Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 226




A Minh dùng tay phải xoa cằm, suy nghĩ kỹ xem cháu gái nhà mình thích chơi cái gì, nghĩ ra liền đáp: “Bé trai có lẽ sẽ thích ô tô điều khiển từ xa. Còn bé gái có lẽ sẽ thích búp bê nhỉ?”

Kể ra thì thời đại này cũng đã khác rồi. Mấy món đồ chơi anh ta chơi trước kia, đồ ăn vặt ăn trước kia hiện tại đã không còn xuất hiện nữa.

“Còn cái gì khác không? Hai thứ liệu có ít quá không?”

“Tổng giám đốc của tôi ơi, đây không phải món đồ cụ thể, chỉ chung chung thôi!”

A Minh chau mày, dáng vẻ muốn cười nhưng lại không thể cười nổi. Nếu không phải đang ở chỗ làm thì anh ta đã cười ầm ĩ lên rồi.

Tổng giám đốc đáng yêu của anh ta còn tưởng rằng ô tô điều khiển từ xa và búp bê chỉ là hai vật phẩm riêng biệt thôi cơ đấy.

Nếu như vào cửa hàng, đối mặt với đống ô tô điều khiển và búp bê kia thì có lẽ tổng giám đốc sẽ hiểu hai thứ này thôi cũng đủ để chọn rồi.

Nói đến đây, A Minh lại muốn cười khi nghĩ tới vẻ ngơ ngác của tổng giám đốc nếu đứng ở khu đồ chơi...

“Phụt, ha ha...” A Minh không nhịn được, cất lên một tràng cười truyền vào điện thoại đến tận lỗ tai Lục Huyền Lâm.

“Ối, tôi xin lỗi nhé tổng giám đốc.”

Ý thức được mình vừa làm gì, A Minh lập tức ngừng cười, lập tức xin lỗi.

Chỉ tiếc là âm thanh ấy đã được truyền đến nơi, sắc mặt Lục Huyền Lâm đen sì: “Chờ tôi trở về sẽ xử lý cậu!”

Nói xong, anh liền cúp điện thoại, cho xe tiến vào bãi đỗ xe. Lục Huyền Lâm mặt hằm hằm tiến thẳng lên tầng năm khu nhi đồng.

Nhưng đến nơi rồi, anh lại có chút do dự. Trước kia, mỗi lần tới khu thương mại, anh chỉ làm duy nhất công việc thị sát, nên mấy sản phẩm này cũng chỉ có giá trị khái niệm với anh. Cho dù A Minh đã cho anh biết hai đứa bé thích đồ chơi gì thì anh cũng vẫn không biết đường chọn.

Huống chi ở đây toàn các mẹ dắt con đi, anh là đàn ông nên cảm thấy hơi bối rối.

Đây là lần đầu tiên anh bối rối như vậy, Lục Huyền Lâm trước nay phóng khoáng tự do trên mặt trận buôn bán, bây giờ lại thua ở trong tay hai đứa trẻ ngây thơ này. Nghĩ thôi đã khiến người ta dở khóc dở cười.

Cử chỉ kì lạ và bề ngoài xuất sắc của Lục Huyền Lâm làm cho không ít người ghé mắt nhìn, khiến anh không quen cho lắm, lập tức bước nhanh vào khu đồ chơi.

Đồ chơi rực rỡ muôn màu, còn có một hai bạn nhỏ kéo áo mẹ mình đòi mua này mua kia.

Ô tô điều khiển từ xa và búp bê. Anh nhìn hết cái này sang cái khác, mãi đến khi phát hiện chỉ riêng hai sản phẩm này thôi đã chiếm hết hai dãy hàng.

Lúc chọn ô tô điều khiển từ xa còn đỡ. Bản thân anh cũng là một người yêu thích xe thể thao, nên chọn được hai chiếc mình cảm thấy khá ổn rất dễ dàng.

Nhưng đến lúc chọn búp bê, Lục Huyền Lâm lại thấy khó khăn muôn trùng.

Những con búp bê kia có lớn có nhỏ, màu tóc khác biệt, váy mặc cũng không giống nhau, thậm chí màu da cũng không giống.

Anh đứng đó không nhúc nhích, thậm chí còn hù dọa cô bé tóc hai bím đứng bên cạnh.

Mẹ của cô bé đứng cách chỗ Lục Huyền Lâm không xa. Cô bé ôm con gấu bông của mình suy tư một hồi lâu, nhưng vẫn không dám một mình đi qua, bỗng hốt hoảng ứa cả nước mắt.

“Chú ơi, chú có thể đi ra cho cháu qua tìm mẹ được không?”

Giọng của đứa bé đã lớn hơn một chút.

Lục Huyền Lâm không nghe rõ, vẫn đang mải nghĩ xem mình nên chọn loại búp bê nào. Anh thậm chí còn không phát hiện ra cách mình không xa có một bé gái mặc váy ngắn đứng đấy.

Đứa bé thấy Lục Huyền Lâm không để ý đến mình thì càng sợ hơn, lấy hết dũng khí hô lên: “Chú ơi!”

Giọng nói bị tiếng quảng cáo lấn át, nên Lục Huyền Lâm vẫn không chú ý tới.

Như thể bị dọa, nước mắt đứa nhỏ rơi lã chã, càng nghĩ càng thấy khổ tâm, oà khóc hu hu.

Lúc này, Lục Huyền Lâm mới phát hiện ra sự tồn tại của bé. Anh nhìn đứa trẻ khóc thương tâm nhưng lại không biết vì sao bé khóc.

Lúc anh ngồi xổm xuống muốn hỏi mẹ bé ở đâu thì bên cạnh bỗng nhiên có một người phụ nữ xông đến, bế cô bé lên.

Cô ta vừa dỗ dành vừa dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lục Huyền Lâm, Lục Huyền Lâm đứng lên bỏ đi cũng không được, mà ở lại cũng không xong.

“Ánh Dương ngoan nhé, con đi chọn búp bê sao lại khóc vậy? Hay là có người ức hiếp con rồi?”

Đứa nhỏ tên Ánh Dương dần ngừng khóc, thút tha thút thít trả lời: “Tìm mẹ... Chú... chắn... Ánh Dương gọi không nghe... Hu hu... Con sợ...”

Mẹ đứa nhỏ lúc này mới coi như là hiểu rõ nguyên nhân đứa nhỏ khóc, ngượng ngùng liếc nhìn Lục Huyền Lâm.

Rồi nói với Ánh Dương trong vòng tay: “Chú không phải người xấu đâu, con chào chú mà xem.”

Đứa trẻ sợ người lạ nên cần phải dạy bảo, mẹ Ánh Dương cũng muốn mượn cơ hội này để nói lời xin lỗi với Lục Huyền Lâm.

Quả nhiên, Ánh Dương mặc dù còn rưng rưng nước mắt nhưng vẫn nở một nụ cười, nói với Lục Huyền Lâm: “Cháu chào chú ạ!”

“Chào cháu.” Lục Huyền Lâm cũng nghiêm túc chào bé, vừa nghĩ tới Tịch Tịch cũng lớn như bé thì liền cảm thấy mình trở nên kiên nhẫn hẳn.

“Chú đẹp trai quá. Làm chồng Ánh Dương được không ạ?”

“...”

“Ngại quá, đứa nhỏ này bình thường rất thích chơi đồ hàng.”

“Không sao. Tôi... Tôi biết có cô bé gái cũng lớn hơn bé một chút.”

Mặc dù lần đầu tiên nghe thấy cách nói này, nhưng Lục Huyền Lâm vẫn cảm thấy Ánh Dương thắt bím tóc trông rất đáng yêu.

Mẹ Ánh Dương cảm thấy hơi mất mặt, ôm Ánh Dương lại dạy bảo: “Hôm qua không phải đã nói để ba làm chồng con sao? Con như này, ba sẽ đau lòng lắm đây.”

“Ba đau lòng ạ? Không muốn ba khóc đâu.” Ánh Dương uốn éo trên người mẹ: “Vậy không cần chú làm chồng nữa.”

Mẹ Ánh Dương lúc này mới dỗ dành được cô bé, quay lại nói với Lục Huyền Lâm câu xin lỗi.

“Thật ngại quá, để anh chê cười rồi, trước đó còn tưởng anh là...”

“Không sao, tôi cũng không chú ý tới bé.”

Lục Huyền Lâm kiên nhẫn trả lời. Nếu như A Minh ở đây thì nhất định sẽ trố mắt nhìn anh. Người dịu dàng và kiên nhẫn như vậy là tổng giám đốc nhà mình hay sao?

“Anh đến mua búp bê cho con gái à?”

“Cũng coi là vậy, nhưng tôi không biết chọn.”

Lục Huyền Lâm nói ra một câu, chờ mẹ đứa nhỏ nói tiếp.

Quả nhiên, mẹ Ánh Dương chỉ vào kệ hàng cuối cùng nói: “Cũng không biết cháu nhà anh thích gì, nhưng bên kia toàn hàng mới nhất. Ánh Dương nhà tôi và mấy đứa nhỏ khác đều thích. Chắc sẽ tìm được gì đó.”

Ánh Dương biết mẹ đang nói về mình, lập tức đưa con gấu ra trước mặt Lục Huyền Lâm khoe khoang.

“Gấu, Ánh Dương thích!”

Lục Huyền Lâm nhìn cô bé ngây thơ cười. Trước kia luôn cảm thấy trẻ con thật phiền phức, hôm nay là lần đầu tiên cảm thấy chúng đáng yêu.

Sự thay đổi như thế có lẽ vẫn là nhờ Tang Du mà có.

“Cảm ơn.” Lục Huyền Lâm nói lời tạm biệt với mẹ con Ánh Dương, chọn mấy con búp bê bỏ vào xe đẩy hàng của mình rồi mới rời đi.

Suy nghĩ một chút, anh lại lấy thêm một con gấu nhỏ, sau khi thanh toán thì lại gặp được mẹ Ánh Dương ở sân chơi.

Anh đi lên trước, đưa con gấu nhỏ cho Ánh Dương. Cô bé còn làm ầm ĩ đòi về nhà cùng anh. Mẹ Ánh Dương phải lừa gạt rồi uy hiếp mới có thể ngăn Ánh Dương lại.