Ba Kiếp Không May Đổi Lấy Một Kiếp Bạc Đầu

Chương 14: Gia đình




Học xong năm ba, cả hai vào năm tư, cậu bận hơn năm ngoái, tóc tai bù xù, nhiều khi còn chả kịp tắm. Về đến nhà đã nhào vào bàn tiếp tục học bài. Anh gọi không nghe, nhà gọi không nghe, bạn bè gọi thì trực tiếp giả điếc. Anh chạy đến kí túc xá tìm, vào lay cậu liền bị cậu đuổi về, cậu cần học bài không thể bỏ dở. Nhưng khi nghe anh bảo mẹ cậu bị té cầu thang trấn thương nhẹ, cậu lập tức chạy vội xuống nhà xe, lấy xe chạy ngay giữa đêm tới bệnh viện. Cậu lao vào phòng bệnh, bà Tạ nhìn cậu hỏi:”Tiểu Minh? Con đến giờ này làm gì?”

Tạ Minh nhào đến lao vào lòng bà nói:”Mẹ, con không biết, mẹ sao lại té cầu thang thế? Có đau lắm không? Con không biết gì cả, con nên chú tâm vô điện thoại hơn chút nên nghe điện thoại, không nên quẳng nó một bên chỉ chú tâm vào đống sách vở”

Bà thở dài bảo:”Con học năm cuối chú tâm là đúng, nhưng cũng lo cho bản thân đi, nhìn con xem, đầu tóc bù xù dính như tổ quạ, người toàn mùi hôi cả thôi, bảo tiểu Quân mang đồ đến, con vào phòng tắm, tắm gội sạch sẽ cho mẹ”

Cậu gãi đầu bảo:”Mẹ, con đi vội quá bỏ điện thoại trong kí túc xá rồi ạ”

Bà Tạ mở ngăn kéo lấy ra điện thoại, bà đưa cho cậu, Tạ Minh cầm lấy gọi cho anh rồi bảo:”Ông xã....anh dọn đồ rồi mang đến bệnh viện cho em được không? Mang cả điện thoại ấy”

Hạ Quân đáp:”Thấy em vội biết em quên nên anh đã chuẩn bị đồ cần thiết nhét vào balo rồi, cả điện thoại, anh đang chạy xe, sẽ sớm mang đến cho em”

Tạ Minh liền ngượng ngùng bảo:”Được, cảm ơn ông xã, thật làm phiền anh rồi”

Hạ Quân trầm giọng bảo cậu:”Minh, chúng ta kết hôn rồi, em nói câu đó thật khách sáo, việc anh làm là đang làm nghĩa vụ cần làm, không phiền”

Cậu vỗ trán bất lực nói:”Em quên mất, dạo này em chỉ nghĩ đến học và học không nhớ chuyện khác”

Anh bảo cậu:”Nào, cúp máy để anh lái xe”

Cậu cúp máy rồi đưa trả điện thoại cho bà Tạ, bà vương tay đánh nhẹ lên người cậu rồi bảo:”Chồng con, con sao lại có thể quên vậy hả? Việc học không quên nhưng việc đã kết hôn lấy chồng lại quên mất”

Tạ Minh kêu lên một tiếng than đau “ui” rồi bảo:”Mẹ, đau, con biết lỗi rồi mà, con chỉ là tập trung quá quên mất thôi”

Bà tiếp tục đánh con trai mình, bà nói:”Không được quên nữa, đó là chồng con, người sẽ ở cạnh con cả đời, không phải người ngoài đâu mà quên”

Một lúc sau anh mang đồ tiến vào, cậu cầm lấy balo đặt lên giường trống kế bên rồi lấy đồ ra đi tắm.

Hạ Quân ngồi cạnh nói chuyện cùng bà, anh hỏi:”Con cũng vừa nhận tin mẹ bị té cầu thang, mẹ sao lại bị té? Đột ngột mất đà sao hay là có người đẩy? Nhưng có điều mẹ đi cùng mẹ con mà”



Bà Tạ thở dài bảo:”Lúc đó là mẹ bị đẩy, không biết là ai, mẹ con đang nghỉ ngơi, mẹ đi mua nước cho cả hai, sắp xuống đến nơi thì có bàn tay chạm vào mẹ, mẹ đập đầu xuống sàn bất tỉnh, chỉ nghe tiếng bước chân thôi, lúc mẹ tỉnh thì bên cạnh là mẹ con và ba vợ con rồi”

Hạ Quân hỏi ngay:”Đã tra camera gần đó chưa ạ?”

Bà đáp:”Camera ở đó không hiểu sao lại bị mất khí mẹ té"

Hạ Quân trầm ngâm hỏi tiếp:"Có thể bị xóa dữ liệu, đã khôi phục chưa ạ?"

Bà lắc đầu. Lúc cạu tắm ra cả người đỡ mệt hơn hẳn, cậu ôm lấy anh rồi hỏi:"Có cần đâm đơn kiện sau khi biết là ai không ạ?"

Bà đáp:"Có lẽ có, còn tùy bố con, ông ấy quyết kiện đến cùng"

Cậu bảo:"Nếu là bố, con không những kiện mà kiện không thành còn sắp xếp người hành đối phương, thứ nhất vợ mình mà mình đã không thể bảo vệ thì ít nhất cũng là phải khiến đối phương sống chết không thể ổn, thứ hai thù vợ cũng là thù mình"

Hạ Quân cũng nói:"Con cũng nghĩ như em ấy, bố chắc sẽ kiện và vụ này chắc căng lắm"

Anh giải thích luôn:"Cả gia tộc biết hết rồi mẹ ạ, miệng bố truyền tin đấy ạ"

Hôm sau là chủ nhật nên cậu quyết định ngủ lại, anh cũng thế. cậu ngủ bên cạnh anh, hai người ôm nhau mà ngủ cả đêm.

Sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy cả dòng họ đứng trước mặt rồi, cậu hốt hoảng giật mình kinh sợ lay anh dậy.

Hạ Quân mơ hồ ghì chặt cậu xuống ôm vào lòng mặc kệ cậu giãy đành đạch trong lòng anh. Mãi đến khi bà Hạ bước tới vỗ mạnh vào lưng anh nói:”Dậy, nhà vợ tiểu Minh đến đây này”

Lúc ấy anh mới sực tỉnh ngượng ngùng gãi đầu.

Cả dòng họ không mấy để tâm lắm, chỉ để tâm đến cảnh ân ân ái ái kia, thứ mà họ luôn được nghe trong các cậu chuyện cổ xưa về các mối tình phu thê của hai gia tộc Hạ và Tạ. Ngỡ là chuyện cổ không có thật không ngờ đến lại là có thật, bà Tạ cười bảo:”Nếu tiểu Quân buồn ngủ như vậy thì cứ để thằng bé ngủ đi, nghe bảo con thức đêm nhiều lắm đúng không tiểu Minh? Con cũng ngủ thêm lát đi”