Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 146




“Thôi khỏi, xin nhận lòng tốt của anh. Về sau quan hệ của chúng ta sẽ thay đổi, tôi không muốn ngày nào cũng gặp anh. Tôi muốn tới Lý Thị, sức khỏe của ba tôi càng ngày càng yếu, tôi phải ở bên cạnh để chăm sóc, đến ngày nào đó ông ấy mệt mỏi, ngã xuống thì tôi còn giúp đỡ được một chút.”

Lý Tang Du vẫn còn đang nghịch điện thoại, cô không muốn tới Lục Thị, không muốn nhìn sắc mặt của Lục Huyền Lâm.

“Cô có ở Lý Thị thì cũng như vậy thôi. Sở dĩ công ty trượt dốc hoàn toàn là do lạc hậu. Ba vợ không theo kịp những thay đổi của thời đại, cứ bám riết mãi vào những quan điểm cũ, làm như vậy mà doanh số có thể tăng thì mới là lạ đấy. Muốn vượt ra khỏi tình trạng hiện nay thì chỉ có cách đổi mới. Phải thay đổi hết tất cả chế độ quản lý và sản xuất!”

Lục Huyền Lâm nhìn cô chăm chú, ngữ khí vô cùng nghiêm túc.

“Vậy nên chúng ta mau ly hôn đi.”

“Sao cô lại vòng sang chuyện này thế? Không phải tôi đã nói là tôi…”

“Dừng dừng dừng, tôi biết là mấy hôm nay anh không có thời gian, tôi chỉ muốn nói với anh chúng ta ly hôn rồi thì anh và Uyển Khanh mới kết hôn được với nhau. Mà sau khi hai người kết hôn rồi thì anh sẽ gọi là ba luôn chứ không phải ba vợ nữa đâu, phải chứ?”

Lý Tang Du lập tức cắt ngang, cô không muốn nghe thêm những lời thừa thãi này nữa.

“Đến lúc đó, không phải chỉ cần Uyển Khanh gọi anh tới giúp một tay là anh sẽ xách mông đi giúp ngay à?”

“…”

Lục Huyền Lâm không biết nên nói gì, những thứ người phụ nữ trước mắt này nhìn thấy đúng là nhiều thật.

Anh không biết nếu như Lý Tang Du lên tiếng thì rốt cuộc anh có giúp hay không?

Nhưng với tính cách của cô, nhất định cô sẽ không tìm đến anh nhờ giúp đỡ, cô sẽ bỏ sự cao ngạo của mình sang một bên để cầu xin người khác sao?

“Đợi sau khi Lý Uyển Khanh giúp Lý Thị qua ải thì không phải mọi chuyện đều được giải quyết sao?”

Cô cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ cầu xin anh giúp đỡ, Lý Tang Du biết mình không hề có chút vị trí nào trong mắt anh cả, vì sao phải vác mặt đi cầu xin anh giúp đỡ chứ? Thứ cô nhận lại ngoài sự giễu cợt và sỉ nhục ra, còn được gì nữa đâu?

Chuyện Lý Uyển Khanh và anh kết hôn có lẽ là một quyết định chính xác.

Cho dù cô ta có căm ghét cô đến đâu đi chăng nữa thì chắc cũng không thể để cho tâm huyết cả đời của ba sụp đổ, như vậy thì cô cũng có thể thở phào được một hơi.

“Sao cô không thử cầu xin tôi? Chẳng lẽ tôi chắc chắn sẽ không giúp cô sao?” Lục Huyền Lâm chau mày, đến nước này rồi mà Lý Tang Du vẫn không chịu cầu xin anh, chẳng lẽ trong mắt cô, anh lại tuyệt tình như vậy sao?

Mặc dù không biết sau khi cô cầu xin rồi anh có giúp không, nhưng ít nhất nếu cô không cầu xin thì chắc chắn là anh sẽ không giúp.

Hai người đều kiêu ngạo như nhau, trong hai năm gần đây chưa từng cúi đầu trước đối phương, có thể sống chung với nhau lâu như vậy cũng đã phải tạ ơn trời đất rồi.

“Cầu xin anh? Thôi bỏ đi, địa vị của Lý Uyển Khanh cao hơn tôi nhiều, cô ta cầu xin anh thì càng được nể mặt hơn. Tôi cũng không muốn biết đáp án của anh sau khi tôi cầu xin anh, hoàn toàn không có chút ý nghĩa nào cả!”

Lục Huyền Lâm lắc đầu, anh không muốn nói tiếp chuyện này nữa, dù sao người phụ nữ này trước giờ luôn cao ngạo, anh để tùy cô thôi.

“Tới hôm lễ chúc mừng của Lục Thị, cô cũng tới đi.”

“Tôi? Tôi có nghe nhầm không? Tôi chỉ là một nhân viên bình thường đã từ chức thôi.”

Lục Huyền Lâm nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ: “Cô là chị vợ tương lai của tổng giám đốc Lục Thị cơ mà, cô cũng thật biết nói đùa đấy!”

Lý Tang Du ngẩn người ra một lúc rồi cười tươi, vỗ vai anh: “Được, được, tổng giám đốc Lục đã mời thì tôi còn có lý do gì để từ chối được nữa?”

Tổ chức luôn đám cưới vào dịp lễ chúc mừng? Đúng là náo nhiệt.

Rõ ràng là cô không muốn đi nhưng vẫn nhất định phải đồng ý, có thể là cô muốn sợi dây liên kết cuối cùng trong lòng mình với Lục Huyền Lâm sẽ hoàn toàn bị cắt đứt.



Ngày hôm sau.

Lý Tang Du đến bệnh viện thăm Lâm Hân.

Cô còn chưa đến phòng bệnh thì đã thấy mấy y tá tất tả đi đi lại lại trên hành lang, khuôn mặt vô cùng lo lắng.

“Sao vậy chị y tá, vì sao mọi người không vào trong?”

“Cô Triệu đang ở trong đó, còn đem theo mấy đứa con gái côn đồ…” Một y tá trẻ nói: “Vào trong là khóa cửa lại ngay, cũng không biết Lâm Hân ở trong đó có chuyện gì không… Tôi thấy bọn họ hình như không có ý đồ tốt đẹp gì…”

“Cái gì? Cô Triệu là ai? Người vẫn còn trong đó sao, không thể khoanh tay đứng nhìn được.” Lý Tang Du hơi lo lắng, cô chưa từng nghe qua đến cô Triệu này.

“Cô Triệu chính là cô chủ nhà chủ tịch thành phố Thẩm, Triệu Thùy Dung đó! Cũng không hiểu vì sao lại tìm đến Lâm Hân…”

“Quan tâm cô ta là con gái chủ tịch thành phố làm gì, cho dù cô ta là con gái bí thư tỉnh thì cũng không thể ngang ngược như vậy.”

Nhìn thấy mấy người kia vẫn đang đứng co ro rúm ró, Lý Tang Du không quan tâm được nhiều như vậy, vào phòng bệnh bên cạnh cầm một bình oxy đập vỡ kính.

“Choang!” Khí oxi trong bình rò rỉ ra ngoài, âm thanh lớn và trầm đục, giống như vừa ném một quả lựu đạn vào bên trong.

Những y tá và người đi đường đều nhìn cô đầy kinh ngạc, người phụ nữ này không muốn sống nữa sao?

Đập cửa kính như vậy thật sự rất nguy hiểm, nếu như bình oxy phát nổ thì không còn đơn giản như vậy đâu.

Lý Tang Du không để ý đến ánh mắt của người khác, gạt hết những mảnh kính vỡ ra khỏi khung cửa sổ rồi nhanh chóng nhảy vào trong.

Nhóm con gái bên trong dừng hết những hành động đang làm, nhìn Lý Tang Du đầy kinh ngạc.

Mặc dù cô chưa từng nghe thấy, cũng chưa từng nhìn thấy con gái của chủ tịch thành phố nhưng cô có thể dễ dàng đoán ra được ai là Triệu Thùy Dung.

Lâm Hân đã không còn ở trên giường nữa, miệng cô ta dính máu, dựa lưng vào một góc trong phòng bệnh. Trên người có không ít những vết bầm xanh, tóc rũ rượi, trông rất thảm hại.

“Tao nói cho mày biết, con mẹ nó mày bớt lo chuyện bao đồng đi.”

Một con bé đứng phía trước đã bình tĩnh lại, cô ta vung nắm đấm lên, đấm mặt về phía Lý Tang Du.

“Lý Tang Du! Cô mau đi đi!” Lâm Hân bỗng dưng gào lên, nhưng đã bị một cô gái bên cạnh đá cho một cú, phải ngậm miệng lại.

“Đi? Đến rồi mà còn muốn đi à?” Nữ côn đồ kia lại lao về phía Lý Tang Du.

Lý Tang Du để cô ta đến gần rồi cầm chiếc ghế phía sau, đập mạnh lên eo cô ta.

“Rầm!” Nữ côn đồ kia lập tức ngã xuống đất, ôm eo nằm liệt một chỗ, không cử động được gì.

Lý Tang Du chỉ giỏi võ mồm thôi, chứ dù sao cũng không phải đàn chị xã hội đen, cô đối phó với một người còn được, nhiều người như vậy cô thật sự không có cách nào.

“Các cô muốn làm gì? Mau buông Lâm Hân ra.” Lý Tang Du nhanh chóng bị đám côn đồ đó khống chế, nhưng thái độ của cô vẫn rất kiên định.

Lâm Hân bị một con bé giật tóc, từ từ kéo lại gần về phía chân của Triệu Thùy Dung. Cô ta không ngờ trong giây phút quan trọng này, người tới giúp mình lại là Lý Tang Du. Cô ta bị đứa con gái kia nắm tóc, đến nói chuyện cũng rất khó khăn, chỉ có thể cảm động nhìn Lý Tang Du.

“Cô là ai?” Triệu Thùy Dung đi tới trước mặt cô, đánh giá cô một lượt, xác định mình không quen biết người phụ nữ này: “Không có mấy người dám động vào chuyện của tôi đâu.”

“Ha ha, con gái của chủ tịch thành phố đều huênh hoang như vậy à? Làm việc vi phạm pháp luật trước mặt nhiều người như vậy sao? Tôi không tin, một đứa con gái chủ tịch thành phố nhỏ bé như cô thì có bản lĩnh lớn thế nào.” Lý Tang Du cười khinh bỉ một tiếng, từ trước đến nay cô nói chuyện đều không màng đều hậu quả, cho dù bị đánh một trận thì cô cũng tin sớm muộn gì Triệu Thùy Dung cũng bị pháp luật trừng phạt!