Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 176




Không cần tiếp tục trò chuyện nữa, Lý Tang Du chuẩn bị tắt máy tính, nhưng anh ta lại nhắn tới một câu.

Thời Nhiên Phong: Em thật sự là một cô gái lương thiện.

Trước đó mỗi lần ăn cơm cùng cô, Thời Nhiên Phong đều đắn đo không biết có nên nói ra chuyện này không, có lẽ anh ta chờ đến khi gia đình này tự nhiên đổ vỡ rồi sẽ đi gặp Lý Tang Du với tư cách một người độc thân, như thế cũng sẽ hợp tình hợp lý.

Đáng tiếc là anh ta sơ suất, để cánh phóng viên chụp được “ảnh gia đình” rồi công bố ra bên ngoài. Anh ta biết Lý Tang Du sắp bỏ anh ta mà đi, nếu còn không nói cho Lý Tang Du biết suy nghĩ của mình thì có thể sẽ không còn cơ hội nữa.

Vậy mà Lý Tang Du lại vội vàng từ chối dứt khoát, để anh ta thất bại trắng tay.

Nhưng cô không biết rằng, Thời Nhiên Phong ở trước máy tính đã rời đi, trong khung chat vẫn còn một tin nhắn, không hề bấm gửi, chỉ lẳng lặng nằm ở đó.

Thời Nhiên Phong: Có lẽ gia đình này không hạnh phúc như em nghĩ đâu...

...

Sáng sớm hôm sau, một chiếc xe sang trọng màu bạc đến trước khu nhà của Lý Tang Du.

Lục Huyền Lâm xách theo hộp quà to bằng chậu rửa mặt, đi lên lầu.

Trong đó không chỉ có vòng tay ngọc bích của cô mà những đồ trang sức khác cô bỏ lại, Lục Huyền Lâm đều mang đến.

Gặp cô nói về đồ trang sức chỉ là cái cớ, cái Lục Huyền Lâm quan tâm nhất đó là hỏi thăm nguyên do về chuyện của Thời Nhiên Phong!

Chuông cửa sắp bị anh ấn cho hỏng rồi mà bên trong vẫn có động tĩnh gì.

Chẳng lẽ cái cô này còn đang ngủ?

Lần trước anh tới thăm cô cũng vậy, ngủ như heo, ai gọi cũng không dậy.

Nhưng sau khi đập cửa mấy lần, suy nghĩ này liền bị anh bác bỏ.

“Lý Tang Du, nếu cô còn không mở cửa tôi sẽ phá nát căn nhà xập xệ này của cô đấy!” Lục Huyền Lâm có hơi bực mình.

Tiếng bước chân lộc cộc truyền đến, một bà cụ chậm rãi đi lên lầu, quan sát anh một lượt, nói: “Cậu đến tìm cô gái ở đây hả? Nếu đúng là vậy thì đừng gõ nữa, vì cô ấy đã dọn đi rồi.”

“Dọn đi rồi? Cô ta điên rồi sao? Lại muốn chạy đến chỗ nào để trốn nữa đây?”

Bà cụ không trả lời thắc mắc của anh, chỉ điềm đạm hỏi: “Chàng trai, cậu tên gì?”

“Lục Huyền Lâm.”

Trước kia làm ăn bên ngoài nhiều năm đã tạo cho anh thói quen hễ có người hỏi tên mình là anh sẽ trả ngay tức khắc.

“Ồ, ra là cậu à? Lúc đi cô ấy có giao cho tôi một thứ, nói là nếu có một anh chàng tên Lục Huyền Lâm tới đập cửa liên tục thì đưa cho anh ta.”

Bà cụ mỉm cười, lấy ra một phong thư từ phía sau đưa cho anh.

“Đây là...”

Lục Huyền Lâm vội vàng xé phong thư ra, bên trong lập tức hiện ra mấy chữ to đùng: Bản cam kết từ bỏ quyền thừa kế tài sản.

Lý Tang Du có ý gì? Ngay cả tài sản cũng không cần?

Anh mở ra, trên đó Lý Tang Du đã ký tên mình, có hiệu lực ngay tại thời điểm đó.

Đầu Lục Huyền Lâm ong ong như muốn nổ tung, không ngừng nhớ lại từng câu từng chữ khi đó Lý Tang Du nói trước mặt hai nhà.

Tiền nhà họ Lục tôi sẽ không lấy dù chỉ một đồng! Bao gồm cả phần tài sản này!

Anh cố kìm nén cơn đau đầu, gọi điện thoại cho Lý Thụy Tường, nhưng không có ai nghe máy.

Cả nhà họ Lý đều muốn dọn đi sao? Không thể nào, anh cảm thấy suy nghĩ của mình thật buồn cười.

Chẳng lẽ mình thật sự trẻ con như Lý Tang Du nói?

Vừa khởi động xe, đang định tới nhà họ Lý tìm hiểu thì nhận được điện thoại của Lý Uyển Khanh gọi tới.

Cùng với tiếng khóc nức nở của Lý Uyển Khanh nhỏ dần, sắc mặt của anh cũng càng lúc càng nặng nề, lông mày nhíu chặt.

“Anh biết rồi, tới ngay đây!”

...

Sân bay.

Lý Tang Du đã chuẩn bị lên máy bay, cô quay lại nhìn sân bay phía sau, không còn gì luyến tiếc, ngược lại cảm thấy rất phấn chấn, là sự kỳ vọng vào một môi trường mới.

Đến thành phố mới, sinh đứa bé này, sống một cuộc sống mới. Tuyệt vời!

Lý Tang Du đang chuẩn bị đi qua cửa kiểm tra an ninh cuối cùng thì bị thu hút bởi một giọng nói phía sau.

“Cô à, đợi đã, cô không thể chen ngang được đâu!”

Cô nhìn lại, là Vu Thiến. Lý Tang Du cũng không vội qua đó mà chầm chậm đi ra phía sau, hiện giờ Lý Tang Du cũng không rõ mối quan hệ giữa hai người họ là gì.

Nếu nói lần đó bị phản bội mà phải cắt đứt thì hình như hai người họ vẫn có qua lại, còn nếu là bạn bè thì lại cảm thấy là lạ.

“Sao cô lại tới đây? Đến tiễn tôi đoạn đường cuối à?”

Về phần Vu Thiến, thực ra cô ta cũng không ghét Lý Tang Du, còn chuyện tại sao mình lại làm như thế, đến bây giờ chính cô ta cũng không hiểu, có lẽ là có liên quan tới tính cách của cô ta.

“Tôi vốn dĩ muốn tới tiễn cô, nhưng lúc này chắc cô không đi được rồi.”

“Có chuyện gì sao?” Lý Tang Du nhận thấy nét mặt cô ta có chút kỳ lạ không nói ra được.

“Bác Lý xảy ra chuyện rồi, cô mau về xem sao đi.”

“Cái gì? Cô nói lại lần nữa đi!” Lý Tang Du ngẩn người tại chỗ mất mấy giây, sau khi tỉnh táo lại lập tức túm lấy cổ tay cô ta.

Người cô lo lắng bây giờ cũng chỉ có một mình Lý Thụy Tường thôi! Tự nhiên đúng lúc này lại xảy ra chuyện.

...

Không lên máy bay nữa, Lý Tang Du bắt taxi vội vã về nhà họ Lý.

Cánh cổng biệt thự chưa khép kín, bên trong thấp thoáng có tiếng khóc, Lý Tang Du không để ý nhiều, lập tức đá văng cửa ra.

Mấy lời nói dối liên quan tới ba mình, chắc chắn cô đều sẽ tin, vả lại Vu Thiến cũng không đến nỗi lừa gạt khiến cô bỏ lỡ chuyến bay, mấy trò đùa như thế không có nghĩa lý gì cả.

Tiếng ồn lớn khiến ánh mắt mọi người có mặt ở đó đều tập trung lại, Lý Tang Du đẩy đám người ra, tìm kiếm khắp căn nhà, nhưng không hề nhìn thấy Lý Thụy Tường.

“Dì, ba cháu đâu, rốt cuộc ba cháu bị làm sao?”

Tay cô nắm chặt một tấm vé đã nhăn nhúm, Lục Huyền Lâm vừa nhìn đã nhận ra đó là vé máy bay.

Còn cầm hành lý? Cái cô này muốn đi đâu?

Lục Huyền Lâm nhìn chằm chằm va li của cô, lại nghĩ tới chuyện sáng nay cô dọn đi, hỏi: “Lý Tang Du, cô lên máy bay định đi đâu?”

Lý Tang Du dĩ nhiên không để ý lời anh nói, liên tục lắc vai Chu Hòe Hương: “Dì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ba cháu bị bệnh sao? Dì mau nói đi...”

“Không phải, ông chủ không có bị bệnh, chỉ là sáng nay một đám người của cục cảnh sát đến, bắt ông ấy đi rồi...” Chu Hòe Hương nín khóc, lắc đầu nói: “Dì cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe loáng thoáng họ nói ông chủ trốn thuế...”

“Cái gì?” Lý Tang Du kinh ngạc.

Lý Uyển Khanh ở bên nức nở không thôi, bất chợt lên tiếng: “Chị ơi, rốt cuộc ba bị làm sao thế? Có khi nào xảy ra chuyện lớn không...”

Lý Tang Du không buồn để ý cô ta, bây giờ chính cô còn chưa hiểu rõ tình hình, làm gì có thời gian rảnh đi an ủi cô ta.

Trốn thuế? Đó là việc do bộ ban chính phủ xử lý?

Nghĩ tới đây, cô lập tức nhìn về phía Lục Huyền Lâm, thành phần có thể liên hệ với bên trên cũng chỉ có tập đoàn Lục Thị thôi.

Lục Huyền Lâm hiểu ý cô, thở dài nói: “Mấy hôm trước chủ tịch thành phố Triệu vừa bị bắt vì tội tham ô nhận hối lộ. Còn những công ty hối lộ cũng đang dần dần bị điều tra, rất nhiều công ty lớn đều đã chuẩn bị chạy trốn, không may chú bị bắt đầu tiên.”

Hối lộ?

Cô cũng biết cái gọi là hối lộ này, chỉ cần là giới quan chức thì chắc chắn sẽ có hành vi hối lộ.

Rốt cuộc Lý Thụy Tường có hối lộ chủ tịch thành phố Triệu hay không... Lý Tang Du không dám khẳng định, dù sao con người khi rơi vào bước đường cùng đều sẽ bất chấp tất cả, nhưng cô vẫn không muốn chấp nhận sự thật này.