Ba Lần Trốn Tìm

Chương 4: Xem xuân cung đồ




Cung Tiểu Khê tuy bỏ nhà đi nhưng cũng không đến mức vô tâm. Mỗi tháng, y vẫn đều đặn gửi gia thư về cho phụ mẫu, chỉ là chính bản thân không dám về mà thôi. Cả thành này là của Tư Đồ gia. Tai mắt của Tư Đồ Lạc Kiếm trải dài khắp nơi, tỷ như việc hắn vừa về Thiên Du Thành chưa đến ba hôm mà đã bị y tóm cổ được, đủ biết lo lắng của hắn không phải thừa.

Phụ mẫu vừa trông thấy hắn đã khóc sướt mướt cả buổi. Tranh thủ lúc họ nói chuyện với Tư Đồ Lạc Kiếm, hắn xin về phòng thay y phục ướt ra. Căn phòng của hắn vẫn tươm tất sạch sẽ như cũ. Có thể thấy trong thời gian hắn khong ở nhà, phụ mẫu vẫn đốc thúc người hầu quét dọn chăm chỉ. Hắn sờ lên con ngựa gỗ dành cho trẻ nhỏ chơi. Năm ấy lần đầu đến nhà hắn, Tư Đồ Lạc Kiếm đã rất thích con ngựa gỗ này, thường giành chơi với hắn nhưng lại dặn hắn không được nói cho ai biết. Tư Đồ gia của y gia quy nghiêm khắc, lại thêm một ông ngũ bá phụ lãnh khốc là thế, đương nhiên y sẽ không được chạm đến những thứ mà đám trẻ bình thường khác hay chơi. Y suốt ngày nếu không luyện kiếm thì đọc sách, hết đọc sách lại luyện kiếm, thật ra nghĩ cũng rất tội. Rõ ràng là bị Tư Đồ Thoại Lương làm cho thoái hóa toàn bộ tâm hồn ngây thơ. Cho dù trưởng thành trở thành tuyệt đỉnh cao thủ, lại là nhân trung chi long trong mắt người khác thì đã sao, chỉ hắn biết, y cũng có mặt bất hạnh của riêng mình.

Cung Tiểu Khê đến tủ quần áo lấy ra một bộ ném lên giường. Hắn thản nhiên cởi y phục, đang định mặc thì Tư Đồ Lạc Kiếm bước vào. Cung Tiểu Khê không mảnh vải che thân, vội nhảy lên giường trùm kín chăn lại, hét toáng lên: “Ngươi…ngươi…sao vào phòng người khác mà không gõ cửa hả?”

“Chúng ta đã thành thân. Chúng ta còn…” Cung Tiểu Khê liếc chòng chọc vào Tư Đồ Lạc Kiếm. Tư Đồ Lạc Kiếm chợt dừng lại. Ừ thì thành thân rồi. Ừ thì động phòng rồi, nhưng mà thân thể là của hắn, không phải y muốn nhìn lúc nào liền nhìn lúc nấy.

“Ra ngoài!” Cung Tiểu Khê ném ánh mắt đến cửa. Tư Đồ Lạc Kiếm bất đắc dĩ ra ngoài cửa chờ. Đợi hắn thay xong y phục, y mới tiến vào lại: “Trời không còn sớm nữa, phải nhanh quay về Tư Đồ phủ. Ngươi vẫn chưa bái qua tổ tông.”

“Tư Đồ phủ của ngươi thật lắm quy tắc.”

Cung Tiểu Khê mắng thì mắng miệng thế thôi, vẫn phải lết thân đi theo Tư Đồ Lạc Kiếm về lại Tư Đồ phủ. Hắn bị Tư Đồ Lạc Kiếm hành hạ vái lạy một hàng tổ tiên mới chịu thả về Tây viện. Không đến thì thôi, đến rồi càng thêm nản chí. Tây viện của y vẫn giống hệt với lúc hắn rời đi, một gốc cây một ngọn cỏ cũng chẳng buồn thêm vào cho khác biệt phần nào. Cung Tiểu Khê chạy tới trước. Kia là cây bạch đàn lúc xưa hắn thích nhất trèo tít lên ngọn ngồi lấy ná bắn chim. Có lần Tư Đồ Thoại Lương đến xem Tư Đồ Lạc Kiếm đọc sách, viên đá trong ná vô tình trượt hướng trúng ngay trán ông, chảy ra một đống máu. Chỉ vì chuyện nhỏ xíu đó mà Tư Đồ Thoại Lương cấm hắn không được bước vào Tư Đồ phủ suốt mấy tháng, sau vì phụ mẫu hắn đến tạ lỗi thì ông mới chịu bỏ qua. Đúng là hẹp hòi.

Cung Tiểu Khê sờ vào cây bạch đàn. Tên của hắn và muội muội vẫn còn khắc ở đây. Muội muội hắn đúng chuẩn là tiểu thư tri thư đạt lễ, thật lòng mà nói thì nàng cùng Tư Đồ Lạc Kiếm quả xứng đôi như kim đồng ngọc nữ. Nếu nàng không bạo bệnh mất sớm, nếu hắn và Tư Đồ Lạc Kiếm không xảy ra loại chuyện kia, chưa chừng bây giờ ba người bọn họ vẫn còn rất tốt đẹp. Hắn sẽ có một người muội phu là thành chủ oai phong, cho dù lòng có đau nhói, nhưng qua năm tháng chắc sẽ nhạt dần.

“Đang nghĩ gì đó?” Tư Đồ Lạc Kiếm đến gần hỏi.

“Không!” Cung Tiểu Khê giấu lại cảm xúc, hướng ra xa hỏi: “Phòng của ta ở đâu?”

Tư Đồ Lạc Kiếm dẫn hắn đến một căn phòng lớn, nói: “Ở đây!”

Cung Tiểu Khê há hốc: “Ngươi đùa ta sao? Đây là phòng ngươi mà.”

“Chúng ta đã thành thân, đương nhiên phải ở cùng phòng.” Tư Đồ Lạc Kiếm vừa đẩy cửa vừa trả lời rất nhẹ nhàng. Cung Tiểu Khê nhăn nhó. Thôi được. Hắn không muốn giở thủ đoạn với một “tiểu trong sáng” như y, nhưng y cứ lấy cái câu đó ra chèn ép hắn, vậy đừng trách sao hắn phản kháng đến cùng?

“Đúng nha.” Cung Tiểu Khê gác tay lên vai Tư Đồ Lạc Kiếm, cố tình dựa sát y một chút. “Chúng ta là phu thê, về đêm nếu ta có tấn công ngươi, ngươi đừng tránh né đấy.”



Cung Tiểu Khê chạy bổ lại giường, đá hài tứ tung và mặt dày nằm giang rộng tay chân chiếm hết diện tích. Tư Đồ Lạc Kiếm giúp y nhặt hài, xếp ngay ngắn dưới chân giường và nói: “Ta còn chút việc cần xử lý. Ngươi ngủ trước đi.”

Cung Tiểu Khê nằm một lúc thấy không khí tĩnh mịch không chịu nổi. Hắn xoay người nghiêng qua, gối đầu lên tay, nhìn về phía bức màn trắng lay động. Sau bức màn đó, Tư Đồ Lạc Kiếm đang ngồi ở bàn sách cặm cụi viết gì đó. Hắn tự thấy bản thân vô tình. Một người lâu ngày không gặp như Tư Đồ Bạch Kỳ còn hỏi được câu mấy năm qua hắn sống thế nào, còn hắn lại chưa từng hỏi gì Tư Đồ Lạc Kiếm. Hắn hắng giọng: “Những năm qua ngươi sống tốt chứ?”

Khói đàn hương chầm chậm lan tỏa. Tư Đồ Lạc Kiếm ngẩng đầu lên: “Không tốt.”

“Tại sao?”

“Không có ngươi bên cạnh mới nhận ra cô độc biết dường nào.”

Này như kiểu mất rồi mới biết quý trọng sao? Năm xưa ai bảo y lại dữ dằn đuổi hắn đi, hại hắn tê tâm liệt phế một tràng. Giờ nói lời này là muốn hắn cảm động tha thứ sao? Hắn có chút thương xót nói:

“Ngủ đi! Không còn sớm nữa, có việc gì thì mai hẳn làm.”

Tư Đồ Lạc Kiếm nể mặt hắn bỏ hết công việc lại gần giường. Y tháo hài, nằm xuống một bên. Cung Tiểu Khê kéo chăn lên, chia cho y một phần rồi nhắm mắt ngủ. Thôi kệ vậy! Nghe xong câu nói kia hắn không có tâm tình làm gì khác, xem như tạm tha cho Tư Đồ Lạc Kiếm một đêm.

Trời sáng, Tư Đồ Lạc Kiếm và Cung Tiểu Khê đi dùng điểm tâm. Tội cho đám nha hoàn còn chưa biết phải gọi hắn là gì, cứ ấp a ấp úng dâng đồ lên. Hắn thấy một người trong số họ khá xinh, bèn trêu chọc: “Tiểu muội tử, tên của muội là gì?”

Nha hoàn này quả nhiên đỏ mặt nói: “Nô tì gọi là Phúc Lan.”

“Nhìn mặt của muội đáng yêu như vậy, chữ phúc kia cũng thật là hay.”

Tư Đồ Lạc Kiếm gắp thức ăn bỏ sang chén Cung Tiểu Khê nhắc nhở: “Khi ăn bớt nói lại.”

Cung Tiểu Khê trừng hắn: “Đừng có lôi gia quy của ngươi ra nữa nha. Lỗ tai ta sắp mọc đầy nấm rồi.” Rồi hắn lại hướng Phúc Lan hỏi: “Tiểu muội tử, muội có ý trung nhân chưa?”

Tư Đồ Lạc Kiếm gác đũa một cái cạch lên chén. Cung Tiểu Khê biết y không vui rồi, chắc là lại chê hắn nói nhiều khiến cho y ăn cũng không yên. Hắn tự giác khép miệng lại, cúi đầu xuống ăn.



Ăn xong, Tư Đồ Lạc Kiếm lại đưa hắn về Cung gia. Tư Đồ Thoại Lương gửi tặng phụ mẫu hắn vài lễ vật. Cung gia của hắn vốn cũng có của ăn của mặc ra đấy, không hiểu sao Tư Đồ Thoại Lương còn phải bày vẽ lắm trò. Tuy nhiên, được về nhà vẫn là cảm giác thích nhất. Hắn lăn qua lăn lại trên chiếc giường của mình. Mẫu thân đã đi nấu chè, còn phụ thân thì kéo Tư Đồ Lạc Kiếm cùng chơi cờ. Không cần xem tận mắt hắn cũng biết Tư Đồ Lạc Kiếm rồi sẽ thua. Phụ thân hắn là cao thủ về kỳ nghệ, còn y thì ngay đến kỳ sĩ tầm thường nhất cũng chẳng thắng nổi.

Cung Tiểu Khê đang lăn thoải mái chợt phát hiện dưới gối có gì đó cộm lên. Hắn lấy gối ra, tìm thấy một đống xuân cung đồ mát mẻ. Hai mắt Cung Tiểu Khê sáng rỡ như sao trời. Nhiều năm như vậy nhưng mấy nha hoàn dọn dẹp phòng cũng không để ý tới thứ này. Hắn ôm từng cuốn vào lòng, nâng như nâng trứng. May thật, tất cả bảo vật vẫn còn đây.

Cung Tiểu Khê hí hửng giở từng cuốn ra xem, vừa xem vừa nghĩ sao mà khẩu vị lúc xưa của hắn nặng thật, bức tranh nào cũng trần trụi thoáng đãng thấy rõ mồn một.

“Tư thế này sao làm được nhỉ?” Hắn nghiêm túc đánh giá. “Trời a, còn tư thế này nữa…không phải cũng quá…quá biến thái rồi sao?”

Tư Đồ Lạc Kiếm lặng lẽ đến gần, không rõ Cung Tiểu Khê xem gì mà lúc che mặt gọi “Trời a,” lúc lại cười khoái chí, huơ tay múa chân loạn xạ. Khi nhìn rõ là xuân cung đồ, mặt mày y xám xịt như tro, khẽ đằng hắng một cái bất mãn.

Cung Tiểu Khê đang xem hăng hái, quay đầu bắt gặp Tư Đồ Lạc Kiếm đứng rất gần thì hốt hoảng lấy gối che trang sách lại. Có điều, hắn không thể che hết mấy cuốn khác nằm lộn xộn cạnh đó. Khung cảnh thực sự quá mức ngại ngùng.

“Sao…sao ngươi chơi cờ xong nhanh vậy?”

“Nhạc phụ chê ta chơi dở, bảo ta đi xem ngươi.” Tư Đồ Lạc Kiếm ngừng một chút, chợt hỏi: “Ngươi thích nữ nhân?”

Cung Tiểu Khê buột miệng: “Phí lời, chẳng lẽ lại thích nam nhân?” Nói xong, hắn muốn tìm đá đập vào đầu cho tỉnh ra. Hắn quả thật thích một nam nhân cơ mà.

“Nhưng mà…ta đối với ngươi như thế, ngươi cũng không thể thành gia lập thất.”

Chứng kiến Tư Đồ Lạc Kiếm có vẻ như tự trách, trong lòng Cung Tiểu Khê lại nảy sinh sự yếu đuối. Hắn ấp úng: “Cũng…cũng không phải là do ngươi đâu. Ngươi rất tuấn tú, muốn gia thế có gia thế, muốn tiền tài có tiền tài, ta ở cùng ngươi không…không đến nỗi thiệt thòi.”

“Ta đương nhiên sẽ không để cho ngươi chịu thiệt thòi.”

Cung Tiểu Khê ngầm thở dài. Có gì đó sai sai rồi. Hắn lẽ ra nên quát tháo vào mặt y là ở cùng ngươi ta rất thiệt thòi, để y dứt khoát thả hắn đi. Thế mà, hắn còn trắng trợn an ủi y. Người năm xưa bị y tổn thương là hắn. Cứ xem như hắn tốt tính không tổn thương y trả thù thì cũng không nên ngu ngốc tới mức lại một lần nữa đâm đầu vào lưới, bị y dắt mũi hết chuyện này tới chuyện khác. Hắn tự gào với chính mình:

“Cung Tiểu Khê, ngươi không phải chính nhân quân tử đâu. Ngươi phải vùng lên.”