Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 232




Lý Tang Du nhận phòng tại khách sạn, sử dụng tấm thẻ căn cước mà Thái Vũ Hàng đã vận dụng quan hệ xử lý giúp mình, cả tên và ảnh của cô đều đã được sửa lại. Cô đeo đôi kính râm to màu trà, những người khác không thể nhìn rõ trông cô thế nào.

Cô ăn vội ít bánh quy rồi nên không quá đói bụng, cũng không có tâm trạng đi ra ngoài nên gọi điện thoại cho Thái Vũ Hàng. Sau khi xác nhận Mộ Mộ và Tịch Tịch không khóc, Lý Tang Du vừa an tâm mà vừa thấy đau lòng.

Không có gì để làm mà cả căn phòng lại thực sự quá trống rỗng, thế là cô bật chiếc TV LCD trong phòng lên. Đài địa phương vừa phát xong bản tin trưa.

Tin giải trí được đưa lên đầu, người dẫn chương trình chào hỏi đơn giản xong xuôi thì tin tức đầu tiên được đưa ra.

“Buổi trưa hôm qua, Tổng giám đốc tập đoàn Lục Thị, Lục Huyền Lâm đã gặp tai nạn ô tô ở ngã tư đường gần một trường mẫu giáo tại thành phố B, hiện đang hôn mê bất tỉnh rất đáng lo ngại.”

Vẻ mặt nữ MC khá nghiêm túc, không giống với thái độ thoải mái và nhàn nhã khi phát sóng tin tức giải trí. Kèm theo còn có hình ảnh chiếc xe Bentley màu bạc bị móp phần đầu, nhìn rất đáng sợ.

Trường mẫu giáo ở thành phố B? Bentley màu bạc?

Đôi đồng tử đen như hạnh nhân của Lý Tang Du đột nhiên rung lên, cô bàng hoàng ngồi bật dậy khỏi ghế, không thể tin vào sự thật mình vừa nghe thấy.

Sao đang yên lành lại bị tai nạn xe hơi? Lại còn là ở thành phố nơi cô cùng Mộ Mộ và Tịch Tịch đang ở.

Cô cũng đã từng nhìn thấy chiếc Bentley màu bạc đó, mới hôm qua khi cô đang đón Mộ Mộ và Tịch Tịch đi học về thì đã xảy ra một vụ tai nạn xe hơi ở ngay ngã tư đường gần trường mẫu giáo, chính là một chiếc Bentley màu bạc.

Lý Tang Du cảm thấy đầu mình choáng váng. Tại sao lại ở ngay gần trường mẫu giáo chứ? Nếu là cùng một vụ tai nạn xe thì tại sao Lục Huyền Lâm lại biết đến trường mẫu giáo đó?

Nhìn vào TV LCD lần nữa thì hình ảnh vụ tai nạn xe hơi đã trôi đi, nữ MC đã trở lại trạng thái thoải mái như bình thường, đang đưa tin những tin tức nóng hổi khác, nhưng Lý Tang Du đã không còn tâm trạng đâu mà nghe tiếp nữa.

Cô đang lo lắng sợ hãi vô cùng, nỗi sợ hãi chiếm phần lớn hơn. Lý Tang Du lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho A Minh hỏi thăm tình hình, nhưng trong danh bạ của cô lại không có số điện thoại của A Minh.

Đúng là choáng váng đầu óc thật rồi. Một người đã chết thì làm sao dám ngang nhiên giữ lại điện thoại di động và số liên lạc khi còn sống chứ?

Nhưng cô thật sự không yên tâm nổi. Một bên là Lục Huyền Lâm xảy ra tai nạn xe cộ, một bên là vấn đề về trường mẫu giáo. Cô thật sự không thể nào đưa ra lựa chọn.

Trước kia, Lý Tang Du đã quyết định sẽ dứt khoát, cả đời không qua lại với Lục Huyền Lâm, nhưng bây giờ nếu không hỏi rõ sự việc thì cô cũng không thể nào ngó lơ chuyện này được.

Nếu đó thực sự là Lục Huyền Lâm thì anh đến gần trường mẫu giáo vì đi ngang qua hay vì muốn tìm ai? Anh muốn tìm cô, hay là tìm Mộ Mộ và Tịch Tịch?

Lý Tang Du không dám nghĩ tiếp nữa. Cô lại xách túi lên, đeo kính râm, đội một chiếc mũ lưỡi trai rồi cầm thẻ bước ra khỏi phòng.

Cô bắt taxi đến tận trụ sở của tập đoàn Lục Thị, nhưng càng đến gần cô lại càng bồn chồn không tập trung.

A Minh là trợ thủ đắc lực nhất của Lục Huyền Lâm, nếu như cô xuất hiện ở trước mặt anh ta thật thì khác nào tự mình tới nộp mạng?

Lý Tang Du lắc đầu, gạt đi mọi lo nghĩ trong lòng. Nếu không hỏi rõ ràng tình hình thì dù thế nào cô cũng không thể yên tâm.

Tầng một của tập đoàn Lục Thị.

Lý Tang Du ngước nhìn tòa nhà hùng vĩ này, cảm giác thăm lại chốn xưa không đáng sợ như cô hằng tưởng tượng. Nhưng cô vẫn không nhịn lòng được mà nhớ tới một số chuyện trước đây của mình.

Đôi mắt cô bất giác cay cay, cố nén ý muốn trào nước mắt, xua đi những suy nghĩ lung tung trong đầu, nhiệm vụ khẩn cấp trước mắt là đi tìm A Minh.

Cô đẩy chiếc kính râm màu trà trên sống mũi, trong lòng thầm cầu mong Lục Thị sẽ thay đổi phần nào nhân sự, ở đây có quá nhiều người quen, thật sự rất dễ bị lộ.

Tuy nhiên, khi đi theo thang máy lên tầng cao nhất, Lý Tang Du nhận ra cô đề cao bản thân mình quá rồi, ngay cả khi có người mà cô cảm thấy quen mắt đi ngang qua mình, cô cũng không thu hút được sự chú ý của bất kỳ ai.

Khi cô lên đến tầng cao nhất thì tình cờ ở quầy lễ tân cũng chỉ có một nữ thư ký xa lạ đang trực.

Lý Tang Du bước tới gõ nhẹ lên bàn, nữ thư ký Thái Linh đang bận rộn, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên.

Đứng trước mặt cô ấy là một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng, quần jean xanh, dáng người mảnh mai duyên dáng, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú chỉ bằng lòng bàn tay, đeo một chiếc kính râm màu trà che đi đôi mắt và gần hết khuôn mặt nên người khác không thể nhìn rõ diện mạo.

“Xin chào! Tổng giám đốc hiện không có ở công ty. Nếu cô thấy tiện thì xin vui lòng để lại thông tin liên lạc và họ tên. Khi tổng giám đốc trở về sẽ hẹn một thời gian thích hợp hơn. Cô thấy như vậy có được không?”

Lời nói rất lịch sự và chuẩn mực, như đối đãi với bất kỳ người xa lạ nào có thể xuất hiện.

Cô gái trẻ này không biết mình, Lý Tang Du nghĩ thầm như vậy.

“Tôi không đến để tìm...” Lý Tang Du dừng lại: “Tổng giám đốc của các cô.”

“Vậy cô là?” Thái Linh không hiểu bèn hỏi lại. Lên tầng cao nhất tập đoàn Lục Thị mà lại không phải vì tìm tổng giám đốc, đây là lần đầu tiên cô ấy gặp phải tình huống như vậy, nhưng tất nhiên là cô ấy cũng chưa đi làm được bao lâu.

Lý Tang Du mím môi: “Tôi đang có việc gấp tìm A Minh.”

“Thư ký A Minh à?” Thái Linh gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, sau đó nói: “Xin cô chờ một chút, tôi sẽ gọi điện thoại. Ôi suýt nữa quên mất, tôi nên gọi cô thế nào?”

Lý Tang Du không dám dùng tên thật của mình, cô suy nghĩ một hồi rồi mới mở miệng: “Cứ nói là một người bạn cũ.”

Thái Linh gật đầu như hiểu như không rồi nhấc máy nội bộ lên gọi.

Trong lòng thì đang trỗi dậy tinh thần hóng chuyện dạt dào, không ngờ bạn cũ của thư ký A Minh lại xuất chúng thế này. Vậy mà lúc trước anh ta còn dám nói trước mặt mọi người là mình chưa yêu đương gì nữa chứ, hóa ra lại là bịp bợm à.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối. Từ buổi chiều hôm qua sau khi đưa ra quyết định kia, tinh thần của A Minh vẫn luôn trong tình trạng rất căng thẳng.

Khi Thái Linh gọi điện tới nói rằng có ai đó đang tìm anh ta ở quầy lễ tân và tự nhận là bạn cũ, A Minh lập tức có thể chắc chắn ngay.

Nhất định là Lý Tang Du.

Anh ta vội vàng chạy đến quầy lễ tân, suýt chút nữa thì đã hất đổ mất chiếc cốc trên bàn làm việc.

Khi đến quầy lễ tân rồi thực sự nhìn thấy Lý Tang Du đang đứng trước mặt mình, anh ta mới nhận ra rằng những ngày này không phải anh ta và Tổng giám đốc bị điên

Mặc dù cô đeo chiếc kính râm cực lớn nhưng không thể sai vào đâu được.

Lý Tang Du thực sự còn sống!

A Minh cảm thấy mình luống cuống đến mức không biết để tay chân vào đâu, vừa mở miệng định gọi là mợ chủ, nhưng còn chưa thốt lên lời thì chợt nhận ra là mình hấp tấp.

“Chúng ta nên vào bên trong nói chuyện thì hơn.” A Minh bước tới phía trước, bên trong là một phòng nghỉ độc lập được trang bị cả phòng trà cho khách ngồi đợi.

Lý Tang Du không để ý nhiều lắm đến cái tên Lý Tang Du kia, cô đi theo A Minh vào phòng nghỉ.

Thái Linh ở quầy lễ tân cũng hóng hớt, nhìn chằm chằm theo bóng lưng hai người không chịu dời mắt. Vừa rồi thư ký A Minh rất kích động đến mức không nói được gì.

Phòng nghỉ.

A Minh rót một cốc nước chanh đặt ở trước mặt Lý Tang Du, sau đó khép nép đứng một bên. Giống như trước kia, anh ta vẫn tôn trọng cô như Lý Tang Du của Lục Huyền Lâm.

“Anh không ngạc nhiên khi gặp tôi sao?” Lý Tang Du lên tiếng trước để xoa dịu bầu không khí hơi căng thẳng.