Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 174




Cảnh tượng này hơn mười năm sau Lục Huyền Lâm vẫn nhớ như in, đó là lúc Tang Du thả chú chim nhỏ bị thương đã được cô bé chữa khỏi.

Mẹ của Lý Tang Du, Bùi Lâm đứng bên cạnh cô bé, dịu dàng nhìn Tang Du.

Ba Lý đứng ở một góc chụp ảnh, ghi lại khoảnh khắc đẹp đẽ này.

Đây là hồi Lục Huyền Lâm còn nhỏ, lần đầu tiên gặp gỡ Lý Tang Du khi đi theo ba mẹ tới nhà họ Lý.

Chỉ một ánh nhìn ấy, anh đã phải lòng cô bé Tang Du xinh đẹp, đáng yêu và lương thiện này.

Nụ cười của cô bé duyên dáng tựa thiên thần, tỏa sáng như ánh mặt trời, nhưng cô lại hiếm khi cười với người ngoài.

Sau đó, Lục Huyền Lâm đòi bằng được bức ảnh này.

Hiện tại, rất lâu rồi Lục Huyền Lâm không dùng hai từ lương thiện để nói về Lý Tang Du.

Không biết Lục Huyền Lâm ngẩn người nhìn ảnh bao lâu, cuối cùng cất bức ảnh vào trong hộp sắt, khóa lại, đi một mạch ra khỏi phòng đọc sách.

“Cậu chủ, muộn thế này rồi còn ra ngoài sao?” Dì Vương bắt gặp Lục Huyền Lâm đi ra.

“Ừ, sau này không tới nữa.” Mọi thứ ở đây đều sẽ khiến Lục Huyền Lâm nhớ đến Lý Tang Du, dường như chỗ nào cũng có hình bóng của cô, nếu đã ly hôn rồi thì cũng không cần phải nhớ đến nữa.

Sau này sẽ không tới nữa...

Dì Vương sững sờ nhìn Lục Huyền Lâm rời đi.

...

“Tang Du gọi lại cho bà chưa? Nhìn bà lo lắng thế nào kìa.” Ba Lý lắc đầu.

Một lúc sau, trên lầu bỗng có tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng.

“Uyển Khanh?” Tiêu Hà vội vàng đứng dậy, cùng ba Lý đưa mắt nhìn nhau, sau đấy hai người lập tức chạy lên lầu.

“Rầm!”

Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, mảnh vỡ của ly thủy tinh rơi đầy trên đất, một ít chất lỏng đục không ngừng chảy ra.

“Uyển Khanh, Huyền Lâm, hai đứa có sao không? Không cẩn thận làm vỡ ly à...” Tiêu Hà trông thấy Lý Uyển Khanh đang ngồi trên đất liền ý thức được chuyện không đơn giản như vậy, vội ngừng nói tiếp, đỡ cô ta lên.

“Lục Huyền Lâm, con gái dì sao thế? Nếu nó chọc giận cháu thì mong cháu bao dung với nó một chút.”

“Không có gì đâu dì, hôm nay tâm trạng cháu hơi rối, sợ lại làm tổn thương những người xung quanh, cháu đi trước đây.”

“Lục Huyền Lâm, chuyện đó...” Mặc dù Lý Uyển Khanh đã lau đi nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi: “Chuyện hôm nay đều do em không tốt... Anh đừng giận nữa có được không?”

Tiêu Hà làm ra vẻ sốt sắng, liếc nhìn Lý Uyển Khanh rồi lại nhìn sang Lục Huyền Lâm, hỏi: “Lục Huyền Lâm, cháu khoan đi đã, rốt cuộc hai đứa xảy ra chuyện gì, không lẽ cãi nhau à?”

“Dì, giữa chúng cháu thật sự không có chuyện gì cả, công ty gặp chút vấn đề, cháu còn phải đi giải quyết, cháu đi đây.”

“Này...”

Bóng lưng Lục Huyền Lâm càng lúc càng xa, Lý Thụy Tường vội vàng chạy theo tiễn anh, nhân tiện dò hỏi chuyện này.

Trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con Tiêu Hà, bà ta đỡ Lý Uyển Khanh ngồi lên ghế sô pha.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, xác nhận hai người đàn ông đã đi xa, Lý Uyển Khanh mới lên tiếng: “Mẹ! Mẹ nảy ra ý tưởng quái quỷ gì thế, bảo con giả bộ giữ mình kiểu này, bây giờ ngoại trừ sau khi kết hôn ra anh ấy sẽ không chạm vào con nữa! Phải làm sao bây giờ, con gây sự với anh ấy cũng không có tác dụng...”

“Nó thật sự không muốn chạm vào con à?”

“Đúng vậy đó mẹ. Giờ con lo lắm, chẳng lẽ anh ấy vẫn còn yêu Lý Tang Du sao? Mẹ nói xem bây giờ phải làm sao mới được đây.” Lý Uyển Khanh cầm lấy gối ném xuống đất, lúc này cô ta đang rất bức bối.

“Không đâu, mấy năm nay mẹ thấy rõ ràng thái độ của nó đối với Lý Tang Du mà, không thể nào sai được.”

“Nhưng mà mẹ à, con cứ luôn cảm thấy không yên tâm, cứ như Lục Huyền Lâm có thể bị Lý Tang Du cướp đi bất cứ lúc nào, vậy thì những việc chúng ta làm trước nay... đều tốn công vô ích.”

Sắc mặt Lý Uyển Khanh rất khó coi, rõ ràng vị trí bà chủ nhà họ Lục chỉ cách mình có một bước ngắn thôi, nhưng lại chẳng thể nào với tới.

“Hai đứa nó đã ly hôn rồi, sao có thể thế được, huống chi với tính cách kiêu ngạo của Lý Tang Du, dù Lục Huyền Lâm có đi tìm nó thì cũng sẽ chỉ bị mắng chửi té tát thôi.” Tiêu Hà lập tức gạt bỏ lo lắng trong lòng cô ta. “Hai hôm nữa mẹ con mình tới nhà họ Lục ăn cơm, mẹ sẽ nói chuyện giúp con, có thể thuyết phục ông cụ Lục đồng ý cho hai đứa đính hôn cũng tốt, ít nhiều gì con cũng là vợ chưa cưới của nhà họ Lục, chúng ta tiến hành từng bước một, càng là lúc sắp sửa thành công thì càng phải vững vàng.”

“Vâng, thưa mẹ.” Lý Uyển Khanh rất không cam lòng nhưng vẫn cố nhịn: “Con không đợi được nữa rồi, không muốn sống như thế này nữa...”

“Con bé ngốc này, mẹ còn sốt ruột hơn cả con đây, không sao đâu, cuộc sống hạnh phúc của chúng ta sắp bắt đầu rồi...”

Tập đoàn Lục Thị.

Thật ra công ty cũng không có việc gì cần đến Lục Huyền Lâm cả, anh chỉ tìm đại một cái cớ cho qua thôi, nhưng giờ nghĩ lại, anh cũng không còn nơi nào để đi, vậy là đành về công ty.

Ở trong phòng làm việc xử lý vài chuyện lặt vặt, trong lòng anh rất buồn bực, cảm giác bất an ấy dường như càng tăng thêm.

Theo thói quen đi đến bộ phận hậu cần trước đây Lý Tang Du từng làm, một đám người vây quanh Triệu Nguyệt Sương, giống như đang chăm chú nhìn gì đó, ngay cả anh bước vào cũng không ai nhận ra.

Lục Huyền Lâm hơi tò mò, cố ý bước nhẹ nhàng ra phía sau lưng họ, đột ngột lên tiếng: “Có gì mà các cô nhìn say sưa thế? Cho tôi xem với.”

“Ơ, tổng giám đốc Lục.” Đám người tản ra trong nháy mắt, Triệu Nguyệt Sương vội vàng tắt điện thoại rồi nhét vào túi.

Chỉ trong nháy mắt nhưng Lục Huyền Lâm vẫn nhìn thấy, hình như là tin tức liên quan đến Thời Nhiên Phong?

“Lấy điện thoại ra cho tôi xem thử.”

“Hả? Tổng giám đốc Lục... Tôi sai rồi, không nên nghịch điện thoại trong giờ làm việc, anh...”

“Lần này thì bỏ qua, tôi rất có hứng thú với nội dung trong đó, mau cho tôi xem đi!” Lục Huyền Lâm thiếu kiên nhẫn nói.

Chỉ là một bộ phận hậu cần nho nhỏ thôi, anh còn cố ý đến kiểm tra?

“Vâng...”

Triệu Nguyệt Sương mở khóa màn hình, đưa cho anh.

“Quả nhiên là Thời Nhiên Phong!”

“Tổng giám đốc Lục... anh biết anh Thời Nhiên Phong sao?”

Lục Huyền Lâm không trả lời cô ấy, chăm chú nhìn điện thoại một lúc, trên mặt bỗng nở nụ cười, như thể vừa biết được một tin tốt, sau đó quay người rời đi, để lại Triệu Nguyệt Sương và đám người đầy hoang mang.

Thời Nhiên Phong sắp tổ chức đám cưới, sao tổng giám đốc Lục lại vui mừng thế nhỉ? Chẳng lẽ hai người họ là bạn tốt... Các fan như họ còn chưa vui mừng bằng tổng giám đốc Lục đâu?

...

Lục Huyền Lâm bấm gọi cho Lý Tang Du, bây giờ tâm trạng anh rất phức tạp, trong lòng thoáng chút hả hê.

Gọi liên tục mấy cuộc cô mới bắt máy. Tạp âm đầu dây bên kia rất lớn, hình như Lý Tang Du đang bận gì đó.

“Lục Huyền Lâm? Có chuyện gì nói nhanh đi, không thì tôi cúp máy đây.”

Số điện thoại cũ của Lục Huyền Lâm đã bị cô chặn từ lâu, lần này anh đã phải đổi số mới để gọi cho cô.

“Sao thế? Cô Lý bận đến vậy à? Không có nổi thời gian nói chuyện với tôi mấy câu sao?” Thái độ của Lục Huyền Lâm có hơi tức giận.

“Đúng, tôi rất bận, nếu anh thật sự muốn tìm người tán gẫu thì tìm người khác đi.” Lý Tang Du đang dọn đồ, bật loa ngoài xong liền để trên bàn.

“Cô thì bận gì chứ? Bận hẹn hò với Thái Vũ Hàng à? Hình như thời gian này anh ta ra nước ngoài quay phim thì phải. Hay là Thời Nhiên Phong? Lý Tang Du, bây giờ cô vẫn chưa biết gì hả?”

Lý Tang Du bị anh nói mà ngẩn người, trong lòng cảm thấy buồn cười, từ khi nào mà Lục Huyền Lâm bắt đầu lên giọng dạy bảo mình thế?