Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 127




"Các cô nói xem, có phải Trương Ngọc cố ý đuổi Tang Du đi hay không? Vẻ ngoài thấy Trương Ngọc là người công bằng trong công việc, nhưng tôi luôn cảm thấy cô ta có thù riêng."

"Tôi cũng thấy thế, nếu như không phải Trương Ngọc nhân cơ hội này để trả thù thì chắc chắn là tổng giám đốc có người phụ nữ mới, nên có mới nới cũ, nên anh ta mới dùng biện pháp đá Tang Du ra ngoài."

Những người phụ nữ trong phòng văn thư tụ tập lại cùng nhau mồm năm miệng mười trò chuyện líu ríu, đương nhiên Trương Ngọc chừng từng dám làm càn như thế.

"Haiz, Tang Du thật quá đáng thương bị tổng giám đốc ép làm tiểu tam, bây giờ còn thất sủng thì bị đẩy vào lãnh cung, còn làm ả tiểu tam kia lại vui vẻ, cô ấy làm tiểu tam thật đáng thương, thật khó chịu."

Ở trước mặt Tổng giám đốc tàn bạo ác độc, Lý Tang Du chính là đối tượng nhỏ bé dễ bị ức hiếp. Bây giờ tất cả người làm trong phòng văn thư đều không thể ghét cô tiểu tam-Lý Tang Du được, theo lý thuyết tiểu tam đi phá hoại gia đình của người kẻ phải bị diệt trừ, nhưng Lý Tang Du là người duy nhất ngoại lệ.

"Các cô nói có phải cho scandal của cô ấy với Thái Vũ Hàng mới làm cho Tổng giám đốc tức giận, đày cô ấy vào lãnh cung không?"

Mặc dù trên báo chí và trong video, mặt của hai người đều bị che lại nhưng họ có thể nhận ra ai với ai rất bình thường.

"Đúng là do scandal đó sao? Tôi thấy không hẳn là thế."

Một bức ảnh như thế, động tác thân mật như thế ngay cả kẻ ngu cũng sẽ không nghĩ hai người họ có bất cứ mối qua hệ nào.

"Đây đúng là một tiểu tam đáng thương, không thể chiếm được tình yêu chân thành lại không thể tự đi tìm tình yêu chân thành..."

Lúc mọi người mỗi người một câu chuyện bát quái, thì Triệu Nguyệt Sương vẫn không nói chen vào. Cô ta tin Lý Tang Du và Thái Vũ Hàng không có phát sinh mối quan hệ gì, nhưng không có chứng cứ nên nói ra cũng không ai tin, nên không nói ra thì hơn.

"Tôi thấy bản thân các người còn khó khăn hơn cả Lý Tang Du đấy, người ta không liên quan gì tới các người, các người còn ở đây giả mù sa mưa làm cái gì nữa. Dù nói thế nào thì Lý Tang Du cũng kiếm được tiền rồi, cô ấy muốn ở lại hay rời đi cũng là việc sớm muộn chỉ mình cô ấy biết thôi." Một giọng nói vang lên.

"Cũng không thể nói như thế, tính khí của Tổng giám đốc kia rất tàn bạo, dù Tang Du không muốn nhưng cánh tay của cô ấy làm sao giữ được bắp đùi của anh ta chứ? Không phải vì nhẫn nhịn nên cô ấy mới phải cam chịu làm tiểu tam sao? Chỉ có thể nói cô ấy yêu người không nên yêu mới không thể kiếm chế được ở lại bên cạnh Tổng giám đốc."

"Nhưng mà điều kiện Tang Du tốt như thế, tùy tiện có thể tìm một con nhà giàu gả còn tốt hơn làm một tiểu tam như vậy."

"Vậy nên mới nói các người đều là một lũ ngu ngốc, bị Lý Tang Du bán đi còn giúp cô ta kiếm tiền, các người cũng không nghĩ lại một chút, cô ta chẳng phải nói tính cách của tổng giám đốc rất bạo lực sao? Không phải vì tiền thì làm sao chịu để bị người khác chà đạp như vậy được? Mọi người đều có mục đích riêng của mình, vì đạt được mục đích đó mà phải chịu đối xử của người khác."

Bỗng nhiên cả đám đều im lặng một mảnh, lời này nói cũng có đạo lý, có nhiều con đường dẫn đến La Mã nhưng con đường nào cũng có thể cắn người, không thể nghi ngờ Lý Tang Du đã bị cắn, còn là người bị cắn thảm nhất.

Triệu Nguyệt Sương lập tức đổi chủ đề: "Đêm nay chúng ta đi hát karaoke đi, gọi Tang Du cùng đi đúng lúc giúp cô ấy giải tỏa nỗi buồn luôn."

"Đề nghị này hay đấy."

Lúc này đột nhiên có người kêu lên: "Có người đến, mọi người đừng nói chuyện nữa."

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều nhanh chóng tản ra như chim vỡ tổ, dường như đó đã thành thói quen của họ rồi.

Trong vòng ba giây, ai đều về chỗ người nấy, hoàn toàn thể hiện một trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch, trông dáng vẻ rất chuyên chú làm việc.

"Cộc cộc cộc" Tiếng bước chân từ xa đến gần bộ tư liệu, dần rõ ràng hơn, cuối cùng đứng ở trước cửa.

Mọi người liếc trộm người đứng ở trước cửa phòng, người đó chính là tổng giám đốc-Lục Huyền Lâm!

Trong lòng mỗi người đều xuất hiện một câu nói: "Trời! Nguy hiểm quá!"

Minh cũng đi theo Lục Huyền Lâm đứng một bên chỗ cửa phòng bộ tư liệu.

Lục Huyền Lâm nhìn lướt qua âm thanh bàn phím của phòng văn thư gõ sột soạt, không tìm thấy bóng dáng người anh cần tìm, bỗng nhiên con ngươi của anh hiện lên ánh sáng lạnh.

Minh đưa tay gõ lên cửa của bộ tư liệu, nhắc nhở mọi người tổng giám đốc đến rồi.

Dù giả ngốc nhưng sự nhắc nhở rõ ràng như vậy cũng không thẻ giả vờ được, mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn về hướng cửa phòng, như học sinh trăm miệng một lời gọi: "Chào Tổng giám đốc!"

Lục Huyền Lâm không cảm xúc nhìn về một chỗ bàn làm việc trống không, đó là chỗ của Lý Tang Du.

"Tổng giám đóc đến thị sát công việc." Minh cố ý nói.

Lời này lừa được ai chứ? Anh ta thật sự coi người của phòng văn thư là kẻ ngu sao?

Tổng giám đốc đến phòng văn thư ngoại trừ tìm Lý Tang Du còn tìm ai nữa chứ?

"Sao người ở phòng văn thư đi làm không có khái niệm gì về thời gian vậy? Lý Tang Du đâu? Sao không ở đây?" Không biết Minh vô tình hay cố ý, giọng nói cũng rất lớn.

Có lẽ làm thư ký bên cạnh Lục Huyền Lâm, điều đầu tiên đầu óc nên chuyển động linh hoạt nên Minh thông minh không gọi thẳng Lý Tang Du là vợ Tổng giám đốc, mà gọi thẳng tên, nếu Tổng giám đốc thích chơi bí ẩn thì anh ta cũng sẽ không vạch trần.

Tất cả mọi người đều âm thầm liếc mắt nhìn Minh.

Lý Tang Du bị đuổi, anh ta không biết à?

Không ai biết mục đích chính của Minh khi hỏi câu như thế, nên ai cũng không muốn làm bia đỡ đạn nên trong khoảng thời gian ngắng không có ai trả lời.

Cuối cùng vẫn là Triệu Nguyệt Sương nhịn không nổi, mới cẩn thận nói từng câu: "Tang Du bị đuổi rồi."

Con ngươi đen của Lục Huyền Lâm sâu như đầm lầy: "Ai?"

Triệu Nguyệt Sương không dám nói, chỉ nhìn về hướng văn phòng của Trương Ngọc.

"Tại sao bị đuổi?"

"Tang Du phụ trách hành trình cho Thái Vũ Hàng, nói ra chỗ sơ suất tạo thành hậu quả nghiêm trọng nên bị..."

"Ai bảo cô ấy phụ trách công việc cho Thái Vũ Hàng?"

Triệu Nguyệt Sương lại nhìn về phía văn phòng Trương Ngọc.

"Cô ấy đang ở đâu?"

Triệu Nguyệt Sương lắc đầu.

Lúc này đúng lúc Trương Ngọc xuất hiện ở cửa, vừa thấy Lục Huyền Lâm cũng ngẩn ra: "Tổng giám đốc!"

Chân mày của Lục Huyền Lâm cau lại: "Cô đuổi việc Lý Tang Du?"

"Cô ấy... Lần trước chuyện của Thái Vũ Hàng, cô ấy đã làm thất bại nên không hoàn thành nhiệm vụ, gây tin xấu trái chiều ảnh hưởng nghiêm trọng, tạo nên một sự tổn thất vô cùng lớn với công ty, nên tôi dựa theo quy định đuổi việc cô ấy." Trương Ngọc giải thích tường tận, ngay cả sai lầm đầu tiên của Lý Tang Du cũng nói ra, để làm tăng tính chất nghiêm trọng của vấn đề.

"Nếu chuyện nghiêm trọng như vậy tại sao không báo lên phòng nhân sự?" Phòng nhân sự sớm đã được Lục Huyền Lâm ra lệnh đuổi việc ai cũng không được đuổi việc Lý Tang Du, nhưng Trương Ngọc lại một mực không đi theo trình tự này.

"Tôi... Tôi muốn đợi đuổi cô ấy xong rồi mới báo." Chuyện này làm cho Trương Ngọc hốt hoảng, cô ta thật sự tiền trảm hậu tấu đuổi việc Lý Tang Du, thật sự cũng xuất phát một nữa từ thù riêng của mình.

Lý Tang Du như cái đinh trong mắt của cô ta, có thể sớm nhổ đi ngày nào cô ta sẽ thoái mái ngày đó, lần này vừa lúc nắm được cơ hội, cô ta làm sao nương tay được?

Trong lòng Trương Ngọc bồn chồn, cô ta vẫn chưa lường trước được chuyện này, lần này thấy tổng giám đốc không còn hứng thú với Lý Tang Du nữa, không ngờ Tổng giám đốc lại tìm đến đây, anh vẫn không chịu buông tay Lý Tang Du sao?

Trong khi hai người đang nói chuyện, những người khác trong các bộ phận đều tránh đi rất xa, sợ bị lửa cháy xém. Mọi người đều biết giữa Trương Ngọc và Lý Tang Du có ân oán, cùng thừng khuyên Trương Ngọc đừng đuổi Lý Tang Du, nhưng cô ta lại không nghe bây giờ dẫn hỏa tự thiêu thân rồi.

"Ai cho cô quyền tự ý đuổi người như thế?"

Giọng Lục Huyền Lâm không nặng, nhưng giống như búa tạ đập vào lòng Trương Ngọc: "Xin lỗi, tôi nhất thời nông nỗi." Cuối cùng cô ta cũng ý thức được bản thân đã phạm một sai lầm rất nghiêm trọng.

Nếu như người phục trác bất cứ bộ phận nào động một chút đều có thể tự đuổi việc nhân viên, thì họ còn cần bộ nhân sự làm cái gì?

"Cô bị sa thải rồi!"