Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 131




Một buổi chiều không thể hoàn thành hết công việc, thậm chí còn không đọc nổi một chữ nào, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, anh tức giận với chính bản thân mình, ném hết đống văn kiện trên bàn ra khỏi đầu.

Anh rất muốn đánh nhau một trận với ai đó, cho dù bị đánh cũng được, dù sao thì như vậy cũng tốt hơn bây giờ, cả người anh cứ bực bội như sắp nổ tung ra.

Lý Tang Du, đồ đáng ghét này!

Hai chữ áy náy giống như một mỏ hàn đỏ rực, hằn sâu in dấu rõ rệt vào lòng anh, không đau nhưng rất khắc khoải.

Mỗi lần nhớ tới lúc một mình cô phải gánh chịu tất cả hiểu lầm, anh chỉ muốn túm chặt cổ áo cô lên hỏi một câu: “Vì sao không chịu giải thích thêm một câu? Vì sao lại không thể ồn ào khóc lóc giống như những người phụ nữ bình thường khác?”

“Vụt!” Lục Huyền Lâm đứng phắt dậy, anh nhất định phải gặp mặt cô một lần.

Lúc đi ra bàn làm việc, bước chân của anh dừng lại, sau khi gặp được cô thì anh làm thế nào đây? Có thể nói gì chứ?

Quan tâm chuyện đó làm gì, gặp được cô rồi tính sau.

Lục Huyền Lâm rảo bước đi ra khỏi văn phòng.



“Tôi không đi đâu, cảm ơn ý tốt của mọi người, tôi xin nhận tấm lòng này.” Lý Tang Du khéo léo từ chối lời mời của Triệu Nguyệt Sương ở đầu bên kia điện thoại.

Với tình hình sức khỏe hiện giờ của cô, đừng nói là chơi thâu đêm, chỉ uống rượu thôi cũng đã không ổn chút nào rồi, đi chỉ tổ làm mọi người mất hứng, chi bằng không đi.

Thân thể này đi theo cô đã chịu không ít giày vò, nếu không tiếp tục cố gắng tu dưỡng nghỉ ngơi cho lại sức, chỉ sợ sẽ thực sự để lại di chứng nào đó.

“Với cả này, có phòng thuê rẻ hơn một chút không? Giúp tôi tìm xem, tôi muốn…”

“Tang Du, cô làm thật à? Sáng nay tổng giám đốc vẫn bảo…” Triệu Nguyệt Sương còn chưa nói hết câu đã bị Lý Tang Du ngắt lời.

“Lát nữa nói chuyện tiếp nhé, tôi cúp trước đây.” Cúp điện thoại xong, Lý Tang Du đứng trên lầu hai, há hốc mồm nhìn xuống lầu một.

Nếu không phải cô thu dọn đồ của mình cả buổi chiều thì quả thật cô còn tưởng mình đi nhầm nhà.

Đầu cầu thang lầu một trang trí một mảnh hoa hồng lớn, kéo dài đến khắp phòng khách, rất nhanh cả lầu một đều trở thành vườn hoa hồng.

Từng đóa hoa hồng nở rộ như đặc biệt chào đón cô xuống lầu, yêu kiềm diễm lệ, trên cánh hoa còn vài giọt đọng sương sớm óng ánh sáng long lanh, có thể thấy được độ tươi của những đóa hoa này.

Hoa hồng?

Cô không tin Lục Huyền Lâm sẽ tặng cô hoa hồng, lại còn làm một không gian lớn như vậy.

Lúc ở sơn trang lần trước, anh tặng hoa cho cô đều là chủ ý của A Minh, Lục Huyền Lâm không hề biết.

“Đứng ngây ra đó làm gì, còn không xuống ăn cơm đi?” Lục Huyền Lâm mặc tạp dề đang bưng một đĩa thức ăn đi từ trong bếp ra.

“Ờm…” Lý Tang Du vừa xuống lầu vừa nhìn quan sát xung quanh phòng khách, tìm kiếm bóng người ai đó: “Hôm nay Lý Uyển Khanh sẽ tới đây à? Vậy để tôi ra ngoài luôn bây giờ.”

Thảo nào hôm nay anh lại về sớm như vậy.

Đôi tình nhân muốn hẹn hò, cô ở đây chỉ khiến người ta chướng mắt, chẳng phải như vậy rất thiếu tinh tế hay sao.

Lục Huyền Lâm sững sờ: “Ra ngoài? Đi đâu?”

“Anh vẫn còn tâm trí quan tâm tôi đi đâu ư?” Lý Tang Du cứ vừa nói vừa đi ra ngoài.

“Đứng lại!” Lục Huyền Lâm vội vàng mở miệng: “Đồ ăn cũng đã làm xong hết còn ra ngoài làm gì? Mau ăn cơm đi.”

“Tôi á?” Lý Tang Du kinh ngạc dùng tay chỉ vào mình.

“Ở đây còn có người thứ ba nào hả?”

“Ơ...”

Đúng là hôm nay đến cả người giúp việc cũng không có ở đây, cả nhà chỉ có hai người bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, không có người thứ ba.

“Còn đứng ngây ra đó nữa? Mau ăn cơm đi.” Lục Huyền Lâm vô cùng có kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.

Lý Tang Du đi về phía bàn ăn, hoa hồng khắp phòng khách cũng là dành tặng cho cô sao?

Chỗ này đã không có người thứ ba, Lý Uyển Khanh cũng không tới, vậy cũng chỉ có thể là tặng cô thôi.

Giờ phút này Lý Tang Du cũng không vui vẻ gì, trái lại cô còn rất hoài nghi không biết Lục Huyền Lâm làm vậy có dụng ý gì.

Rốt cuộc anh muốn làm gì?

Sau khi bưng món cuối cùng lên, Lục Huyền Lâm ngồi đối diện cô.

“Anh… Hôm nay anh không lên cơn sốt đấy chứ?” Đây là câu hỏi Lý Tang Du phỏng đoán một lúc lâu mới quyết định hỏi ra thành lời.

Hiếm thấy Lục Huyền Lâm không tức giận, bình tĩnh nói: “Tôi rất bình thường, đây đều là những món ăn tự tay tôi nấu, nếm thử xem có hợp khẩu vị cô không.”

Lời này khiến Lý Tang Du há hốc mồm kinh ngạc, xém chút nữa thì rớt cằm.

Phong cách người đàn ông của gia đình này không hề phù hợp với Lục Huyền Lâm chút nào cả.

Lý Tang Du cầm đũa gắp một miếng thịt lên ngửi thử: “Sẽ không bị ngộ độc đấy chứ?’

Lần đầu tiên anh làm thịt gà xào đậu phộng cho cô, cô hỏi liệu có bị ngộ độc không, lúc đó chỉ là câu nói đùa thôi, còn lần này cô hỏi lại, tuyệt đối không phải nói đùa.

Lý Uyển Khanh đã quay về rồi, Lý Tang Du thành người thừa, phải làm thế nào mới có thể vẹn cả đôi đường? Chính là thẳng tay thủ tiêu cô.

Cô càng nghĩ thì lại càng cảm thấy có khả năng này.

“Bỏ rồi đấy, còn bỏ hẳn thạch tín, hạt đỉnh hồng cơ, có ăn hay không đây?” Lục Huyền Lâm nhìn cô, cúi đầu ăn cơm của mình.

Lý Tang Du nhìn miếng thịt trên đũa, nói không đói là giả, nhưng cô thật sự không dám ăn bữa cơm này. Vậy là cô bèn bỏ đũa xuống, nghiêm túc hỏi: “Chúng ta nói chuyện thẳng thắn đi. Rốt cuộc anh có mục đích gì? Nói hết một lần luôn đi.”

Cô cũng không tin anh sẽ có lòng tốt như vậy, vừa tặng hoa vừa nấu cơm. Nếu không biết rõ thì cho dù cơm canh có ngon hơn nữa cô cũng khó có thể nuốt xuống.

Lúc này Lục Huyền Lâm mới từ từ dừng động tác ăn cơm lại, nhìn cô: “Cô nói đúng đấy, tôi có mục đích.”

Đấy thấy chưa, biết ngay là có vấn đề mà, may mà cô không mắc mưu, chứ nếu thật sự phải ăn bữa cơm này rồi lại nghe những lời ghê rợn thì chẳng phải cô còn phải nôn ra sao?

“Mục đích gì?”

“Tôi muốn nghe lời giải thích của cô.” Để chờ đợi lời giải thích này, Lục Huyền Lâm đã nhẫn nhịn cả một buổi chiều.

“Giải thích gì cơ?” Lý Tang Du nghe mà vẫn lơ mơ không hiểu ra chuyện gì cả.

“Tất cả những chuyện có thể giải thích cô hãy giải thích hết đi, Hôm nay tôi có thời gian, có thể nghe tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối.”

Lý Tang Du nhìn anh chằm chằm, sau khi sững sờ vài giây thì lắc đầu: “Tôi không có điều gì muốn giải thích cả, tất cả mọi chuyện đều giống như những gì anh nhìn thấy.”

Lục Huyền Lâm nhướng mày, với tình tình của anh thì lời này có thể khiến anh ngay lập tức nổi trận lôi đình. Anh làm nhiều chuyện như vậy, còn cố ý chịu đựng tình tình chính là vì để cô có thể nói rõ ràng mọi chuyện, nói hết tất cả hiểu lầm và uất ức ra, kết quả cô lại không hề tiếp nhận.

“Lần đầu tiên sinh non là do chính cô phá sao?”

“...”

“Đêm đó giữa cô và Thái Vũ Hàng thật sự đã xảy ra chuyện gì sao?’

“...” Lý Tang Du không có bất kỳ phản ứng gì trước câu hỏi Lục Huyền Lâm đưa ra, thậm chí ngay cả ánh mắt cô cũng cụp xuống nhìn thức ăn trên bàn, vẻ mặt không có cảm xúc.

“Nói đi!”

“Nói cái gì? Những chuyện này không phải anh đều đã biết rồi hay sao?”

Nói tới chuyện đêm đó cô bị bắt cóc, lòng cô âm ỉ đau đớn, không phải do vì bị hiểu lầm, mà vì bị anh bạo lực tình dục, đây là vết thương mà cô vĩnh viễn không thể chữa lành, miệng vết thương còn đang bị vạch ra, còn đang chảy máu.

“Tôi nghĩ…” Lục Huyền Lâm vừa mở miệng.

Lý Tang Du đứng lên chuẩn bị rời khỏi đây, cô không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.

Anh cũng vội vàng đứng lên: “Không được đi, chúng ta phải nói chuyện cho rõ ràng.”

Anh duỗi tay bắt lấy cô nhưng lại bị cô tránh được, bây giờ cô rất sợ sự đụng chạm của anh.

Cảm nhận được điều này, Lục Huyền Lâm rút tay về: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là tôi muốn hiểu rõ thêm thôi.”

Hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra tưởng chừng như đã có kết luận chính xác, nhưng về sau lại có vô số chuyện không thể chắc chắn, ấn tượng của Lục Huyền Lâm về Lý Tang Du đang từng bước thay đổi, anh sợ chân tướng phía sau những chuyện này, nhất là chân tướng phía sau chuyện Lý Uyển Khanh bị tai nạn xe. Nếu như không liên quan đến Lý Tang Du thì anh nên tự mình xử lý như thế nào đây?