Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 198




“Mộ cũng rất vui vì được biết chú Lục.” Lý Mộ đưa tay ra.

Lục Huyền Lâm hơi bất ngờ.

Bàn tay của đứa nhỏ rất nhỏ, rất mềm, anh bất giác nắm lấy bàn tay của cậu bé, bao trọn bàn tay nhỏ của Lý Mộ.

Lý Mộ có thể vươn tay ra nắm tay với anh, điều này nằm ngoài dự liệu của anh, lần đầu tiên anh gặp Lý Mộ thì đã có thể nhìn thấy được điều kiện tiên quyết của đứa bé này khi đối với người lạ là không được bất lịch sự, còn mang theo chút cảnh giác và cẩn thận.

Kì quái đó chính là tại sao chỉ là một cái nắm tay mà làm cho anh có cảm giác thân thuộc đến thế.

Có một cảm giác thân thiết với một đứa nhỏ xa lạ đến tận hai lần, thật sự rất khó nói.

Mà Lý Mộ cũng giống như vậy, từ trong tay Lục Huyền Lâm truyền đến một cảm giác ấm áp mà cậu bé chưa từng có, một cảm giác ấm áp mang theo sự an toàn.

Lục Huyền Lâm nhìn gương mặt với ngũ quan rõ ràng trước mắt, nhất là cặp mắt sạch sẽ giống như là một con suối không có tạp chất, làm cho anh nhớ tới một người.

“Mộ, cháu rất giống với một người.”

“Giống ai ạ?” Lý Mộ rất tò mò, cậu bé mơ hồ nghĩ đến mẹ mình.

Lục Huyền Lâm nở một nụ cười chua chát: “Không nói được.” Anh đứng dậy, nhưng mà vẫn không buông tay Lý Mộ ra: “Để chú dẫn cháu đi gặp một người.”

“Ở đâu ạ?” Lần này, Lý Mộ không hề xa lánh chút nào, sau khi trong lòng đã nhận định người đàn ông trước mắt chính là ba mình, tất cả ý thức đề phòng của cậu bé đều đã bị giải trừ.

“Cũng ở đây này.”

“Dạ được ạ.”

Hai cây dù một lớn một nhỏ, ở phía dưới hai cây dù cũng là hai người một lớn một nhỏ nắm tay nhau đi trong màn mưa, nếu như không phải là ở nghĩa địa thì sẽ trở thành hình ảnh ba con hài hòa.

“Lần này cháu đến đây tảo mộ với ai vậy?”

“Với mẹ cháu.”

“Bé gái lần trước là em gái của cháu hả?”

“Đúng vậy ạ, bọn cháu là anh em sinh đôi.”

Lục Huyền Lâm nở nụ cười: “Mẹ của cháu thật là hạnh phúc, rất hiếm thấy song bào thai, long phượng thai lại càng hiếm hơn nữa. Thật tốt, một gia đình hạnh phúc.” Nếu như nhìn kỹ thì cũng không khó phát hiện trong nụ cười của anh còn có chút ghen tị và cô đơn.

Nếu như Lý Tang Du chưa chết, con của anh cũng sẽ lớn như thế.

Lý Mộ ngước mặt lên nhìn Lục Huyền Lâm, cái miệng nhỏ hơi há ra, sau đó lại nuốt vào những lời mà mình muốn nói.

Cậu bé không biết rốt cuộc là giữa ba và mẹ mình đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà chú Thái Vũ Hàng đã từng nói ba làm tổn thương mẹ, nếu như ba đã không biết sự tồn tại của bọn họ, vì để không khiến mẹ đau lòng, Lý Mộ vẫn phải che giấu thân phận của mình.

“Chú ơi, người mà chú đi tảo mộ là người thân của chú ạ?”

Lục Huyền Lâm gật đầu: “Là người thân của chú.”

Cho dù đã ly hôn, anh vẫn xem Lý Tang Du như là vợ của mình, xem nhà họ Lý như là người thân của mình.

Trên gương mặt Lý Mộ có chút khó hiểu, người thân của ba chính là ông ngoại và bà ngoại của cậu bé, ông ngoại và bà ngoại đã chết hết rồi, vậy thì bó hoa ở trong tay ba là tặng cho ai vậy?

Trong lúc nhất thời, hai người không ai nói chuyện.

Người lớn thì đắm chìm trong hồi ức, đứa nhỏ thì không biết nên nói cái gì.

Mười mấy phút sau, Lục Huyền Lâm dừng trước một phần mộ.

Ảnh chụp trên bia mộ làm Lý Mộ giật hết cả mình.

Lý Tang Du?

Cậu bé biết tên mẹ mình, huống hồ gì ảnh chụp trên bia mộ lại là Lý Tang Du, không biết chữ thì cũng phải biết mặt.

“Sao vậy?” Phát hiện Lý Mộ có chút kinh ngạc, Lục Huyền Lâm quan tâm hỏi cậu bé.

Lý Mộ vội vàng cụp mắt xuống, che đi sự chấn động của mình, lắc lắc đầu, cậu bé không dám nhìn gương mặt trẻ trung xinh đẹp trên bia mộ. Rõ ràng là mẹ vẫn còn sống, ảnh chụp lại dán trên bia mộ mà chỉ người chết mới có thể dùng, như vậy là to gan, trong lòng cậu bé đang run rẩy.

Lục Huyền Lâm di chuyển tầm mắt nhìn về phía ảnh chụp của Lý Tang Du trên bia mộ.

Kết hôn với cô hai năm, hai người chưa từng chụp ảnh chung với nhau, lúc đó điện thoại di động của anh chỉ có ảnh của Trịnh Uyển Khanh.

Tấm hình này là của Vu Thiến gửi cho anh.

Tất cả những gì anh có là một tấm ảnh chụp ố vàng của Lý Tang Du lúc cô còn bé, nó được đựng trong một chiếc hộp sắt nhỏ trong ngăn kéo, anh đã chụp lén nó.

Đau buồn không?

Đau chứ!

Anh vẫn luôn âm thầm trách móc tại sao Lý Tang Du lại không nhìn thẳng vào anh? Tại sao từ trước đến nay cô lại không yêu cầu, đòi hỏi anh giống như những người phụ nữ khác? Tại sao cô lại không xem anh như là chỗ dựa của mình?

Bây giờ anh đã biết rồi.

Bởi vì anh không xứng.

Anh đã từng làm cái gì cho cô?

Một người chồng mà ngay cả ảnh chụp của vợ mình cũng không có, ai mà dựa dẫm, ai mà dám dựa dẫm?

Anh đã cho cô cái gì?

Hạnh phúc?

Hai chữ này, ngay cả chính anh cũng phải khịt mũi xem thường.

Thứ mà anh mang đến cho cô chỉ có đau đớn, tra tấn và sự lạnh nhạt.

“Chú ơi, tại sao chú lại khóc?”

Lục Huyền Lâm vội vàng lau nước mắt: “Bụi bay vào mắt.”

Mặc dù Lý Mộ chỉ mới có năm tuổi, nhưng mà cậu bé chỉ cần nhìn cũng biết ở đây không có gió, chỉ có mưa, lấy đâu ra bụi cơ chứ?

Lý Mộ còn nhỏ, nhưng trí thông minh trưởng thành sớm đã không vạch trần anh.

Lục Huyền Lâm nhẹ nhàng đặt bó hoa hồng màu xanh trước mộ: “Tang Du, đây là hoa hồng xanh mà em thích nhất. Lúc còn sống, anh không tặng cho em, bây giờ...” Giọng nói của anh vô cùng nghẹn ngào, một câu tròn chữ cũng không thể nói nên lời.

Anh thường xuyên đến đây ngắm cô, mỗi lần đến đây đều sẽ mang theo một bó hoa hồng xanh.

Cái này là do lần trước kêu A Minh trang trí một biệt thự nghỉ dưỡng, anh mới biết là Lý Tang Du thích hoa hồng xanh.

“Người này cũng là người thân của chú ạ?”

“Đúng vậy.” Lục Huyền Lâm gật đầu vẫn nhìn tấm ảnh kia: “Là vợ của chú.”

“Chú yêu dì ấy lắm ư?”

“... rất yêu.” Một giọt nước mắt lại lăn dài trên má, Lục Huyền Lâm anh nghẹn ngào một lúc: “Chỉ là yêu quá trễ...”

“Chú ơi, chú đừng có buồn.” Chung quy vẫn là ba con, Lý Mộ mềm lòng muốn đưa tay lau nước mắt cho anh, cậu bé không ghét người đàn ông này, thậm chí còn muốn gần gũi với anh, chẳng qua là cậu bé không dám.

Lục Huyền Lâm chớp chớp mắt, khóc ở trước mặt trẻ con làm cho anh cảm thấy rất mất mặt.

“Mộ, chú có thể gọi cháu như thế này được không?”

Lý Mộ ngoan ngoãn gật đầu.

Lục Huyền Lâm lại ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt cậu bé: “Mắt của cháu rất giống với cô ấy.”

Lý Mộ không dám nói mình với người trên tấm ảnh là mẹ con, chỉ có thể im lặng không lên tiếng.

“Chú... có thể ôm cháu một cái được không?” Lục Huyền Lâm vẫn có một loại xúc động muốn ôm đứa bé này, chỉ là trước khi chưa nhận được sự đồng ý của người ta thì anh không dám ôm.

Lý Mộ mỉm cười, bỏ cây dù nhỏ ở trong tay xuống, duỗi hai tay ra ôm lấy cổ Lục Huyền Lâm.

Thân thể nhỏ bé nhào vào lòng, Lục Huyền Lâm lập tức buông dù xuống, trân trọng ôm chặt cậu bé.

Đều nói cốt nhục tình thâm, cho dù Lục Huyền Lâm không biết thân thế của Lý Mộ, nhưng mà lúc này anh có thể cảm nhận được giống như là mình đang ôm con của mình, khó mà chia lìa.

Lý Mộ cũng giống như thế, cảm giác được Lục Huyền Lâm ôm và Thái Vũ Hàng ôm hoàn toàn khác nhau, còn khác nhau chỗ nào thì cậu bé không biết.

Trong lòng hai người đều xảy ra biến hóa vi diệu.

Dường như là cơn mưa cũng đang thương hại cho hai ba con không thể nhận nhau, hạt mưa càng ngày càng nhỏ, dần dần trở thành mưa bụi.

Lý Mộ ôm cổ Lục Huyền Lâm, Lục Huyền Lâm ôm Lý Mộ vào trong ngực, hai người hoàn toàn không để ý đến cơn mưa phùn rơi lất phất ở trên người, chỉ muốn ôm như thế này, ôm càng lâu càng tốt.

“Đến bây giờ chú mới phát hiện, hóa ra mình lại yêu cô ấy nhiều như thế.” Hai mắt Lục Huyền Lâm vô hồn nhìn xa xăm, tự lẩm bẩm: “Là lỗi của chú, luôn là lỗi của chú.”