Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 220




A Minh sợ tới mức càng ôm chặt tổng giám đốc nhà mình hơn, sợ Tổng giám đốc lại định hùng hổ đánh người ta tiếp.

Lục Sơn đã đi đến cửa thang máy, cũng không biết có nghe thấy hay không, tóm lại là không có phản ứng gì cả, lúc này A Minh mới thở phào một hơi.

Thấy người đã đi, A Minh mới buông lỏng cánh tay ôm lấy Lục Huyền Lâm ra, trong lòng không nhịn được mà hít sâu một hơi. Tổng giám đốc không hổ là người có tập luyện, cơ bụng cứng rắn khiến anh ta cũng phải tự ti mặc cảm.

Lục Huyền Lâm cũng không nghỉ ngơi chút nào, lập tức tiến vào văn phòng, A Minh nhắm mắt theo sau.

Mấy ngày nay tổng giám đốc cứ như là một con quay làm việc liên tục suốt ngày đêm không nghỉ, một khắc cũng không ngừng tay. Lục Sơn cũng không biết lấy từ đâu tự tin mà đến công ty làm loạn nữa.

Những năm này ngoại trừ đến công ty đòi tiền thì có từng ở đây làm việc một ngày nào chưa?

“Cho Elise nghỉ mấy ngày đi, tôi thấy vết thương của cô ấy khá nặng, tiền thuốc men để công ty chi trả, đừng để lại sẹo.”

Lục Huyền Lâm dặn dò một câu, khóe miệng bầm tím đã biến thành vết máu bầm, cả khuôn mặt trông vô cùng đáng sợ.

Lúc mở miệng nói chuyện còn hơi bị sượng cứng, nhưng lông mày Lục Huyền Lâm không hề nhíu lại lấy một lần. Chút đau ấy đối với anh không tính là cái gì cả.

“Vâng thưa tổng giám đốc.” A Minh cầm điện thoại gửi tin cho Elise, vừa truyền đạt mệnh lệnh tổng giám đốc vừa quan tâm hỏi han cô ấy.

Nhưng nghĩ lại, A Minh lại mở miệng nói: “Bản án của cô Lục Dĩ Mai...”

Lục Huyền Lâm đã ngồi xuống, anh biết A Minh muốn nói điều gì.

“Mời luật sư tốt nhất cho tôi, tốc độ phải nhanh lên!”

Rút đơn kiện? Không đời nào.

Anh đã mất rất lâu mới tra ra được manh mối, bất luận như thế nào anh cũng phải giải quyết cho xong chuyện này.

“Nhưng mà tổng giám đốc, hôm nay chỉ có ngài Lục tới làm loạn, còn chính chủ thì núp ở đằng sau không ra tay, anh có chống đỡ được không?”

Cả gia tộc Lục thị nhất định đều sẽ đứng lên phản đối tổng giám đốc, cho dù là chủ tịch thì có lẽ sẽ cân nhắc vì gia tộc, khuyên anh từ bỏ ân oán trước kia.

Đến lúc đó, tổng giám đốc sẽ phải một mình chiến đấu, nghĩ đến đây, A Minh liền cảm thấy hơi đau lòng.

“Đây không phải chuyện cậu nên lo lắng.” Lục Huyền Lâm cụp mắt nhìn mặt mình trên màn hình máy vi tính, không hề có chút suy nghĩ muốn tiệt trùng hay băng bó nào.

Còn về chuyện những gì A Minh nói, từ lúc Lục Huyền Lâm quyết định khởi tố thì cũng đã liệu được sẽ có kết quả như thế nào rồi.

Lục Dĩ Mai phải trả giá cho việc cô ta đã làm, mà anh đương nhiên cũng không nghĩ là anh chỉ có một mình.

“Vâng thưa tổng giám đốc. Suýt nữa quên mất nói với anh, cô Mộ nói phòng ăn đã được đặt ở Trái Tim Hải Dương, anh xem...”

Anh ta vẫn chưa hiểu lắm ý của cô Mộ.

“Tôi biết rồi.” Sắc mặt Lục Huyền Lâm khá bình tĩnh. Cách sống của Mộ Nhã Kỳ vẫn luôn không có lý do và bất chấp căn cứ như vậy.

Huống chi hôm qua Mộ Nhã Kỳ đã tới ngồi cả một ngày mà Lục Huyền Lâm lại không có thời gian để ý tới cô ta, có lẽ là nghĩ đến việc cần phải gợi chuyện cũ ra ôn lại.

Mười hai giờ trưa.

Phòng ăn cao cấp ở Trái Tim Hải Dương.

Lục Huyền Lâm nhìn người phụ nữ kiều diễm trước mắt mình nhưng mặt vẫn không đổi sắc.

Noi ra thì bộ đồ mà Mộ Nhã Kỳ đang mặc là một chiếc váy ngắn màu trắng lộ vai, nếu không phải phải công tác bảo vệ của tiệm này khá tốt thì những fan hâm mộ muốn xông lên chụp ảnh chung đã đủ để lấp đầy căn phòng lớn này rồi.

Nhưng đến chỗ Lục Huyền Lâm, cô ta luôn có cảm giác mình rất tầm thường, ngoại trừ Lý Tang Du thì cô ta chỉ hơn những người phụ nữ tầm thường kia nhiều nhất là mấy năm giao tình thôi.

“Mỗi lần nhìn tôi anh đều không có phản ứng gì hết, tôi là một nữ minh tinh người người theo đuổi, nhưng đến chỗ anh thì luôn có cảm giác bị giày xéo vậy.”

Trong phòng bao, phía trên bức tường là một bể cá, mấy con cá bơi qua bơi lại thật sự khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thú vị.

Cô ta nói xong liền nhấp một ly cocktail đầy màu sắc. Đôi mắt như con mèo con khẽ nheo mắt, nhìn trông rất hưởng thụ.

Trái Tim Đại Dương, tên như ý nghĩa, chính là một nhà hàng có chủ đề liên quan tới biển, cũng là nhà hàng biển duy nhất trong thành phố.

Mà điều làm cho người ta vỗ tay tán thưởng chính là bức tường ở đây mô phỏng rõ ràng hệ sinh thái dưới đại dương.

Đương nhiên, cái giá cao chót vót cũng khiến người ta òa lên ngưỡng mộ.

“Cô đang đem đàn gảy tai trâu đấy.” Giọng Lục Huyền Lâm lạnh tanh, ánh mắt đặt vào miếng bò bít tết trước mặt mình, động tác cắt bò bít tết trên tay vẫn không ngừng.

Thú thật, anh không có hứng thú gì với bò bít tết, nhưng với một đại minh tinh như Mộ Nhã Kỳ, Lục Huyền Lâm cũng không có hứng thú.

Mộ Nhã Kỳ nhún vai không quan tâm, vẩy mái tóc xoăn ra sau lưng để lộ ra xương quai xanh tuyệt đẹp: “Chứ gì nữa. Ưỡn ẹo trước mặt anh khác gì đàn gảy tai trâu đâu?”

“Hôm nay cô tới tìm tôi chỉ để ăn bữa cơm?”

Lục Huyền Lâm đi thẳng vào vấn đề, không hề có ý muốn nói khéo tẹo nào.

“Hơ, tôi muốn tìm anh ăn cơm thì nhất định phải có việc à?”

Nói xong, Mộ Nhã Kỳ chu miệng, nguýt anh tỏ ra không vui.

Lục Huyền Lâm ngước mắt lên nhìn cô ta, ý tứ rõ ràng.

Lục Huyền Lâm không nhớ rõ mình quen Mộ Nhã Kỳ từ lúc nào, dù sao ở trước mặt cô ta, xưa nay anh cũng không hề quanh co lòng vòng.

“Nói đi.”

“Nếu anh đã nói như vậy thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh vậy.” Mộ Nhã Kỳ điều chỉnh vẻ mặt mình nghiêm túc lại: “Lần này tôi tới là muốn hỏi mượn anh một khoản tiền.”

Ở ngành giải trí lăn lộn đã nhiều năm, cô ta cực kì hiểu rõ quy luật sinh tồn ở đây.

Gương mặt này còn có thể dùng mấy năm nữa, chính Mộ Nhã Kỳ cũng không biết.

Lục Huyền Lâm nghe vậy thì nhíu mày lại, nhìn thẳng vào mắt cô ta, nói: “Mượn bao nhiêu, làm cái gì?”

“Anh nói nhiều thêm hai chữ thì sẽ chết à?” Mộ Nhã Kỳ bực bội lầm bầm một câu.

Ngay sau đó lại nói: “Mượn mười lăm tỷ, tôi muốn mở một công ty, chuyên huấn luyện thực tập sinh.”

Nói xong, Mộ Nhã Kỳ liền nhấp một ngụm cocktail, mấy con ốc nướng kiểu Pháp ngon nhất trên bàn ăn cô ta không đụng vào chút nào.

Huấn luyện thực tập sinh? Lục Huyền Lâm tập trung suy nghĩ lo lắng một hồi rồi mới nghiêm mặt nói: “Tôi cho cô mượn mười tỷ, năm tỷ còn lại coi như tôi góp cổ phần.”

“Sếp Lục thật đúng là hào phóng, công ty còn chưa thành lập được mô hình mà đã nhập luôn năm tỷ cổ phần rồi.”

Mộ Nhã Kỳ nhíu mày cười cười, Lục Huyền Lâm hào phóng với công ty của mình cũng không phải là chuyện xấu.

Mà thật ra nói là góp cổ phần thôi, chứ đến lúc đó mà làm ăn thua lỗ, năm tỷ này coi như một khoản nợ tình nghĩa.

Lục Huyền Lâm nuốt miếng bò bít tết trong miệng mặt không đổi sắc, miếng bò chín tái là kiểu anh thích ăn nhất, nhưng lúc này lại không hề muốn ăn.

“Cô cũng không thiếu mười lăm tỷ này, đúng không?”

Danh tiếng nữ mình tinh đâu phải chỉ là nói suông. Mấy năm nay Mộ Nhã Kỳ làm bao nhiêu quảng cáo, phim truyền hình điện ảnh cũng không hề ít, không thể nào không có nổi mười lăm tỷ tiền tiết kiệm được.

Mộ Nhã Kỳ khoanh hai tay lại, nâng chiếc cằm nhọn lên, nghiêng đầu nhìn về phía Lục Huyền Lâm: “Nếu như tôi nói tiền riêng của tôi đã mất hết thì sếp Lục có còn đầu tư cho tôi không?”

“Tôi sẽ cử người chuyên nghiệp đến giúp cô.” Lục Huyền Lâm cũng không để lời Mộ Nhã Kỳ nói vào trong lòng, cô ta không muốn thẳng thắn nhất định là có lý do của mình.

“Ai da, cậu Lục, hay là anh nuôi tôi đi vậy, tôi không muốn cố gắng đâu.” Mộ Nhã Kỳ làm nũng.

Lục Huyền Lâm chính là kiểu như vậy, ngoài lạnh trong nóng.

Cô ta nói xong liền đứng lên, đi đến bên cạnh Lục Huyền Lâm rồi ôm lấy anh từ phía sau lưng, hai tay đặt lên trên vai anh, toàn thân nhũn như không xương.

“Cậu Lục, hay là anh cân nhắc thử đi, thân tôi mỏng manh yếu đuối thế này, lúc này Tang Du không ở đây, chi bằng anh cho tôi chút cơ hội biểu hiện đi?”