Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 150




Nếu nói bây giờ đã có Lý Uyển Khanh, Lý Tang Du đi rồi thì em gái cô sẽ tới tiếp nhận, tập đoàn Lý Thị vẫn sẽ còn người ủng hộ chống lưng cho họ.

Nhưng Lý Tang Du thật sự cam tâm nhường lại vị trí mợ chủ nhà họ Lục sao?

Trong khi mẹ Lục đang suy nghĩ, Lý Tang Du đã đi thật rồi.

Mẹ Lục thấy cả nhà bọn họ sắp sửa rời đi, bà ta cắn chặt răng, há miệng gọi lại: “Khoan đã!”

Lý Tang Du và mọi người làm như không nghe thấy, không có ai dừng lại cả, vẫn tiếp tục bước đi…

Mẹ Lục sững sờ đứng yên tại chỗ, sau một lúc lâu bà ta mới phản ứng lại được, nhìn về phía Lục Huyền Lâm: “Đi gọi cô ta quay lại đây!”

Lục Huyền Lâm lắc đầu với mẹ: “Bọn họ bị mẹ chọc giận rồi, còn cách nào nữa chứ? Bây giờ việc quan trọng nhất là chờ ông nội tỉnh táo lại, xem tình hình tiến triển thế nào đã rồi nói tiếp.”

Anh hiểu rõ tính cách của Lý Tang Du, mẹ đột nhiên làm khó dễ, cô không nhân cơ hội trách bọn họ đã là rất nể tình rồi. Mẹ lôi cả nhà họ Lý ra để trút giận, nếu anh tiếp tục níu kéo cô lại cũng không làm nên chuyện gì. Anh không quan tâm đến mớ hỗn loạn này nữa!

Đi được vài bước, Lý Tang Du ngừng lại.

Cô thật sự không hề có cảm tình với mẹ Lục, nhưng cứ đi như vậy thì thật không công bằng với ông cụ đang nằm trong phòng phẫu thuật đó. Nếu như sau khi ông cụ phẫu thuật xong tỉnh lại, ông hỏi cô, cô làm cháu dâu vẫn phải quay lại bệnh viện một chuyến.

Ở nhà họ Lục, ông cụ là người đối xử với cô khá tốt, cho dù hôm nay xảy ra chuyện thế này nhưng cô không muốn trở thành người phủi tay vô tình. Tuy việc này không liên quan gì đến cô, nhưng dù sao bây giờ cô vẫn chưa ly hôn, nên cô phải có nghĩa vụ ở lại chăm sóc ông cụ.

“Ba, mọi người về trước đi, con ở lại đây đợi lát nữa.”

“Còn đợi gì nữa? Ở lại cái nơi toàn người nhà họ Lục ăn thịt không nhả xương sao? Con gái à, hồi nhỏ con rất thông minh, sao bây giờ lại ngớ ngẩn thế hả?” Trong mắt ba Lý ẩn chứa vẻ đau lòng, giọng điệu cũng gần như hét lên: “Đi, bây giờ con lập tức về nhà với ba, không chần chờ một phút nào nữa.”

Mãi đến hôm nay ba Lý mới biết con gái của mình ở nhà họ Lục phải chịu những chuyện đối xử bất công như vậy, nhưng đứa con gái ngốc này vẫn luôn gạt ông.

Ông cũng biết cô làm vậy là vì lòng hiếu thảo, không muốn ông phải chịu đả kích, nhưng ông làm ba sao có thể nhẫn tâm đẩy con gái của mình vào nước sôi lửa bỏng như thế?

Nếu không phải hôm nay có cuộc điện thoại của Vu Thiến, e rằng ông sẽ vĩnh viễn không biết nhà họ Lục đã làm ra những chuyện gì với con gái của mình.

“Ba, ba đừng tức giận, là con không đúng, không nên gạt ba!” Lần đầu tiên Lý Tang Du thấy ba của mình nổi giận đùng đùng như thế.

Cô biết bây giờ có nói gì cũng không có tác dụng, hơn nữa cũng không nói rõ được. Rất nhiều chuyện mặc dù là mình có lý, nhưng cô cũng không muốn đến nơi nào cũng kể khổ. Đây là cuộc hôn nhân do cô tự mình lựa chọn, gia đình do tự cô lựa chọn, có khổ cũng chỉ có thể tự mình gánh vác.

Trước đó chỉ có một mình Tiền An Na biết chuyện của cô, còn hôm nay tất cả mọi người đều đã biết. Chỉ sợ sau này, người nhà họ Lục, bao gồm cả Tiêu Hà ở nhà họ Lý và Lý Uyển Khanh đều sẽ càng thêm khinh thường cô hơn.

Việc đã đến nước này rồi, cũng chỉ có thể như vậy thôi, nhưng như vậy cũng tốt, việc ly hôn sẽ diễn ra nhanh hơn, không cần phải kéo dài thêm nữa.

Cho nên, đối với Lý Tang Du mà nói, cho dù mọi người có biết cũng không sao cả. Cô sẽ nhanh chóng trở thành người ngoài cuộc, sẽ không tiếp tục tranh đấu trong vũng nước đục này nữa.

Nhìn con gái như vậy, ba Lý không kìm được lòng, nước mắt chực trào: “Ba không trách gì con, là ba không tốt, để con phải chịu ấm ức nhiều năm như vậy…” Nói rồi, ông duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc Lý Tang Du, ngón tay hơi run nhè nhẹ.

Ông cảm thấy thẹn với người vợ đã chết…

Hôm nay ông cũng muốn rời khỏi đó, ly hôn thì ly hôn vậy. Lúc đầu, khi vừa nghe được bọn họ muốn ly hôn, ông còn có chút không đồng ý, nhưng đến bây giờ thì ông đã nghĩ thông suốt rồi, không thể để nhà họ Lục tiếp tục chà đạp con gái của mình nữa!

Nếu cuộc hôn nhân này đã không hạnh phúc, có thể để con gái thoát khỏi biển khổ đương nhiên là chuyện tốt.

“Ông Lý à, Lục Huyền Lâm không ra gì, tôi là bậc cha chú của nó chỉ đành thay nó xin lỗi ông và Tang Du.” Vẻ mặt Lục Dương đầy chân thành: “Ông cũng thấy tình hình bây giờ rồi đấy, có thể gác lại mọi chuyện sau này rồi tính tiếp được không? Bây giờ tình hình của ông cụ nhà tôi không được lạc quan…”

Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, người ta còn đang làm phẫu thuật, đây là việc quan trọng nhất bây giờ, chờ qua cửa ải này rồi muốn xử lý như thế nào cũng được.

“Bác Dương, lần này ông bị bệnh thật sao?” Hà Thất Thất hơi không tin: “Không phải ông đang giả bệnh đấy chứ?”

Ông cụ Lục giả vờ bị bệnh không phải lần một lần hai, cho nên lúc này ngã bệnh lại khiến người ta có chút nghi ngờ.

“Thất Thất, người lớn đang nói chuyện, trẻ con đừng xen mồm vào.” Lục Hương Cầm trầm giọng quát con gái của mình.

Hà Thất Thất không nhận ra, nhưng mọi người ở đây đều có thể nhận ra lần này ông cụ đổ bệnh thật, vả lại bọn họ đã nhận được cả thông báo bệnh tình nguy kịch rồi, người cũng được đưa vào phòng phẫu thuật, còn có thể giả nữa sao?

“Mẹ, con không nói sai mà, trước kia không phải ông cũng thường xuyên giả bệnh sao…” Hà Thất Thất không phục lầm bầm càu nhàu.

“Đứng qua một bên đi.” Lục Hương Cầm lôi Hà Thất Thất tới một bên, vào thời điểm nhạy cảm thế này đừng khiến mọi người nổi giận nữa.

Sắc mặt mẹ Lục vẫn luôn không được tốt, trong ánh mắt khó có thể tiêu tan vẻ nông nóng. Bà ta làm trò trước mặt nhiều người như thế mà cô lại không tức giận nổi điên, ngược lại chỉ có mình bà ta chịu đựng.

Bên ngoài phòng phẫu thuật có hai hàng ghế đối diện nhau, một bên là nhà họ Lục, một bên là nhà họ Lý.

Đây là việc của nhà họ Lục, Tiêu Hà và Lý Uyển Khanh không nói câu nào, cũng không tiện xen miệng vào.

Sau khi ngừng đấu khẩu một lúc, nhà họ Lục đông người bắt đầu trò chuyện với nhau, từ đề tài nói chuyện của bọn họ, cuối cùng Lý Tang Du cũng nghe ra được chút ít manh mối.

Bảo sao mẹ Lục lại thay đổi thái độ với cô như vậy. Sở dĩ bây giờ bà ta đang vô cùng nóng ruột là vì vợ chưa cưới của Lục Triển Nam - một đứa cháu trai khác của ông cụ Lục đã mang thai.

Tất cả mọi người đều biết ông cụ Lục vẫn luôn rất muốn ôm chắt, 50% cổ phần của tập đoàn Lục Thị cũng sẽ để lại cho chắt trưởng này, cháu của ai sinh ra đầu tiên sẽ được nắm quyền thừa kế số tài sản này.

Vốn dĩ Lý Tang Du đã nắm chắc rồi, không ngờ lại sảy thai, lần thứ hai lại tiếp tục sảy thai. Trải qua chuyện này, cô từ người được ưu tiên nhất trở thành thất sủng, cô không giành được lợi ích đương nhiên là cơ hội rất tốt cho người khác có cơ hội giành quyền thừa kế. Vậy nên mẹ Lục mới sốt ruột như vậy.

Nếu ông cụ khỏe mạnh sống lâu, những người khác còn phải chờ cơ hội dài dài, bởi vì ai cũng biết ông cụ thiên vị Lục Huyền Lâm. Hơn nữa, cho dù người nào sinh ra được cháu trước, nếu ông cụ không lên tiếng thì có sinh rồi cũng chưa chắc có thể giành được 50% này.

Nhưng bây giờ tình hình của ông cụ không được lạc quan, có nguy cơ về chầu trời. Chỉ dựa vào giấy trắng mực đen trên di chúc, Lục Huyền Lâm lập tức mất đi ưu thế như ván đã đóng thuyền.

Khi đó, nhà họ Lục sẽ náo loạn đến long trời lở đất.

Bầu không khí không chỉ căng thẳng ở ngoài phòng phẫu thuật mà ngay trong phòng phẫu thuật cũng vậy, nhóm bác sĩ đang cố gắng hết sức cứu giúp ông cụ.

Có lẽ ông trời thật sự ưu ái cho Lục Huyền Lâm. Sau khi chờ đợi trong sự giày vò hơn hai giờ đồng hồ, đèn sáng ngoài phòng phẫu thuật cuối cùng đã vụt tắt.

Bác sĩ điều trị chính đi ra vừa nói câu đầu tiên đã lập tức trấn an được tinh thần của mẹ Lục: “Ca phẫu thuật của ông Lục rất thành công, chỉ cần sau này không có xuất hiện tình trạng biến chứng thì về cơ bản không có việc gì nữa.”