Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 187




Thái Vũ Hàng ôm chặt người trong ngực, nước mắt rơi như mưa: “Sau khi nhìn thấy em, anh lại không nỡ, cho dù trước đó anh hận em đến cỡ nào đi nữa, vừa nhìn thấy em thì anh liền mềm lòng, không có cách ra tay, tình nguyện để mình bị thương chứ không thể để em khó chịu... có phải là anh rất ngu ngốc không?”

Một cái tay nhẹ nhàng chạm vào đầu anh ta.

Thái Vũ Hàng giật mình, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào Lý Tang Du đã mở mắt ra.

“Tang Du...”

Lý Tang Du há to miệng, cô muốn nói chuyện.

Thái Vũ Hàng vội vàng lấy mặt nạ dưỡng khí trên mặt cô ra.

“Xin lỗi... xin lỗi...” Rốt cuộc, Lý Tang Du đã có thể chính miệng nói hai chữ này cho anh ta nghe.

Tất cả những nghi hoặc trước đó đều được giải quyết dễ dàng.

Tại sao lúc nào anh ta cũng mang theo băng cá nhân?

Tại sao lại có ảnh chụp của Lâm Hân?

Bởi vì anh ta chính là Lâm Bách Thần.

Thái Vũ Hàng ngây ngốc nhìn Lý Tang Du rơi nước mắt đầy mặt trước mắt mình.

Một lúc lâu sau, anh ta mới hỏi: “Em đã nghe được rồi?”

Lý Tang Du gật đầu: “Là em đã hại anh, Bách Thần...”

Cảm ơn trời đất, anh vẫn còn sống.

Cô đưa tay ôm lấy anh ta.

Hai năm, cô đã áy náy hai năm rồi.

Chỉ cần anh ta còn sống, chịu đựng cảm giác tội lỗi trong hai năm thì có là cái gì?

“Tang Du, chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi, chỉ cần em có thể sống tốt, có phải nhận lấy cái gì đi nữa anh cũng đồng ý.”

Hai mắt Lý Tang Du đẫm lệ mông lung nhìn gương mặt không phải là của Lâm Bách Thần, những lời anh ta vừa nói làm cô đau lòng không thôi.

“Ngoan nào, đừng cảm thấy có lỗi nữa, anh vẫn còn sống, em còn sống, đây chính là một cơ hội sống lại mà ông trời đã dành cho chúng ta, chúng ta nhất định phải trân trọng nó.”

Cô chỉ có thể khóc, khóc không ngừng.

...

Trong cùng một bệnh viện, ở một khu nội trú trong một tòa nhà khác, nhà họ Lục đồng loạt đứng ngoài hành lang phòng bệnh vip, chờ đợi trong lo lắng.

Trong một căn phòng là ông cụ Lục, ở một phòng khác là Lục Huyền Lâm.

Ông cụ Lục bị sốc đã không còn trở ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng, mà Lục Huyền Lâm thì vẫn còn lâm vào trạng thái hôn mê.

Những người thường lắm mồm ở nhà họ Lục, bây giờ cũng đang im lặng, ở một gia tộc đặt lợi ích lên trên tất cả như bọn họ, tình cảm chả là bao nhiêu. Phần lớn mọi người ở đây, thứ nhất là bởi vì có ông cụ ở đây, thứ hai là bởi vì tổng giám đốc tập đoàn Lục thị cũng ở đây.

Lục thị to như thế mà lại không có người nào điều hành, giống như là một con rắn mất đầu, một khi thứ hạng bị tuột, tổn thất tạo thành cũng không phải là một điểm hai điểm. Vì lợi ích cá nhân, bọn họ càng lo lắng tình trạng hiện tại của Lục Huyền Lâm.

“Mẹ, Huyền Lâm tỉnh lại rồi.” Lục Dĩ Mai, chị cả của Lục Huyền Lâm bước ra khỏi phòng bệnh nói với mẹ Lục.

Trên mặt của mẹ Lục đang nói chuyện với bác sĩ xuất hiện vẻ vui mừng, vội vàng đi vào trong phòng bệnh.

Những người khác cũng lần lượt đi vào theo.

“Huyền Lâm... con đã tỉnh rồi, con làm mẹ sợ muốn chết đi được...” Mẹ Lục vừa nói, vừa không ngừng sờ người sờ đầu Lục Huyền Lâm: “Có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?”

Lục Huyền Lâm nằm ở trên giường, hai mắt vô hồn, không phản ứng với lời nói của mẹ Lục.

“Huyền Lâm, nói chuyện với mẹ đi, đừng có làm mẹ sợ mà...”

Lục Huyền Lâm vẫn không có phản ứng.

“Bác sĩ, con trai của tôi làm sao vậy?”

Bác sĩ kiểm tra sơ bộ cho Lục Huyền Lâm: “Do cậu ấy đau buồn quá độ, cho nên đại não mất đi tư duy trong một thời gian ngắn, qua mấy ngày nữa sẽ tốt thôi, đừng tăng thêm áp lực tinh thần cho cậu ấy, như vậy mới có thể tự lành.”

Mẹ Lục nghe xong lời này thì mới thở phào một hơi.

“Không phải là Huyền Lâm bị đả kích rồi biến thành đồ ngốc đó chứ.” Lục Hương Cầm đứng thứ hai ở nhà họ Lục hoảng sợ nói.

“Cô ơi, cô đừng có nói mò mà, mấy ngày nữa em trai của cháu sẽ khỏe thôi.” Lục Dĩ Mai bất mãn nói.

Làm sao mẹ Lục có thể không biết tâm tư của Lục Hương Cầm được chứ, lập tức khiêu khích: “Lục Hương Cầm, cô đừng có đứng đây mà rủa Huyền Lâm nhà tôi, tôi thấy chắc cô ước gì Huyền Lâm nhà tôi có chuyện. Đáng tiếc, ai bảo cô lại sinh ra một đứa con gái họ khác làm gì, cho dù Huyền Lâm nhà tôi không quản lý Lục thị thì cũng không tới lượt Hà Thất Thất nhà các người nắm quyền, có bản lĩnh thì cô sinh con trai đi.”

Lục Hương Cầm bị lời nói này chọc giận, mặt lúc đỏ lúc trắng: “Nè, con mắt nào của chị thấy tôi có tâm tư như thế? Lúc nãy tôi chỉ thuận miệng nói mà thôi, đừng có tưởng là ba thiên vị Huyền Lâm thì chị cứ hống hách coi thường người khác như thế!”

“Đừng có cãi nhau nữa!” Ba Lục nhìn không nổi nữa, lên tiếng ngăn cản: “Bây giờ đã đến lúc nào rồi, hiện tại đang ở trong phòng bệnh, còn cãi nhau cái gì?”

Có thể nói mẹ Lục và Lục Hương Cầm là người nói chuyện thị phi nhất ở nhà họ Lục, chỉ cần nổi giận thì có thể ồn ào ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ.

“Cô ơi, cô đừng có cãi nhau nữa, Huyền Lâm xảy ra chuyện, trong lòng của mẹ cháu rất khó chịu, cô nhịn một chút đi.” Lục Dĩ Mai nói: “Nếu như ngày hôm nay người nằm đây là Hà Thất Thất thì tâm trạng của cô sẽ như thế nào?”

Mặc dù Lục Dĩ Mai là phận con cháu, nhưng mà lời nói nói ra lại rất có đạo lý, ở nhà họ Lục, cô ta chính là người ít khi gậy chuyện nhất, đối với người nào cũng lễ phép ba phần, ấn tượng của bọn họ đối với cô ta khá tốt.

Vì nể mặt Lục Dĩ Mai, lúc này Lục Hương Cầm mới nhẫn nhịn.

Không còn cãi nhau, lực chú ý của mẹ Lục mới di chuyển đến Lục Huyền Lâm, ngồi bên giường nhìn Lục Huyền Lâm ngốc nghếch, nước mắt chảy dài.

Ở nhà họ Lục, nhất là thế hệ mẹ Lục, ba Lục, ông cụ đang nằm viện, con trai thì cũng nằm viện, thậm chí còn nghe tin con dâu cũ và cháu trai qua đời, hết chuyện bất ngờ này đến chuyện bất ngờ kia, ép bọn họ vô cùng mông lung, bầu không khí chùng xuống.

“Mẹ à, mọi người về hết đi, ở đây có con chăm sóc cho Huyền Lâm là được rồi. Bây giờ em ấy bị kích thích cho nên mới có thể biến thành như vậy, bác sĩ cũng đã nói là không có việc gì lớn, qua mấy ngày nữa sẽ khôi phục thôi.” Lục Dĩ Mai khuyên nhủ mẹ Lục không ngừng thút thít.

Mẹ Lục nhìn Lục Huyền Lâm đờ đẫn, chỉ biết khóc.

“Cô ơi, chú ba, mọi người cũng trở về đi, để Huyền Lâm nghỉ ngơi cho thật tốt.” Lục Dĩ Mai nói với mọi người.

Nếu như đã ở đây cũng không có tác dụng gì, người nhà họ Lục lần lượt ra khỏi phòng bệnh.

“Tôi còn tưởng người mà Huyền Lâm thích là Trịnh Uyển Khanh, không ngờ lại là Lý Tang Du, cái chết của Lý Tang Du đã khiến thằng bé choáng váng...” Lục Hương Cầm vừa nói, vừa ra khỏi phòng bệnh.

“Có lẽ là nó thích hết cả hai người, ngay cả chính nó cũng không rõ.”

Một đám người vừa nói vừa rời khỏi phòng bệnh.

Lục Huyền Lâm vẫn nằm im một chỗ, không nói lời nào, giống như là một người bị điếc, anh không có bất kỳ phản ứng gì đối với người và mọi chuyện ở bên cạnh, thậm chí là những lời dèm pha cũng vậy.

Lục Dĩ Mai ở lại chăm sóc cho anh, nhìn cậu em trai không còn uy phong lẫm liệt như thường ngày, trên mặt đầy vẻ ưu sầu.

...

“Leng keng.”

“Uyển Khanh, đi mở cửa đi.” Tiêu Hà đang bận rộn trong phòng bếp lên tiếng nói.

Đây là một căn biệt thự mới mà Trịnh Khôi cố ý mua cho hai mẹ con bọn họ, ngoại trừ Trịnh Khôi, gần như là không có ai biết bọn họ ở nơi này.

Trịnh Uyển Khanh mang theo nghi hoặc mở cửa ra, cũng bởi vì Trịnh Khôi có chìa khóa, không cần phải nhấn chuông cửa.

“Chát!”

Trịnh Uyển Khanh còn chưa kịp nhìn thấy rõ là ai thì đã chịu một cái tát vang dội.

“Với cái bộ dạng này của cô mà cô cũng dám làm tiểu tam? Tiểu tam thời nay rớt giá lắm à?” Một cô gái có độ tuổi bằng với Trịnh Uyển Khanh, khinh miệt đánh giá Trịnh Uyển Khanh. Ngôn Tình Hay

Vô duyên vô cớ ăn một bạt tai, còn bị chế giễu, Trịnh Uyển Khanh chỉ có thể cho rằng mình không may mắn gặp phải mụ điên, trở tay muốn đóng cửa.

Cô gái mạnh mẽ đẩy cửa ra: “Sao vậy? Có tật giật mình? Mắt nhìn của ba tôi cũng kém quá, có tìm thì cũng phải tìm một người xinh đẹp chứ, chỉ dựa vào bộ mặt này của cô mà ông ấy cũng cần, đúng là mờ mắt rồi.”