Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi

Chương 31: Chim yến xây tổ (nhị)




Lần này, tin tức được truyền đến các bậc cha mẹ vẫn là —— đôi vợ chồng nhỏ bận quần áo mà ngủ.

Nhưng cảm nhận của lần thứ hai so với lần đầu tiên thật sự không gì có thể so sánh nổi.

Hoàng hậu và Hoàng Thượng thừa hiểu thằng con trai của họ. Anh ta đã ngang nhiên giả tạo thiệp mời, hồ đồ chạy đến quý phủ của Vương Thản để tham gia vào bửa tiệc chọn con rể cho đủ số, hành động đó khó mà nói rõ ràng là đúng hay sai.

—– Anh ta đã coi trọng khuê nữ nhà người ta, tuy rằng có thể dựa vào quyền thế, nhưng vẫn chân thành dùng những phương thức thực tế khác để theo đuổi người ta.

Là một Thái tử, biểu hiện như vậy cũng quá giảm giá trị đi. Anh nói đi, trên tay anh có đặc quyền sao không chịu dùng đi hả? Anh còn dám cùng người ta cạnh tranh cho công bằng, mà không thấy gia đình người ta có mối quan hệ nhiều năm! Quen thuộc đến mức con chó giữ nhà nhìn thấy nó cũng chả thèm kêu, có kêu thì cũng chỉ là cái kêu âu yếm, đã thông qua cửa. Bẩm sinh anh với người ta đã không cùng một điểm xuất phát. Cho nên, nếu đã xem trọng thì nên chạy nhanh đến rồi tóm lấy, cứ giữ chặt làm của riêng đã rồi tính sau đi! Đó mới là sự công bằng chân chính của đế vương có hiểu hay không hả!

Dĩ nhiên, Hoàng hậu và Hoàng Thượng không thể nào trực tiếp nói điều đó với Thái tử.

Bởi vì bọn họ đối với mối quan hệ cá nhân giữa Tư Mã Dục, Tạ Liên, Vương Diễm và Vệ Lang rất đỗi yên tâm. Bảo Thái tử dùng phương thức đó đối đãi với thế gia, cũng hơi cảm thấy không ổn —– triều đại này chính là như vậy. Anh phải nhớ kỹ bản thân mình sinh ra ở gia đình đế vương, nhưng lúc không cần thiết thì không nên để chính mình tỏ ra là quân chủ. Nếu không, có ngày anh sẽ bị người ta làm cho mất mặt.

Đó là lí do vì sao Hoàng Thượng chỉ có thể từng bước một giành lấy, thay nhi tử đoạt người.

Dù sao thì đứa con dâu này ông cũng đã chọn trúng ngay từ đầu. Mấy năm nay, nếu không phải vì chiếu cố đến cảm xúc của lão nhân gia Thái Hậu, thì việc đã định đoạt lâu rồi.

Đến cả Thái tử cũng rõ ràng yêu thích, thì chuyện kia cũng nên thành toàn cho nó.

Nhưng mãi cho đến lúc này, Hoàng Thượng và Hoàng hậu mới ý thức được —- bọn họ đã không chú ý tới ý nguyện của khuê nữ Vương Thản.

Mà cô khuê nữ này của Vương Thản, rõ ràng là rất không nguyện ý. Mà thằng con của hai người, rõ ràng không phải là tâm nguyện kia của con bé.

Hoàng Thượng hơi phát cáu.

“Chọn ra hai mỹ nhân tặng cho A Mang đi”. Một ngày nọ, ông đã nói với Hoàng hậu thế đó.

Hoàng hậu:……….. =__=|||

“Muốn chọn thì tự ông chọn đi, tôi không rảnh đi làm cái chuyện xấu xa này”. Hoàng hậu thực sự dở khóc dở cười, “Thằng bé mới vừa thành thân, nhìn chung hai đứa hãy còn xa lạ. Khuê nữ kia của Vương Thản thiếp đã xem qua, ngoan ngoãn đến không thể ngoan ngoãn hơn, biết săn sóc đến mức không thể săn sóc hơn nữa. Theo thiếp thấy á hả. Sau này rất có khả năng cùng A Mang tâm đầu ý hợp, làm như vậy chả khác nào cắt đứt một mối lương duyên”.

Hoàng Thượng nhíu mày, “Chưa từng thấy ai không đau lòng cho nhi tử lại đi đau lòng thay con dâu”.

Hoàng hậu cười cười, lấy quả mơ tươi nhét vào miệng của ông, “Thiếp thế này mới tính là đau lòng thay nhi tử. Ông còn muốn gây thêm phiền phức làm gì! Hãy đợi mà xem, sau này bọn nhỏ sẽ phát triển tình cảm như thế nào”.

—— nói thật. Lúc Hoàng hậu gả cho Hoàng Thượng, ông mới tròn mười bốn, dáng dấp không cường tráng mà tính tình lại trầm thấp, đã chẳng phải anh tuấn thần võ, ngược lại còn có tinh thần mặt xám mày tro. Ngay từ đầu bà đã không xem trọng, thì ai mà chả vậy, những cặp vợ chồng mới cưới, chưa thân chưa quen nên bổn phận thê tử chỉ dám ước mơ và nhìn vào những mặt tốt của tướng công mà thôi. Ban đầu vợ chồng luôn giữ đạo lí chân thành, bà cũng không hi vọng nhiều. Vẫn là sau một thời gian chung sống lâu dài, dần dần mới bị sự đáng tin ẩn sau sự trầm thấp cùng với sự ôn nhu của hoàng tử thứ xuất này hấp dẫn, rồi tình yêu cũng âm thầm mà đến.

Bà thực sự cảm thấy, nhi tử của mình tốt trên tất cả mọi mặt, kẻ nào đuôi mù mới không xem trọng anh. Nhưng cũng không thể không thừa nhận, tính khí của anh bộp chộp quá, danh tiếng lại không đáng tin cậy, không gây được thiên cảm trong lần tiếp xúc đầu tiên, đó mới chính là mắt nhìn người của người ta, chính là gia giáo có vấn đề. Cũng không thể trách A Ly hoàn toàn được.

“Phải coi sao đã”. Hoàng Thượng vẫn còn hơi hờn giận, nói lẫy.

Hoàng hậu cười nói: “Thiếp sẽ để ý”.

Vì thế mẹ A Ly lại lần nữa tiến cung thăm A Ly.

Lần này, việc giáo dục không phải là làm cách nào để quyến rũ đàn ông. Mà là —– muốn sống cả đời với phu quân, hơn nữa người ta còn là Thái tử, hôm nay khuê nữ của mình đắn đo với người ta, sau này chắc chắn sẽ chịu thiệt.

Huống chi, là của cô chính là của cô, không phải của cô dù cho cô có nhớ thương cũng không cách nào là của cô. Không nên làm khó chính mình như vậy, khiến cho cha mẹ phải đau lòng.

A Ly: ……

A Ly mang một mối tâm sự, nhưng không sao nói nên lời.

Cô không hề tự làm khó mình, thật đó. Cô chính là đang suy nghĩ cẩn thận —- lần thi thứ hai nửa đường đi đổi nam chính, rốt cuộc chuyện cũng thành ra thế này. Gần như là muốn chết đi sống lại, đã đến mức này rồi, lẽ gì lại cứ bẻ cong suy nghĩ của chính mình kia chứ?

Tư Mã Dục thích cô là thật lòng cũng thế, mà giả thì cũng thế. Dù sao trong lòng cô hiểu rõ, chính mình thật sự thích anh là đủ rồi. Cô chỉ muốn đem những tiếc nuối của lần thi đầu, toàn bộ đều phải tránh né hết.

Chính là cô đang cân đo tâm ý bản thân, có thật sự nên đồng ý trải qua thêm một mối tình với anh nữa hay không.

Giờ phút này, cô chỉ có một cái tâm sự đó thôi đó, may mà mẹ cô đã đến đây, nên mới thẳng thắn phó thác.

“A nương còn nhớ A Thanh của Tả gia không?”.

“Cái con bé có ngoại hình giống con ấy hả?” đương nhiên mẹ A Ly phải nhớ rõ ràng rồi —- Vương Thản không có biểu hiện thân thiết trong dòng tộc mấy, trên địa vị công chính, cũng đặc biệt tiến cử không ít gia sĩ bần hàn. Mấy năm nay, cửa nhà cũng có không ít các sĩ tử nghèo lui tới. Nhưng gia đình Tả Giai Tư chắc chắn là có ấn tượng nhất.

Mỗi dịp lễ lớn nhỏ, tiểu cô nương nọ đều nhớ kỹ phải đem tặng một phần lễ tự tay làm. Không so đo có quý giá hay không, nhưng có thể nhận ra đã bỏ nhiều công sức khéo léo.

Mẹ A Ly cũng cho người đi thăm hỏi cô ấy —- họ đều nói là càng ngày càng xinh đẹp ra, khí chất tao nhã, là người xinh đẹp rực rỡ. Mặc dù không nói rõ, mẹ  A Ly cũng có thể đoán được — tướng mạo bề ngoài của cô nương nọ xem ra đã bỏ xa A Ly rồi.

Liền nhíu đôi chân mày. Khuê nữ nghĩ nhiều đến một cá nhân như vậy, chỉ e không ổn.

Mới hỏi dò, “Con muốn cho con bé đến gặp con vài ngày?”. Chuyện này không phải là một việc khôn ngoan.

A Ly liền lắc đầu, nói: “Trước đây quen biết, nhà muội ấy có anh trai và chị dâu đối xử không tốt lắm. Bỗng nhiên nhớ tới, cho nên muốn hỏi một chút”.

Mẹ A Ly cười nói: “Ngốc thật. Đã có con che chở như vậy, anh trai và chị dâu con bé còn dám sao? Con bé đó sống rất khá”.

A Ly lại nói: “Trước đây nghe nói muội ấy đồng ý với người ta, mà hai bên gia đình có chút lục đục. Không biết hiện giờ thế nào rồi”.

Mẹ A Ly thầm để trong lòng, nói: “……. Để a nương trở về cho người hỏi thăm một chút”.

A Ly gật gật đầu, nói thêm: “Muội ấy cũng không còn nhỏ, không lập gia đình cũng có thể đợi thêm hai năm nữa. Nếu bên kia vẫn muốn hủy hôn, thì không cần phải nói gì thêm”. Nhất thời A Ly suy nghĩ sâu xa, lại có chút không cam lòng và hối hận, nhưng cũng bất đắc dĩ, đành nói: “Bình thường muội ấy trông giống với nữ nhi, tính tình lại vui vẻ. Nếu a nương thấy thích, cũng nên thường qua lại”.

Mẹ A Ly đáp ứng, nói: “Nhận được tình cảm này của con, a nương nhớ kỹ”.

A Ly lại gật đầu.

Hai mẹ con nói thêm chút việc linh tinh, nhưng cũng không thể ở lâu. Không bao lâu sau, mẹ A Ly cũng phải ra về. Trước khi đi, ra vẻ như vô ý đề cập tới: “Vài ngày trước, tam lang Tạ gia -Tạ Liên cũng đã định hôn sự —- đính hôn với tiểu thư Hoàn gia, con cũng biết rồi đó, khuê danh là Hoàn Đạo Liên. Con với con bé kia coi như cũng là khuê trung tri giao, Tạ Liên lại là bạn thân của Thái tử, cũng nên chuẩn bị một phần hảo lễ, đến chúc mừng hai đứa nó”.

Nhẹ nhàng nói xong, liền mang theo thần sắc thận trọng, tinh tế đánh giá A Ly.

A Ly không hề lộ ra chút khác thường nào, chỉ nhẹ nhàng cười nói: “Nữ nhi nhớ kỹ”.

—– mặc kệ cô không mang tư tâm, nhưng vẫn phải có bản lãnh không thay đổi sắc mặt, chuyện trước kia của hai người, cũng sẽ không gây ra biến cố gì nữa.

Mẹ A Ly thả lỏng tâm tư trong lòng, cười nói: “không thì chỉ gửi một phần thôi cũng được”.

Đầu Hạ đã qua, chính là mùa mưa dầm của Giang Nam. Hơn nửa tháng nay chưa có một ngày nào là khô ráo, mưa phùn cứ bay bay mãi. Mọi cảnh vật đều ướt sũng, những chuyện nối tiếp chuyện, đã mấy ngày rồi không thể làm.

Thời tiết thế này, mặc dù làm người ta thanh thản, nhưng cũng làm người ta ngán ngẫm.

A Ly nhàn rỗi không có gì làm, vẫn như trước nghiên cứu ẩm thực theo mùa, thỉnh thoảng cũng trổ tài may vá —- với tính cách không nóng không lạnh của cô, loại chuyện như thêu thùa lại là thích hợp nhất. Cô có thể làm được bức tranh thêu đem so với thợ thêu thùa trong cung không hề thua kém. Sau này nhỡ có chuyện gì phát sinh, có thể dựa vào tay nghề này, cũng đủ nuôi sống bản thân mình. Thư pháp mặc dù không thể đem so với các tiền bối trong nhà, nhưng cũng được đánh giá tốt. Ít ra còn dùng để viết lên thân quạt vẫn có thể bán được ra ngoài.

A Ly đang suy nghĩ lung tung, bên ngoài Tư Mã Dục cũng mới trở về.

Nhưng không hề quấy nhiễu cô, chỉ nhẹ nhàng vòng ra phía sau cô ngắm nhìn. Nhìn thấy tay A Ly thì đang múa may, nhưng xem vẻ mặt kia, thì tâm tư sớm đã bay tới chân trời nào rồi.

Tư Mã Dục không thể hiểu được sự bất an của cô, liền trực tiếp ôm cô từ phía sau. Rồi cọ cọ lên thái dương của cô.

Ngoài cửa sổ mưa rơi thánh thót, nhỏ mảnh như những hạt sương tưới mát cỏ cây hoa lá, nhìn ra bên ngoài, chính là cảnh tượng tươi tốt sum xuê. Lúc này, anh ngửi được hương thơm trên quần áo, nên không hề cảm thấy cơn mưa mang phiền muộn gì.

A Ly liền bâng quơ cười nói: “Đã trở lại cũng không thèm nói một tiếng”.

“Chỉ là muốn nhìn xem nàng đang làm cái gì”.

“Giờ đã thấy rồi chứ?”.

“Ờ. Sau đó lại tự hỏi, nàng đang suy nghĩ gì?”.

A Ly: …… cũng rảnh quá ha.

“Hôm nay a nương đã tới”.

“Ừm”.

“Muốn ta đừng gây khó dễ cho chàng, nếu không sau này sẽ phải chịu thiệt”.

Tư Mã Dục:…….. hiểu thấu lòng dạ của nữ nhi quá ha!

“Chuyện, cho dù nàng có gây khó dễ cho ta, sau này ta cũng sẽ không để nàng phải chịu thiệt”. Nếu muốn, mỗi ngày đều có thể cam đoan, “tuy nhiên nếu đã không gây khó dễ cho ta, cũng có một cách khác”.

“Hả, nói nghe thử một chút đi”.

“À…… Dù sao thì cũng phải có lợi đã chứ!”.

A Ly bật cười, nghiêng đầu chọt vào mi tâm của anh, “Chàng đừng có mà nói qua loa”.

Tư Mã Dục bị chọt đến nhộn nhạo, thấy bức thêu trên tay cô thật tinh xảo, liền lấy lên xem, nói: “Lần nào đến cũng thấy nàng ngồi thêu, là do cục thêu trong cung đưa đến không đẹp hả? Nên nàng mới phải làm việc này.”

A Ly nói: “Không phải là không đẹp, chỉ là cứ thấy cái mình tự làm hợp ý mình hơn thôi”. Không thèm nói nhiều với anh nữa, đã muốn thả đống đồ thêu xuống, nói: “gần đây mưa hoài, bay lất phất rơi đầy áo rồi kìa, chàng đi thay y phục khô ráo đi. Ta đi nấu bát canh rau, chập nữa đến dùng. Ta vẫn còn có chút việc muốn thương lượng với chàng đó”.

Điều phải thương lượng, chính là tân hôn của Tạ Liên.

Lễ thành hôn của Thái tử khác xa với người khác, lễ nghi thì nhiều, anh lại là con trai một. Chiếu theo lệ thường, lệnh cho Vệ Lang và Tạ Liên phải đến đón dâu, còn anh chỉ việc đứng tại cổng Đông cung dẫn theo các cung nhân Đông cung đứng chờ đợi, rồi mới nghênh đón tân nương tiến vào Đông cung giao bái.

Nếu là hôn lễ của người ngoài thì thôi đi, nhưng hôm đó là Vệ Lang và Tạ Liên đích thân đón dâu, thân phận so với người ngoài tất nhiên là không giống nhau. Hôn sự của bọn họ, tất nhiên anh cũng phải chuẩn bị đặc biệt hơn.

Tư Mã Dục nhìn thấy A Ly thản nhiên, còn hơi hơi hối hận bản thân mình đã suy nghĩ quá cẩn thận. Nếu A Ly đã nói, anh cũng sẽ không che giấu làm gì, nói: “Theo lệ thường đồ vật ban thưởng tất nhiên không thể thiếu ….. đây là hôn sự của Tạ Liên, ta nghĩ nên tự mình thu xếp. Nhưng lại sợ Thái Phó bên kia lễ tiết rờm rà, trái lại hơi giống giọng khách át giọng chủ”. Rồi nhỏ giọng nói với A Ly: “Còn đi hay không đi, đến tám phần là phải cải trang đó. Nàng có muốn đi cùng không?”.

A Ly cúi mắt rồi lắc đầu, “ta không đi đâu”.

Tư Mã Dục nhớ ra, A Ly quả thật là do anh đoạt được từ trên tay Tạ Liên, còn dắt người ta đến trước mặt cũng khó tránh khỏi khoe mẽ, sự hưng trí phấn chấn tràn trề đang từ trên trời bỗng dưng bị dẫm xuống nát bét. Lúng ta lúng túng nói, “Quả thật…… đi cũng không hay lắm. Chỉ có điều, khó mà có được một cơ hội như thế này, tất nhiên phụ hoàng và mẫu hậu sẽ mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Nhân cơ hội này nàng cũng ra ngoài chơi một chút nhé?”.

A Ly nhìn màn mưa ngoài sân, suy nghĩ hồi lâu, mới nói: “Ta muốn đi Đông Sơn, đến hồ Côn Minh xem một chút. Nếu chàng có thể thì hãy mang ta đi”, cô nhìn Tư Mã Dục, trong ánh mắt như tỏa ra ánh sáng nhu hòa ngập đầy, “nếu được vậy thì quá viên mãn rồi”.

Lòng Tư Mã Dục tựa như bị một mũi nhọn nào đó đâm vào, nhất thời không hiểu vì sao co rút đau đớn. Trong đầu như có điều gì đó hỗn loạn, nhưng không cách nào nhìn rõ. Nhanh chóng nắm lấy tay cô, “Ta sẽ mang nàng đi”.

Hôn lễ của Tạ Liên và Hoàn Đạo Liên được định vào tết Trung thu tháng Tám năm nay, thời điểm đó thời tiết có hơi lạnh.

Hoàn Đạo Liên đã chờ Tạ Liên ba năm.

Cô nương này là người có tính cách trầm ổn nhất trong các khuê tú, ngay từ đầu đã vừa ý Tạ Liên. Nhưng cũng biết Tạ Liên có ý với A Ly, nên từ đó tới giờ không dám nói ra, chỉ yên lặng chờ đợi.

Khi ấy, Hoàng hậu tỏ ý xem trọng A Ly, nhân đó có không biết bao nhiêu người nhân cơ hội kiếm người đến nhà làm mai cho Tạ Liên cơ chứ?

Hoàn Đạo Liên là nhờ vào lão Hoàn Tịnh đến đoạt được, Hoàn Tịnh đau lòng thay cho cô. Khi ấy, ông đã biết sinh mệnh mình sắp hết, thừa dịp chính mình còn có thể chủ trì, mới đem cửa hôn nhân này định đoạt. Vậy mà Hoàn Đạo Liên lại lắc đầu.

Chuyện này rốt cuộc được bỏ qua.

Cô cứ khăn khăn mình không có duyên với Tạ Liên. Tính tình thiếu kiên nhẫn như vậy, tất nhiên không nghĩ là sẽ thành. Vậy mà trái lại chính là cô, sau khi mãn tang ba năm, A Ly lại vượt lên gả cho Thái tử. Thái Phó phu nhân một lần nữa tìm kiếm mối nhân duyên cho Tạ Liên, lập tức nhớ ra Hoàn Đạo Liên.

Cô nương kia vừa hiếu thuận lại vừa hiền thục, tính tình thì dịu dàng lặng lẽ, lại có chính kiến. Tuổi cũng vừa thích hợp. Vả lại sau sự ra đi của Hoàn Tịnh, hai nhà càng thân thiện hảo hữu, cũng đang cần một mối hôn nhân như vậy.

Do đó, chính là Tạ gia đã đến cửa cầu hôn.

Hoàn Đạo Liên mặc dù vô thanh vô tức, nhưng bất cứ cái gì cô nhìn và nghe được đều đã hiểu rõ.

Biết được Tạ Liên và A Ly có tình cảm thanh mai trúc mã, nhìn mối quan hệ giữa Tạ Thanh Như và A Ly thì biết —— nếu nói Tạ Liên không có tâm tư gì khác, dù cô có đần cỡ nào cũng sẽ không tin.

Nên cũng đã lên kế hoạch tương lai sau hôn nhân hẳn hoi rồi.

Phong cảnh Đông Sơn, nổi bật nhất chính là vào mùa xuân cỏ cây xanh tươi, hoa nở rực rỡ, cũng chính là lúc thời tiết dễ chịu nhất. Kế đó mới tới Trung thu.

Cả rừng hoa sơn trà um tùm đan xen vào nhau, so với những loài hoa tranh sắc rực rỡ khác không thua kém là bao. Còn có rừng trúc xanh ngát dày đặc che bóng mát, chim rừng hót véo von, vừa vui tai lại vừa vui mắt.

Sau lễ bái đường, Tư Mã Dục không kịp đến tân phòng để trêu đùa ầm ĩ. Chỉ nhìn Tạ Liên và tân nương nhập phòng, uống ly rượu giao bôi, đã vội vàng rời tiệc cưới, đến Đông Sơn tìm A Ly.

Vệ Lang cũng không có kế hoạch riêng nào, vừa khéo cũng ham thích du ngoạn, bèn cùng đi với anh. Rồi gọi thêm vài hộ vệ bên người Tư Mã Dục và A Ly, cả đoàn người dừng chân tại Đông Sơn, nơi bến đò có dòng nước xanh biếc và khóm hoa đào nở rộ để tìm người lái đò, rồi lên thuyền rời đi.

Chuyến đi cũng vừa kịp thời gian, người lái đò vâng dạ một lúc, liền hát lên một điệu hát dân ca. Trời xanh mây trắng, nước biếc núi cao, một con thuyền nhỏ, chim lượn xung quanh. Thật thanh thản lại đầy ý thơ.

A Ly ngồi ở mạn thuyền thả cần để câu cá, sẵn dịp mượn luôn một cái nồi trên thuyền để nấu món lẩu cá, từ tốn lấy cây quạt để quạt lửa, ngắm nhìn những làn khói lượn lờ bay đi.

Ban đầu, Tư Mã Dục còn chịu khó ngồi trước mặt ân cần phụ giúp, sau đó Vệ Lang nhìn thấy không vừa mắt, ném thật mạnh một con cá lại. Tư Mã Dục mới phát cáu, vén tay áo trở mình nhào ra. Hai người đều cố ý muốn đẩy đối phương té xuống nước nhưng đều không có kết quả, bèn cấp tốc vào trong khoang thuyền đánh cờ để quyết định thắng bại, ai thua thì phải tự nguyện nhảy xuống nước bơi sang bờ bên kia rồi cút đi, để người trong thuyền khỏi phải chướng mắt —– vì có một bóng đèn to đùng.

A Ly vừa nhìn đã thấy buồn cười. Không thèm quan tâm đến hai tên to xác ấy nữa, chuyên tâm câu cá.

Lát sau, bầu trời bỗng dưng kéo mây đến, mặt nước cũng nổi sóng dập dờn, trong gió còn mang theo mùi tanh.

A Ly lo lắng: “Có phải đến lúc nên trở về rồi không?”.

Người chèo thuyền nói: “Không cần nôn nóng, lão phu tự có cân nhắc. Tiểu nương tử cứ ngồi yên đi, cẩn thận đừng để cá nó kéo đi là tốt rồi. Trôi nổi trên sông ngắm mưa, vậy mà Tạ Thái Phó thích lắm đấy. Có lúc còn gọi là cảnh sắc xinh đẹp nhất”.

A Ly rất hiểu Tạ Thái Phó yêu thích cái thể loại như thế nào —- sau khi đối kháng với Bắc triều, Hoàng Thượng vẫn không quên thu xếp huấn luyện binh, thế nhưng lại thiếu tiền. Thật ra trong quốc khố chỉ còn dư ra đống vải bố, lại toàn là những loại vải thô không thể bán chạy. Mới tìm Vương Thản để nghĩ biện pháp, Vương Thản nói rằng, chuyện này tương đối dễ, sao lại có thể bán không được? Sau đó quay đi chọn lựa trong quốc khố được mấy cuộn vải bố, ban cho các danh sĩ trong triều mỗi người một bộ áo đơn may bằng vải thô —- Tạ Thái Phó rất quan tâm đến dung mạo, nên được tặng hẳn một số lượng lớn hơn, tự nhiên cũng gây ra một sự chú ý không hề nhẹ. Thái Phó hiểu được ý tứ của ông, chỉ cười một tiếng, không nói trắng ra.

Chưa tới hai năm, mọi người thấy đó, đi trên đường, kẻ nào không mặc trên người một bộ y phục bằng vải thô, đều sẽ bị người ta chê cười.

Nếu nói chỉ gói gọn trong thành Kiến Nghiệp, phía nữ nhân thì có Vệ gia dẫn đầu khuynh hướng, vậy mà Thái Phó chỉ cần vung tay một cái đầy khí thế, cả nước đều phải lâm vào cảnh sục sôi vì thời trang.

Vậy nên chỉ đành cười gật đầu, “nghe ra ý tứ của ngài đã mở mang thêm nhiều kiến thứ. Vậy là tiểu nương tử quá nhát gan rồi …”.

Người chèo thuyền cười nói: “hiểu mà hiểu mà, cam đoan sẽ không để tiểu nương tử phải lo lắng đâu”.

Trong chốc lát, khắp bầu trời kéo đầy mây đen, sắc xanh của thiên nhiên cũng bị che khuất bởi sắc u ám đó. Sóng nước cũng ngày một lớn, tựa như những đám mây cuồn cuộn trên đầu, con thuyền như là đang bay bổng trên mặt nước. Chỗ giao nhau giữa núi và sông cũng không còn rõ ràng, chỉ lẻ loi một màu toàn diện, đúng là càng bao la hùng vĩ thì càng đắc ý.

Cụ già kia vẫn an ổn mái chèo, phong thái kia không hề giảm đi vẻ ngông nghênh của ẩn sỉ vùng sông nước. Thân thuyền thuận theo mặt nước, nhấp nhô lên xuống. Mặc dù xảy ra sự nghiêng ngả, nhưng lại giống như muốn hợp với mặt sông lại thành một thể.

Bên trong khoang thuyền, Vệ Lang và Tư Mã Dục vẫn đang chơi cờ, cho dù sóng nước bấp bênh, sắc mặt không hề biến đổi.

Bọn thị vệ đã hơi mất kiên nhẫn, lẫn trong giọng nói đã hơi run rẩy, thưa: “Điện hạ, có nên trở về chưa ạ?”.

Tư Mã Dục nói: “Đến hỏi người cầm lái đi. Ông ta biết nhìn sắc trời và kỹ năng bơi lội”.

Bọn thị vệ lắc la lắc lư bước ra hỏi.

Người cầm lái quay đầu nhìn A Ly cười nói: “Hai công tử kia mới chính là đại nhân vật, trầm ổn, rất có tiền đồ”.

A Ly nhếch môi cười.

—– thực ra còn có một người so với họ còn trầm ổn hơn nữa. Trong nhóm ba người Thái tử, hôm nay quả thật đã thiếu đi một góc.

Nếu như bọn thị vệ đã mở miệng, cụ chèo thuyền cũng không miễn cưỡng thêm nữa, liền đánh tay lái để cập bờ, nói: “Tiểu nương tử cũng nên đi vào khoang thuyền ngồi đi thôi”.

A Ly nghe lời đồng ý.

Bỗng nhiên nhìn thấy cần câu sau lưng bị rớt xuống nước. Liền giơ tay ra muốn nhặt lên.

Chỉ vừa nắm được thân cần câu, bất thình lình có một sức mạnh nào đó ùa tới, thuận tiện kéo cả cô rơi xuống nước. Trong tích tắt cô âm thầm tự biết không ổn, có muốn buông tay thì cũng đã muộn rồi.