Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 172




Anh gật đầu, đi theo người quản lý đến một phòng khác, người quản lý lấy ra một xấp bản đồ trong tủ, rút ra một vài tấm.

“Anh nhìn tòa nhà này xem, ở trung tâm thành phố, đi lại rất thuận tiện, có ba phòng ngủ một phòng khách, không phải lo lắng về tiếng ồn xung quanh. Mỗi phòng của chúng tôi đều có cách âm nên nếu đóng cửa sổ vào thì sẽ không nghe thấy tiếng ồn bên ngoài nữa. Trong phòng ở có hệ thống sưởi, đông ấm hè mát, lại có thang máy đi lại, anh thấy thế nào?”

Vốn dĩ căn hộ này không phải để bán, nhưng lần này gặp một ông chủ lắm tiền như Lục Huyền Lâm thì ai lại đi cho thuê làm gì?

Sau khi xem qua tiện ích và giao thông xung quanh căn hộ, Lục Huyền Lâm đi theo quản lý xem căn nhà mẫu, sau đó mới mua.

Quản lý định ghi tên thì Lục Huyền Lâm ngăn lại: “Ghi cái tên này.”

Anh viết ra một vài chữ trên giấy.

“Lý Tang Du... Đây không phải là...” Người quản lý lập tức nuốt lời nói vào họng, ánh mắt không mấy thiện cảm ở bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào anh ta.

Mình ngốc quá vậy!

Quản lý gõ mạnh vào đầu mình, đây là lựa chọn của người ta, anh ta quan tâm làm khỉ gì, nếu lỡ mà đắc tội thì mấy cái nhà đều không mua nữa, chẳng phải là miếng ăn đến miệng rồi còn bay đi sao.

“Còn nữa.” Lục Huyền Lâm ghé vào tai anh ta nói nhỏ: “Không được đưa thẳng căn nhà này cho cô ấy, anh phải tìm cách để cô ấy vào ở trong đó thật tự nhiên, cũng đừng tiết lộ chuyện tôi là người mua.”

Cái gì?

Quản lý toát mồ hôi lạnh, chẳng lẽ tổng giám đốc Lục đang cố tình gây khó dễ cho anh ta sao?

Phải dùng cách gì mới làm được chứ?

“Sao nào? Nếu anh không làm được thì tôi cũng không mua căn nào hết.” Lục Huyền Lâm nheo mắt.

Anh biết người quản lý nhất định sẽ có cách.

Lục Huyền Lâm làm như vậy cũng coi như đã đền bù cho mấy năm qua của Lý Tang Du. Đồng thời cũng giải tỏa được cảm giác tội lỗi trong lòng. Sau khi đi đến căn hộ đổ nát không chịu nổi của cô anh thực sự rất để ý, rồi lại còn biết chuyện cô mang bán số đồ trang sức quan trọng như vậy, trong lòng rất bất an.

Lý Tang Du đã tuyên bố từ trước khi ly hôn rằng cô sẽ không nhận một xu tiền hay bất cứ thứ gì từ nhà họ Lục, đây là quyết định được đưa ra trước mặt hai bên gia đình.

Cô không phải là người thiếu tay thiếu chân, không sai, cho nên cô có thể tự nuôi sống mình!

Vào ngày nhận được giấy chứng nhận ly hôn, cô đã nói: “Ba năm trước tôi không để Lục Huyền Lâm nuôi thì ba năm sau tôi cũng sẽ không cần! Ly hôn còn muốn phí cấp dưỡng sao? Tôi cũng không có con, không cần anh ta phải thông cảm. Cả đời này tôi chỉ nhận một người đàn ông là ba tôi thôi! Trong số tất cả đàn ông khác trên đời, chỉ có ông ấy đã nuôi tôi, thương tôi, suy nghĩ cho tôi, rơi nước mắt vì tôi! Không cần biết hiện tại hay tương lai, người đàn ông tôi yêu chỉ có mình ba tôi!”

Bài diễn thuyết này của Lý Tang Du đã khiến Lý Thụy Tường cảm động, nước mắt nước mũi dạt dào, suýt ngất xỉu vì huyết áp cao.

Có thể nhà họ Lục chỉ nghĩ rằng Lý Thụy Tường khóc vì cảm động, nhưng chỉ có anh mới hiểu được cảm giác tội lỗi và hối hận trong lòng ba Lý. Tại sao năm đó lại chỉ đứng nhìn? Để cuối cùng phạm phải tội lớn tày trời, mất đi một người thân yêu như thế?

Chính vì sự hèn nhát, nhu nhược của ông! Có lẽ tới lúc sắp chết Lý Thụy Tường mới dám nói với Lý Tang Du rằng người ba không biết sợ trong mắt cô thực ra rất hèn nhát.

Ông đã từng phạm sai lầm để mất đi Bùi Lâm, không thể tái phạm chuyện như vậy nữa, dù có nói gì thì lần này ông cũng phải bảo vệ con gái mình!

Lục Huyền Lâm khi đó rất tức giận mà không thể hiểu nổi, cứ như thể anh đã ngược đãi cô, ba năm không cho cô một miếng ăn không bằng. Ánh mắt chán ghét của người nhà họ Lý khiến anh rất khó chịu.

Nhưng sau đó nghĩ lại thì mới thấy tất cả những gì cô nói đều là sự thật.

Anh thầm chửi trong lòng, người phụ nữ này thật sự quá bướng bỉnh!

Trong phòng trà, khung cảnh đẹp đẽ, nhạc nhẹ phiêu đãng trong không khí, mang đến cho người ta cảm giác thư thái nhẹ nhàng.

Vu Thiến nhấp một ngụm trà nhài, nhìn Lý Tang Du, trong mắt có vẻ ngạc nhiên: “Nhìn thấy cô thế này thiếu chút nữa thì tôi tưởng mình nghe nhầm tin đồn rồi.”

“Tin đồn gì vậy?” Lý Tang Du đang tinh thần phấn chấn cầm tách trà, ngửi xong liền nhấp một ngụm, vẻ mặt tán thưởng.

Giờ cô đột nhiên thích uống loại trà nhài này.

“Người ta nói Lý Tang Du bị em gái chiếm mất vị trí vợ tổng giám đốc, nhưng cô lại vẫn sống rất thoải mái, thậm chí còn sống thoải mái hơn trước khi ly hôn nữa. Tôi còn không tin cơ, hôm nay nhìn lại mới thấy đúng là thật.”

Vu Thiến đã dò xét Lý Tang Du một lúc, sự điềm tĩnh thoải mái của Lý Tang Du khiến cô ta rất ngạc nhiên.

Lý Tang Du đặt tách trà xuống, cười nhẹ: “Tôi có nên nói lời cảm ơn không?”

“Cô coi trọng Lục Huyền Lâm như vậy mà lại có thể từ bỏ thật sao?”

Lý Tang Du tiếp tục rót trà cho mình và Vu Thiến, không trả lời.

“Tôi thật sự cảm thấy không đáng thay cô đấy. Hai năm kết hôn, vì Uyển Khanh quay về mà cuối cùng thành hai bàn tay trắng, cô cũng cam tâm à?”

Dù sao đi nữa thì Vu Thiến và Lý Tang Du cũng đã là bạn cùng lớp bốn năm, biết rất rõ về Lý Tang Du. Với lòng kiêu hãnh của Lý Tang Du thì quả thực cô có thể làm ra chuyện khinh thường không thèm chấp nhặt như vậy. Nhưng theo ý Vu Thiến thì thực sự không đáng.

Nhìn thấy Lý Tang Du của bây giờ, Vu Thiến lại cảm thấy trong lòng khó chịu không thể giải thích được. Không phải cô ta khó chịu với hoàn cảnh hiện tại của Lý Tang Du mà là cô ta khó chịu bởi vì cô ta không thua Lý Tang Du mà lại thua Uyển Khanh.

Cô ta luôn coi Lý Tang Du là đối thủ của mình, nhưng không ngờ rằng cả hai người đều thua một Uyển Khanh tép riu, không có lực sát thương kia.

“Không phải của cô thì có cố ép cũng vô ích. Rõ ràng biết sẽ thế này thì tại sao lại phải không cam lòng?” Lý Tang Du hỏi ngược lại.

Trong ánh mắt Vu Thiến không còn vẻ ngạc nhiên nữa, thay vào đó là ý cười: “Cô vẫn là cô, không có gì thay đổi.”

Dù có trải qua những chuyện gì thì Lý Tang Du vẫn luôn là một Lý Tang Du đầy kiêu hãnh.

“Sao hôm nay cô lại nhớ ra rủ tôi đi uống trà vậy?” Vu Thiến hỏi.

Lý Tang Du nhấp một ngụm trà nhài, chậm rãi thưởng thức mùi thơm nước trà: “Muốn tán gẫu thôi... Cuối cùng cũng coi như lời chào tạm biệt vậy.”

Ngay cả bản thân cô cũng không hiểu tại sao khi sắp rời thành phố A lại muốn nói lời từ biệt với Vu Thiến.

Vu Thiến khẽ giật mình: “Cô muốn rời khỏi đây sao?”

“Ừ!”

“Đi đâu?”

“Thành phố C.” Trước khi biết mình có con, Lý Tang Du đã nghĩ đến việc đi du lịch một mình, sau khi biết sự tồn tại của đứa trẻ thì liền thay đổi mọi kế hoạch của mình.

Bây giờ cô cần tìm một nơi không ai biết quá khứ của mình, ổn định cuộc sống, dưỡng thai cho tốt rồi nuôi dạy đứa trẻ nên người…

“Tại sao cô lại nói với tôi?”

“Bởi vì cô sẽ không nói cho Lục Huyền Lâm biết.”

Chuyện này không chỉ Vu Thiến cảm thấy lạ mà ngay cả chính Lý Tang Du cũng không giải thích được rõ ràng.

Có lẽ vì Vu Thiến luôn coi cô là đối thủ, luôn thèm muốn Lục Huyền Lâm, giờ cô đã ly hôn rồi, người không muốn cô quay lại với Lục Huyền Lâm chắc hẳn phải là Vu Thiến.

Khi Lý Tang Du nói cho Vu Thiến biết mình sẽ đi đâu thì cũng chắc chắn rằng Vu Thiến sẽ không nói cho Lục Huyền Lâm biết, càng không để anh tìm thấy cô.

“Ha ha, đúng là cô rất hiểu tôi.” Vu Thiến không phủ nhận điều đó, nhưng Lý Tang Du nói đúng: “Cho dù tôi không nói với Lục Huyền Lâm thì tôi và cô cũng không còn là bạn nữa. Không cần phải nói cho tôi biết cô đi đâu.”

Lý Tang Du ung dung nhấp một ngụm trà, vị trà ấm và thơm khiến cô cảm thấy cả người đều rất dễ chịu, ngoài ra uống trà rất tốt cho cơ thể người mẹ và thai nhi trong bụng.