô, đành phải nhẹ nhàng đi vào trong phòng bệnh, vòng qua bức tường là Lục Huyền Lâm đang nghiêng đầu nằm trên giường bệnh.

Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau như có một tia lửa bùng cháy, bão tố bỗng chốc âm ỉ sâu trong đôi đồng tử đen láy của Lục Huyền Lâm.

“Tang… Tang Du?” Anh khẽ gọi, còn đang sợ vì trán mình bị va đập nên sinh ra ảo giác.

Ánh mắt Lý Tang Du nhìn anh bình tĩnh hơn nhiều, như nhìn một người bạn cũ quen thuộc, lại giống như nhìn một người lạ từng quen.

Tầm mắt cô thoáng dừng lại ở tấm băng gạc vẫn thấm đỏ trên đầu Lục Huyền Lâm, sau đó giơ tay làm tư thế “suỵt”, vòng qua giường bệnh của anh, trốn ở khoảng giữa giường bệnh và tường.

Dáng người cô nhỏ, khe hở lại lớn nên dễ dàng che được.

Lục Huyền Lâm vẫn chưa nhìn đủ thì cô đã biến mất khỏi tầm mắt, thế là anh cũng nghiêng người đối diện với vách tường, ánh mắt dừng lại trên người Lý Tang Du đang chật vật trốn, không chịu dời đi.

Bất ngờ nổi tính trẻ con, Lý Tang Du nghe thấy động tĩnh của anh nên ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt sáng ngời của anh.

Hai người không ai nói gì.

Vu Thiến ở bên ngoài rất quyết liệt, vệ sĩ và A Minh không dám làm gì cô ta, đành để cô ta đẩy cửa đi vào.

Cô ta nhìn khắp nơi, xác nhận không có gì kỳ lạ mới đi tới giường bệnh của Lục Huyền Lâm, còn chưa tới gần đã bị A Minh kéo tay lại.

“Cô Vu, xin đừng quấy rầy tổng giám đốc của chúng tôi nghỉ ngơi.” A Minh hạ thấp giọng thấy rõ, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, bắt lấy cánh tay Vu Thiến, thậm chí còn tăng thêm chút sức lực.

Anh ta đi vào theo Vu Thiến, chỉ sợ cô ta phát hiện ra Lý Tang Du, thế là phải nhìn Vu Thiến đi vào, không thấy Lý Tang Du đâu mới thở phào một hơi.

Dù vậy anh ta cũng không dám thiếu cảnh giác, duỗi tay giữ chặt Vu Thiến không cho cô ta tiến lên nữa.

Lục Huyền Lâm quay lưng về phía họ, vẫn không động đậy, đôi mắt chỉ đặt trên người Lý Tang Du, mặc cho động tĩnh thế nào anh cũng không có phản ứng gì.

Lý Tang Du tránh trong góc trốn thì nín thở, cố gắng bất động để không bị phát hiện.

Vu Thiến bị giữ chặt cánh tay, nhíu mày lại, nhìn thấy Lục Huyền Lâm nằm nghiêng trên giường mới giãn lông mày ra.

Cô ta đứng đó nhìn chằm chằm bóng dáng Lục Huyền Lâm một hồi lâu.

Lúc này cô ta không ngang ngược nữa mà nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh cùng A Minh.

Lục Huyền Lâm cần tĩnh dưỡng, cô ta không nên ở đó quấy rầy, Vu Thiến cảm thấy mình có chút quá đáng, cười khổ một tiếng rồi đi ra khỏi phòng bệnh.

A Minh xin lỗi Vu Thiến, cô ta chỉ xua tay tỏ vẻ không sao, dáng vẻ hiểu chuyện cứ như thể người phụ nữ vừa rồi không phải là cô ta.

“Lần này ghé nhìn thôi là được. Nếu tổng giám đốc của các anh tỉnh lại thì nhớ gọi cho tôi ngay, để tôi phát hiện ai chậm trễ là tôi nhất định sẽ không để yên đâu.”

Vu Thiến còn vô tình liếc A Minh một cái, A Minh run rẩy vội gật đầu, quả nhiên biểu hiện thấu tình đạt lý vừa rồi chỉ là giả dối.

Lý Tang Du ở trong phòng bệnh vẫn không dám tùy tiện nhúc nhích, cô lại đối diện với ánh mắt với Lục Huyền Lâm, cảm thấy không khí xung quanh dần trở nên gượng gạo.

Một lúc lâu sau, Lục Huyền Lâm mới lên tiếng với sắc mặt tái nhợt: “Em đứng lên đi, chắc cô ta đã đi rồi.”

Lý Tang Du im lặng lắng nghe một lát, xác định bên ngoài đã không còn động tĩnh mới đứng dậy.