Ở một góc trong cùng của quán trọ ven đường vắng vẻ, Giang Trạch Lâm vừa ngồi nhai đậu phộng vừa nói: “Vậy ý của ngươi là ngươi cũng không muốn ở Tư Đồ phủ nhưng vì thua cuộc cho thành chủ nhà ngươi nên ngươi phải bất đắc dĩ ở cùng hắn?”
Cung Tiểu Khê ném đậu phộng vào mặt Giang Trạch Lâm: “Gì mà thành chủ nhà ta?”
“Hắn là tướng công ngươi, không phải của nhà ngươi không lẽ của nhà ta?”
Cung Tiểu Khê hốt cả nắm đậu phộng lên doạ, Giang Trạch Lâm sợ bị ném nữa nên lập tức đổi đề tài: “Ừ thì Tư Đồ thành chủ đó nhìn cũng nho nhã, thế mà lại chơi trò bắt ép người khác…”
“Không được nói xấu y.” Cung Tiểu Khê đập mạnh tay xuống bàn. Giang Trạch Lâm bất bình nói: “Này tiểu sư đệ, ngươi thế này cũng vô lý hết sức rồi. Ta nói sao thì ngươi cũng không vừa ý, vậy ngươi kể chuyện này cho ta biết làm gì?”
“Chỉ là buồn chán, muốn có người lắng nghe thôi.” Cung Tiểu Khê khổ não nói.
“Ta có cách này. Sỉ diện của nam nhân vô cùng cao. Ngươi nói ngươi thích người khác rồi, chẳng hạn như ta nè. Ta sẽ giúp ngươi đóng giả làm một đôi tình nhân thắm thiết. Hắn điều kiện tốt như vậy, chắc chắn sẽ không thủ tiết vì ngươi đâu. Một khi biết ngươi có người khác, hắn tự khắc sẽ rút lui và thả ngươi đi.”
“Sư huynh, cách mà ngươi có thể nghĩ ra sao ta lại không nghĩ ra? Lạc Kiếm đã thưa hết mọi chuyện với trưởng bối, giờ trưởng bối hai nhà đều biết rõ bọn ta là một cặp. Huống hồ, Lạc Kiếm bao nhiêu năm qua không hề phủ nhận chuyện hắn đã thành thân. Rõ ràng hôn sự đó là một kế hoãn binh thôi. Ta không muốn hắn bị cười nhạo tân nương tử chết trước ngày hôn lễ nên mới thế vào, cứ ngỡ ta đi rồi thì hắn phải nói gì đó để bảo vệ thanh danh, đại loại như muội muội ta ốm nặng qua đời chẳng hạn. Đằng này, hắn cái gì cũng không nói. Giờ bọn ta cũng xem như là phu thê trên danh nghĩa rồi. Ta mà làm gì lén lút với nam nhân khác chính là vả mạnh vào mặt Tư Đồ gia của hắn. Hắn không giết ta, ngũ bá phụ của hắn cũng chặt ta làm đôi. Với lại, ta không thể làm mất mặt Cung gia được, để người ta nói phụ mẫu ta không biết giáo dưỡng.”
“Nghiêm trọng vậy sao?” Giang Trạch Lâm nao núng hỏi lại.
“Chính là còn nghiêm trọng hơn. Ở Thiên Du Thành này, Tư Đồ gia tuy được kính trọng bậc nhất, nhưng kẻ càng ở cao càng bị nhiều người dòm ngó và đố kỵ. Lạc Kiếm làm thành chủ khi còn quá trẻ. Ai ai cũng mong nắm được điểm yếu của hắn để tống khứ hắn ra khỏi vị trí này, kể cả đại ca của hắn cũng không ngoại lệ. Ngươi nghĩ xem, nếu ta làm gì không đúng, không phải là vô tình liên lụy cả hắn sao?”
“Ngươi thích hắn?”
Cung Tiểu Khê bị câu hỏi của Giang Trạch Lâm làm cho giật mình: “Làm…làm gì có?”
“Ta khẳng định. Sẽ không có ai rảnh rỗi bận tâm nhiều đến người mà mình không thích như thế, còn lo nghĩ cho cả hậu vận của hắn. Ta thật không hiểu nổi ngươi. Ngươi tình hắn nguyện kiểu này thì ở bên nhau là tốt nhất rồi, còn đẩy hắn ra làm gì?”
Cung Tiểu Khê bối rối, bắt bẻ lại Giang Trạch Lâm: “Ta mới không hiểu nổi ngươi. Trước ngươi sợ hắn như vậy, sao còn đòi giả làm người yêu của ta? Ngươi không sợ hắn lóc thịt róc xương ngươi hả?”
Giang Trạch Lâm thở dài: “Cũng không phải là hết sợ rồi, chỉ là vụ làm ăn lần này của sư phụ đã đứt hết manh mối. Ta trông chờ vào số tiền này để cưới vợ, thế mà ngươi nói xem, Các lão đầu chỉ cho tí manh mối như vậy thì tìm sao ra? Một mảnh ngọc bội nhỏ xíu chứ có phải một khối đá khổng lồ đâu mà bắt chúng ta mò kim đáy bể? Ta nghi ngờ lão già này đang cố tình chơi khăm chúng ta mà, nên mới phải xoay sở đường khác kiếm tiền. Sao ngươi không nhờ Tư Đồ thành chủ dò hỏi giúp chúng ta xem. Hắn lợi hại như thế, chưa chừng một hai ngày đã tìm ra.”
“Lạc Kiếm đang bận rộn với chuyện đối phó triều đình lắm rồi, ta không muốn tạo thêm gánh nặng cho hắn.”
Giang Trạch Lâm nhìn Cung Tiểu Khê dưới ánh mắt “biết ngay là vậy mà,” Cung Tiểu Khê chột dạ cắm đầu ăn đậu phộng tiếp. Hắn bênh vực cho Tư Đồ Lạc Kiếm rõ ràng đến vậy sao?
“Thật ra ngươi không cần lo. Giống như mấy người kia nói, hoàng đế ở xa như vậy, nơi này gần với biên quan nhất, muốn quản cũng quản không tới. Huống hồ, tiên đế trước vì chịu ơn cứu mạng của Tư Đồ gia, mới lập đất phong cho Tư Đồ gia tại đây, còn nói rõ là không cần chịu sự quản hạt của triều đình. Hoàng đế hiện giờ bất quá là tham lam công thức chế tạo hỏa dược mà Tư Đồ gia đang nắm giữ mới viện đủ lý do làm khó. Chỉ cần ngày nào công thức này vẫn còn là bí mật riêng trong dòng họ Tư Đồ, thì ngày ấy hoàng đế làm được gì chứ? Cùng lắm là dọa nạt vài câu, rồi lại phải xuống nước. Dù sao đi nữa, số hỏa dược hằng năm dùng cho quân đội đa phần đều là mua từ Tư Đồ gia. Hoàng đế không dám làm căng hơn nữa đâu.”
Bí mật riêng trong dòng họ? Một lời làm thức tỉnh người u mê. Cung Tiểu Khê đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: “Vậy càng nguy hiểm hơn. Tên Tư Đồ Thạc Lưu kia tuy mang danh huynh trưởng của Lạc Kiếm nhưng luôn ngấm ngầm chống đối hắn. Nếu y đem bí mật về hỏa dược tiết lộ với triều đình, không phải cũng khiến Lạc Kiếm gặp họa sao?”
Giang Trạch Lâm gật đầu đồng tình: “Nếu thế là họa rất lớn.”
Cung Tiểu Khê nghĩ nghĩ. Hắn đã đem chuyện Tư Đồ Thạc Lưu gặp riêng người triều đình nói lại cho Tư Đồ Lạc Kiếm nghe nhưng Tư Đồ Lạc Kiếm hình như chẳng quan tâm mấy. Chuyện này phải nói lại lần nữa. Tư Đồ Lạc Kiếm ngốc nghếch hơn hắn nghĩ. Một mối họa rành rành ra thế như Tư Đồ Thạc Lưu mà không chịu đẩy đi xa, cứ để lại ở Tư Đồ phủ chỉ càng thêm lo lắng mà thôi.
Cung Tiểu Khê quay lại Tư Đồ phủ, trông thấy đại tẩu của Tư Đồ Lạc Kiếm Hà Hoan đang múc gàu nước tưới hoa, bên cạnh còn có một cô nương lạ mặt. Cung Tiểu Khê không nghe được họ nói những gì nhưng nhìn sắc mặt thì Hà Hoan không thích cô nương này cho lắm. Có điều, cô nương này không tự giác ý thức được. Hà Hoan đi đâu thì nàng liền bám theo đó, trông rất vụng về.
Bởi vì họ chắn ngang đường đi tới của Cung Tiểu Khê nên hắn phải khách sáo bước đến, vốn muốn chào Hà Hoan một tiếng, lại thấy vị cô nương lạ lẫm ngước nhìn hắn, hỏi Hà Hoan: “Đại tẩu, hắn là ai vậy?”
Cung Tiểu Khê chớp mắt. Tư Đồ Thạc Lưu lẽ nào còn có người đệ đệ khác ngoài Tư Đồ Lạc Kiếm? Theo trí nhớ của hắn thì hình như không có a.
“Không được gọi bậy.” Hà Hoan nghiêm giọng trách cô nương này rồi đuổi khéo nàng ta về, sau đó mới giải thích với Cung Tiểu Khê: “Đệ đừng nghe Linh nhi gọi vậy mà hiểu lầm. Nàng ta chỉ đơn phương mến mộ Lạc Kiếm nhiều năm, lại không chịu tin Lạc Kiếm đã thành thân rồi, vậy nên cứ ảo tưởng được bước vào nhà này. Tẩu cũng không thích nàng ta. Bất quá là một cô gái nhỏ tuổi, nghiêm khắc quá thì cũng tội.”
Cung Tiểu Khê gật gật. Cũng không có gì to tát. Tư Đồ Lạc Kiếm tốt như vậy, cô nương nào trong thành này mà không muốn gả cho y? Nghĩ đến đây, Cung Tiểu Khê chợt mủi lòng. Nếu muội muội hắn không chết sớm, chưa chừng giờ đã là thành chủ phu nhân được mọi người ngưỡng mộ. Chưa chừng bọn họ còn sinh được một cặp trai gái bé bỏng đáng yêu. Chưa chừng hắn sẽ vì ganh tị với muội muội mà chọn cách ra đi không bao giờ quay lại…
Cung Tiểu Khê không dám nghĩ tới nữa. Hắn đột nhiên phát hiện ngoài mặt thì cố giả vờ đẩy Tư Đồ Lạc Kiếm ra xa, nhưng thực chất lại rất để tâm Tư Đồ Lạc Kiếm sẽ ở bên cạnh ai. Nói cách khác, hắn vẫn là chưa chết tâm hoàn toàn. Chỉ mới ở cạnh y một thời gian, đâu đó trong tim hắn lại nhen nhóm ngọn lửa muốn được người nam nhân này yêu thương.
“Tiểu Khê???” Hà Hoan lay vài lần thì Cung Tiểu Khê mới hoàn hồn.
“Ta không để tâm. Ta về Tây viện trước.”
Tư Đồ Lạc Kiếm và Mộc Từ ở hành lang phía đối diện chứng kiến toàn bộ sự việc. Y hỏi Mộc Từ: “Ngươi có cảm thấy Tiểu Khê luôn tránh né công khai quan hệ giữa bọn ta không?”
Mộc Từ rất đồng cảm với Cung Tiểu Khê, nói: “Thiếu chủ, giờ đây dù sao cũng khác xưa rồi. Người là thành chủ của Thiên Du thành, trong khi Cung thiếu gia không có địa vị gì hết, tự cậu ấy nói ra hai người là phu thê thì ai sẽ tin? Người còn nhớ hôm nọ người nói quan hệ của cả hai với sư huynh Cung thiếu gia, vị sư huynh kia còn chẳng tin nổi, huống hồ là người ngoài?”
Tư Đồ Lạc Kiếm nghiêm túc đánh giá: “Ta không nghĩ lại phức tạp như vậy. Được rồi, ta tự công khai với thiên hạ, tránh cho Tiểu Khê khó xử.”
Tư Đồ Lạc Kiếm và Mộc Từ bước đến gần chỗ Hà Hoan. Tư Đồ Lạc Kiếm hỏi: “Đại tẩu, sắp tới trong phủ có tổ chức yến tiệc gì không?”
Tư Đồ Lạc Kiếm phải chăm lo mọi việc lớn nhỏ trong thành. Tư Đồ Thạc Lưu lại không hứng thú với chuyện nhà, do đó từ xưa đến nay hễ là trù bị lễ tết, phân phát đồ hàng tháng hay kiểm tra chi tiêu trong nhà đều giao cả cho Hà Hoan xử lý. Tư Đồ Lạc Kiếm mọi khi đều không hỏi mấy chuyện thế này, vậy nên vừa hỏi liền khiến cho Hà Hoan có chút lúng túng:
“Hai ngày nữa là tết Đoan Ngọ. Thông thường thì mọi năm vào ngày này cũng không có sinh hoạt gì nhiều, chỉ là mọi người cùng tập trung uống rượu hùng hoàng và ăn bánh tống tử.”
“Năm nay làm lớn một chút. Đệ muốn mời vài nhân vật quan trọng đến tham dự.”
Hà Hoan lại càng ngạc nhiên hơn: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Không hẳn. Chỉ là đệ muốn giới thiệu Tiểu Khê với mọi người.”
Hà Hoan minh bạch, gật gật: “Được, vậy tẩu đi gọi người chuẩn bị thêm.”