Ba Kiếp Không May Đổi Lấy Một Kiếp Bạc Đầu

Chương 67: Tam công chúa




Thiên Đình luôn truyền tai nhau, Thiên Đế là phế vật.

Lý do của tin đồn này rất đơn giản, Thiên Đế chưa từng đánh bất kì trận nào hay đánh tay đôi với ai mà dựa vào cái danh Thái Tử Thiên Cung, Thiên Đế và dựa vào Quỷ Vương Cố Tử.

Cố Tử biết chuyện chỉ bật cười thành tiếng, nói với thuộc hạ: "Dọn dẹp tin đồn đi, đừng để nó truyền đến tai Quỷ hâu của ta"

Đối phương nghe lệnh bắt đầu đi xử lí tin đồn.

Hắn nhớ lại cảnh tượng năm y mười bảy tuổi, nghĩa là hơn ba ngàn năm về trước. Năm đó, Vân Thiên bị sư huynh sư tỷ sư đệ sư muội trên danh nghĩa khinh thường, lý do ở chỗ người dạy y là Thiên Đạo giả thành chưởng môn, người dạy họ là chưởng môn thật, y không tới học chung nên họ khinh thường nghĩ y dựa vào danh hiệu Thái Tử mà không đến học.

Y hôm đó bị sư huynh cướp mất miếng bạch ngọc do đích thân hắn tặng cho nhân dịp y mười bảy tuổi. Y không nói gì, chỉ là tối đó trong viện y vang lên những tiếng ầm ầm dữ dội khiến những viện xung quanh mất ngủ, nhào ra muốn mắng y một trận nhưng lại thấy y đang đánh nhau, hơn nữa đối thủ lại là Quỷ Vương Cố Tử, uy lực của kiếm trong tay y rất mạnh, đánh nhau với hắn đến thổ huyết nhưng vẫn ngoan cố đánh tiếp, trụ vững đến mức cuối cùng phải đâm xuyên hắn một nhát ngay ngực gần tim mới chịu thu kiếm bỏ về phòng.

Sau hôm đó hắn bị ám ảnh với hình ảnh y cầm kiếm đánh nhau nên mới không cho y đánh bất kì ai hắn nói mọi chuyện cứ để hắn xử lí.

Hôm sau, sư huynh trả y miếng bạch ngọc trong tình trạng sợ hãi, Vân Thiên nhận lấy giây sau ném thẳng nó xuống hồ rồi bảo:"Bẩn rồi, ta bảo đạo lữ ta tặng miếng khác rồi"

Nói xong xoay người rời đi khiến sư huynh sợ không nói nên lời.

Cả tông môn không dám động đến y vì họ vẫn nhớ rõ cảnh tượng ấy, cả tam giới này từ xưa đến nay chỉ có mình y có thế đâm hắn bị thương,.

Bụng bầu to lắm chỉ còn vài ngày nữa là sinh thì một võ thần đến báo:"Thượng hoàng, Yêu tộc xông vào Thiên Đình, Thiên Đế tuổi nhỏ không gánh vác được đã được Thiên Đạo đưa rời đi"

Vân Thiên nhìn quanh rồi thở dài bảo:"Được rồi, đưa ta về Thiên Đình"

Đối phương đỡ y về, đứng trước mặt hàng vạn yêu binh, y xoa xoa bụng rồi thở dài, triệu hồi bảo kiếm rồi rút kiếm ra. Tuy có hơi phiền phức vì bụng bầu vượt mặt nhưng y vẫn đánh được.

Đến lúc Quỷ Vương hay tin mà vội vã chạy đến thì y đã đánh xong rồi.

Vừa xoay đầu thấy hắn đang đứng gần đó, thanh kiếm trong tay biến mất y giơ tay gọi:"Ca ca"

Cố Tử lao vội đến bế y lên hỏi:"Có phải sắp sinh rồi không? Ta đưa đệ về nhân gian sinh nhé?"



Y khẽ gật đầu, hắn vội vã quay về nhân gian, đặt y trên giường rồi ngó ra cửa gọi:"Nương tử nhà con sắp sinh rồi"

Nghe được lời này, mấy người phụ nữ trong làng vội vàng lao đến, thầy lang trong lang đang ngồi gần đó cũng vội vội vàng quay về lấy hộp đựng thuốc rồi phóng sang.

Sinh non nhưng đứa trẻ vẫn an toàn, lần này sinh một, là một nữ hài tử. Lúc bế ra chỗ hắn, hắn cau mày nhìn đứa trẻ hỏi:"Chỉ một đứa thôi đúng không?"

Đối phương gật đầu, hắn hỏi tiếp:"Vậy nương tử nhà con sao rồi ạ?"

Đối phương trả lời:" Vẫn ổn, yên tâm đi"

Hắn liền đi vào bên trong, vén rèm giường, cúi người nắm tay y. Vân Thiên nhìn thấy hắn liền mỉm cười.

Hắn thở dài bảo:"Không sao là tốt rồi"

Nói xong liền hôn nhẹ lên trán y. Mấy bà ngồi gần đó liền cười lên bảo:

"Ây dô, thấy phu thê nhà người ta chưa?"

"Nương tử sinh hài tử, lang quân hôn cảm tạ"

"Ai như lão già nhà tôi, chỉ chú tâm đến hài tử có bao giờ chú tâm đến tôi"

"Qua lão già nhà tôi còn chê tôi xấu cơ, bảo là thích tôi hồi vừa mười sáu hơn"

"Thật ghen tị với phu thê nhà này quá đi"

Thiên Đạo đến nơi đã hơi trễ, y đang nghỉ ngơi. Nhìn thấy đối phương tiến vào nhà họ, dân làng bàn tán kéo đến xem. Y khẽ gọi:"Phụ thân"

Đối phương khẽ gật đầu bảo:"Phụ đế, mẫu hoàng con sắp đến rồi"

Vân Thiên mỉm cười bảo:"Người...đặt tên cho nhi nữ của con đi"

Thiên Đạo hơi trầm ngâm rồi hỏi:"Sao phải để ta đặt?"



Vân Thiên hỏi ngược ngay:"Tên của con không phải cũng do người đặt sao? Bây giờ đặt tên cho chất nữ người giống như đặt cho con thôi, không được sao?"

Thiên Đạo khẽ thở dài rồi nói:"Thanh Điệp, Cố Vân Thanh Điệp, ghép họ của cả hai đứa vào"

Non nửa canh giờ sau khi y đã ngủ say thì sinh phụ mẫu mới đến, tiếng xe ngựa lộc cộc chạy trên đường đất và dừng lại bởi tiếng hí của con ngựa, rèm xe ngựa được vén lên, họ bước xuống, một thân kim y rực rỡ. Cả hai bước vội vàng nhà. Dân làng lại bàn tán:

"Kim y chỉ có hoàng đế được mặc thôi"

"Bà không nghe à? Nay tôi nghe vị kia nói "phụ đế mẫu hoàng" chứng tỏ họ là hoàng đế không những một mà là hai hoàng đế, tiểu Thanh cô nương là công chúa của hai nước"

Dân làng bàn tán xôn xao hơn, mãi một lúc sau, hai đứa trẻ giống in hệt nhau từ bên ngoài chạy vào làng, một đứa hắc y một đứa kim y, lao vội vào căn nhà của hai người.

Cố Tử nắm đầu cả hai ném ra ngoài, lạnh giọng bảo:"Lo về xử lí mọi chuyện đi, hai đứa không còn là thái tử ăn không ngồi rồi đâu, hoàng vị phải giữ nghe rõ chưa? Mau chóng quay về đi"

Một lúc sau, mẫu thân y bước ra tay bế theo nữ hài tử của y, phụ thân y đi phía sau. Tam công chúa sẽ được mang về Phượng tộc nuôi dưỡng để trở thành Thánh nữ.

Đợi họ đi, dân làng lao đến hỏi hắn:"Tiếu Minh, sao họ lại mang hài tử của hai đứa đi?"

Hắn khụ một tiếng ngại ngùng bảo:"Đó là người thừa kế của nhạc mẫu con, nương tử nhà con giỏi thật nhưng nàng là người thừa kế của nhạc phụ, sau gả cho con sinh ra hai hài tử là hai đứa vận kim y hắc y ban nãy, hai đứa đó một đứa thừa kế vị trí của nàng ấy một đứa thừa kế con, đứa thứ ba sẽ thừa kế nhạc mẫu nên người đến đón về nuôi dạy theo quy chế ở nơi đó, mọi chuyện là như vậy"

Thiên Đạo bước ra cốc nhẹ đầu hắn hỏi:"Ngươi còn không mau đi phụ ta nấu nướng mà ở đây tán chuyện?"

Cố Tử bất mãn ôm đầu nhưng vẫn không nói gì.

Dân làng bàn tán bảo nhau:

"Thân phận nhà đó không tầm thường chút nào"

"Đúng vậy, chúng ta luông tưởng tiểu Minh là người hầu được nhấc làm phu quân của tiểu thư quý tộc là tiểu

Thanh cô nương, không ngờ là tiểu Thanh cô nương là công chúa hai nước là hoàng đế thừa kế ngai vàng của phụ thân, tiểu Minh cũng là hoàng đế một nước, nhà này là toàn vàng sáng chói"