Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 228




Tình hình của Lục Huyền Lâm không tốt cho lắm. Anh bị kẹt ở giữa túi hơi an toàn và chỗ ngồi, hoàn toàn không thể nhúc nhích, hơn nữa đầu xe biến dạng nghiêm trọng, Lục Huyền Lâm có thể ngạt thở bất cứ lúc nào.

Nhưng so với tài xế trên chiếc xe anh đụng phải, tình hình của Lục Huyễn Lâm vẫn đỡ hơn nhiều.

Xe của tài xế kia không có hệ đai an toàn nên cả người văng ra khỏi thùng xe, trên mặt loang lổ máu, vẫn chưa biết có thể cứu được hay không.

Có điều, chính vì người đó bị thương quá nghiêm trọng và đang ở bên ngoài xe, nên nhân viên y tế nhanh chóng đưa anh ta lên xe cứu thương tới bệnh viện điều trị.

“Anh ấy bị kẹt rồi, chúng ta không có cách cứu anh ấy ra.” Một bác sĩ đi tới bên cạnh xe Lục Huyền Lâm, xem xét tình hình một chút rồi lớn giọng nói.

Y tá bên cạnh bác sĩ đáp lại: “Lính cứu hỏa vẫn chưa tới sao? Cứ tiếp tục như vậy sẽ bỏ lỡ thời gian tốt nhất để cấp cứu.”

“Đừng lo, bơm oxy cho anh ấy đã.” Bác sĩ sắp xếp công việc đâu vào đấy, yên lặng chờ thì đợi nhân viên cứu viện tới.

Bác sĩ kiểm tra tình hình sức khỏe của Lục Huyền Lâm, khi nghe nhịp tim anh, Lục Huyền Lâm vốn dĩ hôn mê loáng thoáng như đang nói gì đó.

“Tang… Tang Du… Du.”

Y tá trẻ tuổi không nghe rõ Lục Huyền Lâm đang nói gì, túm lấy cánh tay bác sĩ nói: “Bác sĩ Trương, người bị thương có hiện tượng ý thức mơ hồ.”

Lính cứu hỏa tới rất nhanh, cứu Lục Huyền Lâm ra rồi đưa lên xe cấp cứu tới bệnh viện.

Khi hiểu ra Lục Huyền Lâm có khả năng gặp tai nạn xe, đầu óc A Minh chưa từng tỉnh táo như vậy bao giờ.

Anh ta dựa vào lý trí để phán đoán vị trí mà tổng giám đốc có khả năng đang ở đó.

Khi gọi điện thoại, Lục Huyền Lâm vừa mua quà xong, mà anh thì đang tới trường mẫu giáo thăm con của Lý Tang Du.

Mua quà là nhất thời nổi hứng nên Lục Huyền Lâm sẽ không tới nơi cách trường mẫu giáo quá xa.

Cũng may A Minh biết vị trí cụ thể của trường mẫu giáo nơi con của Lý Tang Du học, sau khi phân tích như vậy, A Minh nhanh chóng xác định được vị trí của Lục Huyền Lâm.

Khi A Minh khởi động xe, vẫn quyết định gọi điện thoại cho nhà họ Lục.

Gọi tới nhà họ Lục, rất nhanh đã có người nghe máy.

“Đây là nhà họ Lục, xin hỏi có chuyện gì?”

Một người giúp việc hỏi.

“Tìm bà chủ hoặc ông chủ, tôi là A Minh, có việc gấp!”

Mẹ Lục được người giúp việc gọi tới nghe điện thoại: “Sao thế?”

Mẹ Lục còn định đi đánh bài với bạn, trong lúc nóng vội giọng điệu có chút không kiên nhẫn.

“Bà chủ…” A Minh có chút khó nói.

“Có chuyện gì nói mau đi!”

“Tổng giám đốc…. Tổng giám đốc… bị tai nạn xe!”

“Cái gì? Cậu nói Huyền Lâm bị tai nạn xe?”

Mẹ Lục cảm giác máu xông thẳng lên não, hôn mê bất tỉnh tại chỗ, chuyện này chỉ khiến mọi việc càng loạn thêm.

Dù sao thì người nhà họ Lục cũng từng thấy đủ mọi việc, ngoại trừ mẹ Lục hôn mê, những người khác tuy lo lắng nhưng cũng không thể hiện rõ sự hoảng loạn.

Cả nhà nhanh chóng tới bệnh viện A Minh nói, đúng lúc thấy Lục Huyền Lâm được đưa xuống khỏi xe cứu thương.

Nhìn cả người con trai đầy máu, mẹ Lục vừa mới tỉnh lại không ngừng rơi nước mắt, giằng co muốn chạy tới bên cạnh cáng đỡ Lục Huyền Lâm.

“Huyền Lâm, Huyền Lâm, con nhìn mẹ đi.” Mẹ Lục chạy tới bên cáng, khóc lóc gọi.

“Bà chủ, tôi hiểu tâm trạng của bà, nhưng chuyện quan trọng bây giờ là phải để tổng giám đốc tiến hành phẫu thuật, không phải sao?” A Minh đỡ mẹ Lục, nhẹ giọng an ủi.

Bác sĩ cũng ở bên cạnh khuyên nhủ: “Người nhà tránh đường, hiện giờ người bị thương cần phải chữa trị ngay, đừng cản đường chúng tôi.”

“Nghe bác sĩ nói đi, đừng để chậm trễ thời gian chữa trị.” Ông cụ Lục thấy tình trạng cháu trai như vậy, trong lòng rất đau đớn, nhưng ông không thể luống cuống được.

“Huyền Lâm, con trai đáng thương của tôi, con mà có gì bất trắc thì mẹ phải sống sao đây!” Mẹ Lục không tiếp tục chắn đường bác sĩ nữa mà vừa khóc vừa chạy theo bác sĩ tới cửa phòng phẫu thuật.

Người nhà họ Lục đều đi theo Lục Huyền Lâm tới cửa phòng phẫu thuật, đột nhiên nghe thấy Lục Huyền Lâm lên tiếng nói chuyện.

“Huyền Lâm, Huyền Lâm, cháu đang nói gì sao?” Người đầu tiên nhận ra là Lục Hương Cầm, bà ta hỏi.

“Tang… Tang Du…” Ý thức Lục Huyền Lâm mơ hồ, nhưng miệng vẫn không ngừng nói.

Lục Hương Cầm có chút sốt ruột, truy hỏi: “Huyền Lâm, rốt cuộc cháu đang nói gì?”

“Tang… Tang… Du.” Lục Huyền Lâm gọi đứt quãng, nhưng vì quá yếu, giọng nói cực nhẹ, gần như không nghe được.

Thấy Lục Hương Cầm vẫn muốn truy hỏi, bác sĩ bắt đầu nổi cáu, cứ tiếp tục như vậy sẽ chậm trễ thời gian điều trị.

“Vừa nãy cũng đã nói rồi, bà đừng chắn đường chúng tôi, nếu không kịp thời chữa trị cho bệnh nhân, bà có thể gánh vác hậu quả không?”

Y tá trẻ tuổi là một người nóng nảy, thấy có người chắn đường, giọng điệu cũng không dễ chịu cho lắm.

Sắc mặt bác sĩ cũng không tốt, Lục Hương Cầm không dám hỏi nữa, tránh ra một bên, sau đó tận mắt nhìn Lục Huyền Lâm được đẩy vào phòng phẫu thuật.

Mãi tới khi cửa phòng bị bác sĩ đóng lại, mẹ Lục không nghe được bất cứ câu nói nào của mọi người xung quanh nữa, ngồi trên hành lang bệnh viện với ánh mắt vô hồn.

Ông cụ Lục nhìn đèn đỏ ở phòng phẫu thuật, nhất thời cũng không biết nên nói gì. Người luôn bình tĩnh, vững vàng như ông cũng trông như già thêm vài tuổi.

“Ba, con cảm thấy Huyền Lâm không giống đang nói gì khác, hình như là gọi tên Lý Tang Du.” Lục Hương Cầm đỡ ông cụ Lục ngồi xuống, nói ra suy đoán trong lòng.

Ông cụ không ngờ tới giờ cháu trai vẫn nhớ tới Lý Tang Du, trong lòng lại trào dâng đau đớn, thế nên ông không đáp lại lời Lục Hương Cầm nói.

“Lý Tang Du? Làm gì có chuyện đó được, không phải cô ta đã chết rồi sao? Lẽ nào cô ta còn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn quấn lấy Huyền Lâm nhà chúng ta sao?” Trên mặt mẹ Lục vẫn đầy nước mắt, tức giận chất vấn.

Đám cháu nhà họ Lục phụ họa theo: “Cô đừng nói như vậy, cháu nghe mà nổi hết cả da gà đây này.”

A Minh ở bên cạnh nghe giọng điệu của họ là biết họ vẫn chưa biết tin Lý Tang Du còn sống.

Cũng không phải Lý Tang Du quấn lấy tổng giám đốc đâu, hiện giờ là tổng giám đốc lì lợm bám lấy Lý Tang Du đó!

A Minh thầm than thở trong lòng. Những người này đều là người nhà của tổng giám đốc, thế mà ngoài gây phiền phức ra thì thời điểm quan trọng lại đa nghi như Tào Tháo trong bệnh viện.

Nhưng anh ta sẽ không nói ra những lời này.

Thấy những người đó càng nói càng thái quá, ông cụ Lục kịp thời ngăn lại nói: “Đừng nói nữa, mấy đứa không nên thảo luận chủ đề như vậy trước cửa phòng phẫu thuật.”

Ông cụ Lục uy nghiêm ở đó, ông đã nói như vậy rồi, không có ai còn dám nói gì nữa.

Lục Hương Cầm biết tính ba mình, cũng chỉ im lặng ngồi bên cạnh chị dâu, muốn an ủi bà ta một chút.

“A Minh, chuyện hôm nay rốt cuộc là như thế nào? Sao đột nhiên Huyền Lâm lại bị tai nạn xe? Nó cũng đâu phải một đứa lỗ mãng.” Ông cụ Lục đau lòng hỏi.