Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 113




Anh mà là người làm việc tốt sao? Nhất là ở nơi có cô, chắc chắn anh sẽ là kẻ giết chết bất luận tội, không để sót một cọng cỏ nào.

“Là tổng giám đốc nói thật sao?” Lý Tang Du xác nhận lại, cô sợ đây chỉ là lời đồn khiến họ mừng hụt.

“Thật đó, bọn em hỏi thư kí của tổng giám đốc rồi.”

Lúc này Lý Tang Du mới hoàn toàn thở phào mà vỗ ngực. Hôm nay có thể biến nguy thành an, khi về cô nhất định sẽ đi thắp hương để cảm ơn các vị thần tiên đã giúp đỡ.

“Nhóm trưởng, lần này cảm ơn cô nhiều.” Triệu Nguyệt Sương nói.

Lý Tang Du lúng túng mỉm cười, cô không biết phải giải thích thế nào, đến chính bản thân cô còn không hiểu nỗi sợi dây nào của Lục Huyền Lâm có vấn đề, đột nhiên lại đại xá thiên hạ.

“Nhưng mà Trương Ngọc hôm nay xui xẻo rồi, phải làm một ngày không công, lại còn phải làm toàn bộ công việc của bộ phận nữa chứ.”

Ai cũng có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt đen đến không thể đen hơn, thối đến mức không thể thối hơn nữa của Trương Ngọc.

“Vậy ngày mai…” Triệu Nguyệt Sương muốn nói gì đó nhưng lại do dự.

Ai cũng biết rằng ngày mai Trương Ngọc nhất định sẽ nổi cơn thịnh nộ.

“Trưởng nhóm, tối qua cô đi về à?” Cuối cùng cũng có người phát hiện ra quần áo trên người Lý Tang Du đã thay đổi.

“Ừm, đúng vậy, tôi cũng không biết đã trở về như thế nào nữa.” Lý Tang Du nói sự thật.

Nhưng dường như chẳng có ai tin lời cô, bởi vì vết hôn trên cổ của cô…

“Thì ra là như thế!” Trịnh Tinh Tinh là người biết rõ đầu đuôi tất cả đột nhiên như bừng tỉnh.

Khó trách tối qua tổng giám đốc nhắn tin bảo Lý Tang Du đang ở chỗ anh, vậy thì người đưa cô về nhất định là tổng giám đốc rồi, vết hôn trên cổ cũng rõ ràng là của tổng giám đốc rồi.

Có thể làm cho tổng giám đốc vui vẻ, đối với việc tập thể bọn cô không đi làm mà nói cũng tự nhiên sẽ không trách phạt, tất cả công lao này đều thuộc về Lý Tang Du cả.

Trịnh Tinh Tinh đột nhiên chồm tới ôm lấy Lý Tang Du: “Trưởng nhóm, cô thật sự là một người tốt, nếu không phải nhờ sự cống hiến của cô chỉ sợ lần này chúng tôi phải đóng gói về nhà cạp đất mà ăn rồi.”

Lý Tang Du bị nói đến mịt mù, những người khác cũng bị những lời nói từ tận đáy lòng của Trịnh Tinh Tinh lây nhiễm.

Vết hôn trên cổ của cô cộng thêm mối quan hệ với tổng giám đốc, tất cả mọi người đều bị lời nói của Trịnh Tinh Tinh dẫn dắt nên chín mười đều hiểu rõ.

Không nghi ngờ gì nữa, Lý Tang Du chính là kim bài miễn tử của bọn họ!

Bảy miệng tám lời không ngừng thể hiện sự cảm kích đối với cô.

Giọng nói ồn ào khiến Lý Tang Du choáng voáng, cô chỉ có thể cười ngây ngô, chốc lát lại gật gật đầu.

Lúc này mà cô đi phủ nhận, chỉ nhận lại càng nhiều sự cảm kích mãnh liệt hơn nữa mà thôi.

Âm thanh huyên náo, những khuôn mặt lắc lư phía trước khiến Lý Tang Du sau cơn say có chút chóng mặt, cô dựa vào ghế ngồi xuống, không biết có phải cả một ngày không ăn gì không mà cả người cô cứ có cảm giác như hạ đường huyết, trán đẫm một lớp mồ hôi.

“Trưởng nhóm, cô làm sao vậy? Có phải tối qua bị tổng giám đốc hành cả một đêm không?”

Bởi vì đã vượt qua cái gọi là “sống chết có nhau” tối qua và hôm nay, mọi người cũng không kiêng dè gì nữa, lời nói ra cứ trần trụi không chút gì giấu giếm.