Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 211




Sở dĩ đồng ý sống chung là vì Lý Tang Du cảm thấy áy náy và cảm kích Thái Vũ Hàng. Nhìn Thái Vũ Hàng vì cô, vì gia đình cô mà nếu cô cự tuyệt chỉ chút yêu cầu nhỏ này thôi thì thật sự không thấu tình đạt lý.

Lý Mộ và Lý Tịch có ba đến nên cũng vui vẻ hơn rất nhiều. Việc giáo dục trong gia đình đúng là không thể thiếu đi sự dạy bảo của người cha. Cô thật sự biết ơn Thái Vũ Hàng giúp cô có được lũ trẻ xuất sắc như vậy.

Nhưng làm như vậy có đúng hay không?

Cô không biết!

“Cộc cộc cộc!” Tiếng gõ cửa phá vỡ bầu không khí vui đùa trong phòng bệnh.

Bốn người không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm về phía người đàn ông mặc vest đứng ở phía cửa.



“Xin hỏi anh tìm ai?” Thái Vũ Hàng là người đàn ông duy nhất trong phòng bệnh, lập tức đứng dậy ngăn chặn ánh mắt tìm kiếm của người đàn ông kia.

“Lý Tang Du phải không? Cô Lý có ở đây không?” Người đàn ông thu hồi ánh mắt, lễ phép dò hỏi.

“Tôi đây!”

“Anh Vương?” Lý Tang Du nghe tiếng ngồi dậy, nhìn về phía người đàn ông đứng ở cửa. Hôm nay cô vốn có hẹn với anh Vương, nhưng vì Lý Tịch đột nhiên phát bệnh nên cô đã quên mất việc này.

Không ngờ hôm qua lúc nộp file chỉ buột miệng nhắc đến mà sếp Vương lại tới tận bệnh viện tìm.

“Ồ? Không phải anh là Thái Vũ Hàng đây sao?” Anh Vương nhìn chằm chằm Thái Vũ Hàng hoài nghi hồi lâu: “Nghe nói anh đi lưu diễn cơ mà? Sao thế?”

“Tạm thời có việc, tạm thời có việc...”

Vương Chung Lâm là ông chủ một công ty giải trí, sao lại không biết thần tượng quốc dân Thái Vũ Hàng chứ?

Công việc này cũng là Thái Vũ Hàng giúp Lý Tang Du dắt mối. Thái Vũ Hàng hiểu rất rõ thực lực của Lý Tang Du, cũng càng rõ ràng hơn về tình hình gia đình cô.

Để cô nuôi nấng Lý Mộ và Lý Tịch dễ dàng, anh ta đã giới thiệu công việc chỉ cần ở nhà thu âm cho cô, xong xuôi thì gửi trực tiếp vào hòm thư công ty là được.

Khi đó, ý đồ của anh ta là không mong muốn Lục Huyền Lâm tới tìm cô.

Hôm nay Vương Chung Lâm có thể tìm tới bệnh viện là bởi vì Lý Tịch đột ngột phát bệnh. Nếu không sếp Vương cũng chưa chắc có thể gặp được nữ ca sĩ tiếng tăm vang dội cả nước này có dáng dấp ra sao.

“Cô thật sự là cô Lý sao?” Vương Chung Lâm ngồi bên giường bệnh, tiếp tục hỏi thăm thân phận Lý Tang Du.

“Đúng vậy, sếp Vương, tôi là Lý Tang Du!”

“Cô hoàn toàn...”

“Không, cảm ơn sếp Vương!”

Đương nhiên Lý Tang Du biết Vương Chung Lâm muốn nói gì. Từ lúc Vương Chung Lâm đi vào phòng bệnh, đến ánh mắt dò xét, rồi cả sự tán thưởng dành cho cô.

Là ông chủ của một công ty giải trí, lúc nào cũng sẽ có một tư tưởng muốn mang về cho công ty mình một nghệ sĩ tốt hơn.

Cô đã nhìn ra suy nghĩ của sếp Vương từ đầu.

“Vậy lần công tác này, cô có đi không?” Vương Chung Lâm cũng cảm thấy lời nói của mình hơi đường đột.

Nói đến đi công tác, Lý Tang Du cũng không muốn bọn trẻ và Thái Vũ Hàng biết quá nhiều: “Sếp Vương, bọn trẻ phải đi ngủ rồi. Hay là chúng ta ra ngoài nói chuyện đi?”

Hai người ra khỏi phòng bệnh, đứng ở bên ngoài hành lang bệnh viện.

“Tôi nhất định sẽ đi công tác!”

Lý Tang Du vẫn muốn giữ lại công việc này, dù sao cô cũng vẫn cần tiền để nuôi sống bọn trẻ.

Cho dù đi đến thành phố A thì cũng có sao? Thành phố A lớn như vậy, chưa chắc đã có thể đụng phải anh ta.

Nếu nói là miền đất đau thương thì cũng chỉ là lúc chưa buông bỏ được mà thôi. Hiện tại nó chẳng qua chỉ là một địa điểm trên bản đồ.

“Vậy được, tiếng hát của cô Lý thật sự rất tuyệt diệu, rất nhiều người trẻ yêu nhạc đều đang chờ đợi cô ra mắt đó. Cô có thể lộ mặt không?”



“Thôi. Tôi hi vọng mình vẫn có thể duy trì sự thần bí.”

“Cô Lý, tôi biết đối với phái nữ, cảm giác thần bí là một phương thức tạo ra mị lực rất tốt. Nhưng cô có tài, tướng mạo cũng tốt, lại thêm tiếng hát của cô. Không biết cô và các con sẽ sống tốt hơn bao nhiêu đâu.”

Vương Chung Lâm biết nhược điểm của Lý Tang Du chính là bọn trẻ.

Lý Tang Du cũng không muốn vì một chút tiền đó mà để Lục Huyền Lâm biết bây giờ mình đang dựa vào công việc gì để kiếm tiền nuôi sống gia đình.

“Không được, chúng tôi bây giờ đang rất ổn. Sếp Vương, không ra mắt thì tôi không thể hát nữa không?”

Cô thực sự không có một chút hứng thú nào, thậm chí là hơi chán ghét với việc ra mắt. Nếu không phải vì không muốn mất đi công việc này, cô cũng sẽ không hỏi về vấn đề này.

“Đương nhiên có thể tiếp tục công việc. Lợi ích mà tiếng hát của cô mang lại cho công ty chúng ta đủ nhiều lắm rồi!”

Ông Vương cũng không làm khó, Lý Tang Du nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần giữ được công việc là được.

Tối hôm qua, lúc gọi điện thoại cho Vương Chung Lâm, cô đã chuẩn bị tinh thần nghỉ việc, từ bỏ tất cả những thứ này để chuyên tâm chăm sóc con.

Giữa công việc và con, chắc chắn cô sẽ chọn các con. Chỉ là cuộc sống sau này sẽ gian nan hơn chút.

Nếu như Vương Chung Lâm có thể tiếp tục cho cô làm việc thì cô rất sẵn lòng. Nếu đàm phán không xong, cô cũng đã chuẩn bị để rút lui.

Về chuyện ra mắt, cô cũng không muốn làm người nổi tiếng gì cả.

Cô biết ngành giải trí hỗn loạn, biết sự khổ sở sau khi trở thành ngôi sao.

Bây giờ trong nhà còn có hai đứa con, cô nhất định phải đảm bảo mang đến cho chúng một cuộc sống yên bình, thoải mái để phát triển.

Cô làm thế, và Thái Vũ Hàng cũng thế.

Cho nên khi Thái Vũ Hàng giúp cô tìm được công việc này, cô luôn cảm thấy rất hài lòng.

Giống như ông trời lại ban cho cô một cơ hội tái sinh vậy.

Hiện tại, điều cô cực kỳ không hiểu chính là, trong công ty có rất nhiều nghệ sĩ có thanh sắc và vẻ đẹp hơn cô, vì sao công ty lại chọn cô đi bồi dưỡng?

Suất đi này hẳn là cũng không dễ kiếm.

“Là thế này, mấy thầy dạy chuyên môn trong công ty chúng tôi nghe ca khúc của cô, vẫn đốc thúc tôi đi tìm cô suốt, muốn gặp cô một lần. Họ rất tán thưởng tác phẩm của cô. Giọng hát của cô hẳn là đã từng được đào tạo chuyên nghiệp, hoặc là có thầy chuyên nghiệp nào từng dạy, đúng không?”

“Chuyên nghiệp... Tôi từ nhỏ chỉ hát theo bản năng thôi, chưa tiếp xúc với trường lớp chuyên nghiệp nào. Chẳng qua là tôi có khả năng tiếp nhận về phương diện âm nhạc rất nhanh thôi.”

Nói đến ca hát, Lý Tang Du cũng không biết tại sao mình biết hát, hơn nữa còn hát rất hay.

Đây chắc chính là cái gọi là thiên phú.

Từ nhỏ đến lớn, cô rất nhạy cảm đối với âm nhạc, hơn nữa còn rất mê muội nó.

Đàn piano, thanh nhạc, cô đều từng tiếp xúc, toàn bộ quá trình học tập cũng rất nhẹ nhàng, không có độ khó.

“Thiên phú cao đấy. Tài hoa của cô vẫn luôn được sếp Hoa công ty bọn tôi tán thành, cho nên mới quyết định phái cô đi đến thành phố A bồi dưỡng một quãng thời gian. Thời gian bồi dưỡng lần này hơi dài, chúng tôi sẽ cho cô thù lao tiền thưởng xứng đáng.”

Đúng là điều kiện khiến rất nhiều người động tâm, nhưng mà thời gian dài, vậy thì bọn trẻ...

“Tôi biết cô lo lắng cái gì!” Vương Chung Lâm bước vào phòng bệnh liền thấy Lý Mộ và Lý Tịch: “Hai đứa bé có thể đi chung với cô, toàn bộ chi phí đều do công ty gánh chịu, cô xem như vậy có hài lòng hay không?”

Điều kiện này đúng là một bước nhượng bộ lớn của công ty, chỉ là mang bọn trẻ trở lại thành phố A có thật sự là chuyện tốt không?

Nhìn thấy Lý Tang Du do dự, tưởng là thù lao còn chưa đủ, Vương Chung Lâm tiếp tục tăng giá.