Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ

Chương 7




Tuy Ôn Ngọc Tuyển có nói vài ngày nữa là lễ tế Tam Thanh, nhưng thực ra vẫn còn hơn nửa tháng nữa mới tới.

Chiều nào nhóc trọc đầu cũng đến tìm A Hàn, nhưng A Hàn lại không thèm để ýtới nó. Chỉ qua hai lần, nhóc trọc đầu đã nắm được nguyên tắc, mỗi lầnđến nó không nói là tìm A Hàn chơi nữa, chỉ kéo lấy người suốt ngày ănkhông ngồi rồi là ta, nói là đi dạo chỗ này chỗ kia, đương nhiên A Hànlạnh lùng chắc chắn sẽ cùng đi.

Vừa sáng ra, Ôn Ngọc Tuyển đã đến nhắc ta, ngày hôm nay tại Thiên đài sẽ xử lý Đàm yêu, tên yêu quáibị Nhị sư huynh bắt được. Quả thật, chúng ta mới ăn xong bữa trưa, cònchưa kịp tiêu cơm, nhóc trọc đầu đã như chú khỉ con vui vẻ kéo ta đixem.

Một đám đông đệ tử đã tụ tập xung quanh Thiên đài, người nào người nấy vẻ mặt nghiêm trang. Bản tiên cô biết điểu, không dámgiống như nhóc trọc đầu len lỏi như con giun về phía trước, chỉ kéo lấytay nhi tử ẩn giữa đám đệ tử.

Giữa bãi bày lư hương, trên bàn đặt một cái vò đen sì, bên trên vò còn dán một lá bùa màu vàng, vài đệtử cầm kiếm đang đứng canh giữ ngay bên, trong đó có ba người nổi bậtnhất, một là Ôn Ngọc Tuyển, một là Tứ sư huynh từng có mâu thuẫn với ta ở nơi sườn núi, người còn lại là một nữ tử mũi hếch, trên người đang mặcbộ y phục màu đỏ cực kỳ quen mắt.

Thái độ của mọi người vớinàng ấy đều có chút tôn sùng kính trọng, ta dùng ánh mắt soi mói đánhgiá từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, cuối cùng không thể không thừa nhận nữ tử này quả đúng là xinh đẹp như hoa.

Ôn Ngọc Tuyểnnhìn cái vò đó, vẻ mặt cũng nghiêm túc giống như những đệ tử khác. Cònnữ tử kia cùng với Tứ sư huynh phóng đãng thì một người đứng khoanh tay, một người lau kiếm, bộ dáng hoàn toàn dửng dưng.

Ta nhìn trái nhìn phải, không thấy Chi Liên đế quân đâu cả.

Nhóc trọc đầu chen tới, thờ ơ chỉ vào nữ tử áo đỏ, nói: " Kia chính là Lục sư tỷ ".

Tứ sư huynh tên là Đan Thần, còn Lục sư tỷ là Tư Đàn.

Lục sư tỷ quay đầu lại, nở nụ cười khanh khách vô cùng đáng yêu rồi nói: "Nghe nói cái vò yêu này hại Ngũ sư huynh gặp nguy hiểm đến mức chút nữathì mất mạng, bây giờ để sư muội trút giận thay cho huynh được không? ".

Ngữ khí vừa phong tình vừa khinh miệt.

Ôn Ngọc Tuyển lúc đầu ngượng đỏ mặt, sau đó hổ thẹn tới mức trắng bệch cả ra.

Nhóc trọc đầu lắc đầu: " Thật đáng thương! Lục sư tỷ lúc nào cũng thích bỡn cợt Ngũ sư huynh như vậy".

Ta hỏi: " Có phải Ôn sư huynh thích Lục sư muội của hắn không? "

Nhọc trọc đầu gật đầu lia lịa.

Ta lại hỏi: " Vậy còn… Nhị sư huynh? "

Nhóc trọc đầu bĩu môi: " Hứ, Nhị sư huynh không thích cái loại nữ nhân vừa kiêu căng vừa lẳng lơ như vậy đâu ".

Ta thở dài, nghĩ đi nghĩ lại cái cảnh hai người họ chàng chàng thiếp thiếp ngắm hoa dưới ánh trăng.

Xem xong trận xử thì cũng vừa đến giờ ngủ trưa, nhưng hôm nay ta có làm thế nào cũng chẳng ngủ được, ta dậy lấy cái gương đồng nhét ở đáy rương ra, đánh giá gương mặt mình từ trái sang phải, rồi ngồi thở ngắn than dài.

Thình lình sát vách truyền đến tiếng lạch cạch.

Ta còn đang phiền não xem có nên đi tìm Ôn Ngọc Tuyển xin vài viên đandược dưỡng nhan về nghiền ra thoa lên một chút, cứu vớt lại vẻ sương gió trên mặt mình hay không thì nhọc trọc đầu lấm la lấm lét lách vàophòng, vẻ mặt hèn hạ chẳng biết giống cái gì, vẫy tay nói: " Nhanh lên,Lục sư tỷ đang đánh nhau với người ta đây này ".

Tuyệt lắm ta chưa bao giờ bỏ qua những trò hay như vậy cả. Từ xa ta đã trông thấy bộ y phục màu đỏ chói mắt của Lục sư tỷ Tư Đàn, nàng ta đang ôm kiếm đứngchặn ngang đường, hiển nhiên là không muốn nhường đường cho hai nữ tử -một mặc y phục xanh, một mặc y phục trắng, trên tay đang cầm hộp quà vàgiỏ hoa.

Nhìn từ xa cũng có thể thấy được dung mạo hai cônương này cực kỳ xinh đẹp, chỉ có điều bây giờ một người đang tức đếndựng đứng đôi mày liễu, một người lúng túng đến mặt đỏ tía tai. Nhưngbất kể là người đang nổi giận hay ngượng ngùng, đương nhiên chẳng ai cóthể đanh đá bằng Lục sư tỷ Tư Đàn.

Tư Đàn nói: " Nếu các ngươi muốn đến tặng lễ vật tạ ơn, vậy đã đưa lễ vật đến rồi thì mau cút nhanh cho ta ".

Cô nương áo xanh có đôi mày lá liễu thở hổn hển nói: " Lễ vật chúng taphải đưa tận tay Nhị sư huynh, tạ ơn thì chúng ta cũng phải tạ ơn ngaytrước mặt huynh ấy, vài ngày nữa chính là sinh thần của Nhị sư huynhrồi! Chúng ta phải chúc mừng huynh ấy xong rồi mới đi! ".

Tư Đàn nhổ một bãi nước bọt ngay trước mặt họ, nói: " Phì! Cái đồ hồ lytinh không biết xấu hổ nhà ngươi! Nhị sư huynh của ta đã không thèm để ý tới ngươi rồi, ngươi lại còn mặt dày mày dạn mò lên núi, cái mặt xấu xí không ai ưa, cả ngày thèm muốn đàn ông đến phát điên rồi! ".

Cô nương áo xanh tức run lên bần bật, đùng đùng rút kiếm, còn bà chằn hung tợn Tư Đàn tất nhiên cũng rút kiếm ra luôn.

Ta đứng một bên xem đến vô cùng say mê thích thú.

Còn nhóc trọc đầu đứng bên thì lòng đầy cảm khái, luôn miệng nói Nhị sưhuynh của nó đúng là " hồng nhan họa thủy ". Ba nữ nhân đã nhanh chóngtừ dưới đất đánh lên trên trời, khiến cho mấy đệ tử không biết bay chạyđến khuyên ngăn chỉ biết sốt ruột giậm chân. Bản tiên cô vừa xem vừa tán chuyện, nhóc trọc đầu nói: " Hai tỷ tỷ này chính là sư tỷ của Côn Luânphái, có lẽ thời gian trước Nhị sư huynh đã đến núi Côn Luân để trợ giúp việc bắt yêu nên họ đến để tạ ơn "

Ta kích động hỏi: " Vừa rồi họ có nói sắp đến sinh thần của Nhị sư huynh là sao? "

Nhóc trọc đầu gãi đầu: " Thì là sắp đến sinh thần cảu Nhị sư huynh thôi ".

Hai cô nương của Côn Luân phái cuối cùng vẫn ở lại, còn ở ngay bên cạnhphòng ta nữa. Tư Đàn lại hùng hổ đến cùng người ta tranh cãi, chén cốckhay đĩa thì cứ bay ra ngoài loảng xoảng. Hai vị cô nương của Côn Luânphái cũng chẳng phải hạng vừa, cãi nhau với Tư Đàn xong, lại tiếp tục la hét ầm ĩ đòi gặp Nhị sư huynh, ồn ào đến mức cả ngọn núi đều không yên.

Buổi tối trong lúc ta và nhi tử đang dùng bữa thì " rầm " một tiếng, cánhcửa tan tành, bà chằn Tư Đàn bước vào, bộ dạng như muốn đến gây sự.

" Chính là ả ta muốn bái sư phải không? ", Tư Đàn giễu cợt nói: " Baonhiêu tuổi rồi mà còn muốn bái sư, ta thấy ngươi mau quay về tìm tên nam nhân nào rồi gả quách đi cho rồi ".

Cãi nhau cái gì chứ, chẳng phải là sở trường của ta.

Thế là ta nén giận nói: " Vâng vâng vâng, Hàn đệ, mau lại chào hỏi dì đây đi ".

Chỉ vì một chữ " dì " này mà Tư Đàn suýt nữa ném ta văng lên nóc nhà.

May mắn là vào thời khắc then chốt, Ôn Ngọc Tuyển cuối cùng cũng chạy nhanh tới, ngăn Tư Đàn lại.

Lần này ta gặp họa, đến lượt hai tỷ muội ở núi Côn Luân dựa vào cửa phòngta xem trận náo nhiệt. Tứ sư huynh Đan Thần phóng đãng chuyên mang xuixẻo tới đó cũng đến, hắn cứ như ong mật thấy hoa tươi mà dính lấy hai tỷ muội phái Côn Luân, còn nở nụ cười mê người nói chuyện cùng họ: " Giỏhoa của sư muội đẹp thật, ta thấy sư muội lúc nào cũng mang theo nó bênngười, lẽ nào đây là một loại pháp khí? ".

" Không phải,không phải ", cô nương áo trắng ngượng ngùng nói: " Đây là quà sinh thần mà tỷ muội ta chuẩn bị cho Liên sư huynh, hoa trong giỏ chính là kỳ hoa trên núi Côn Luân chúng ta, nếu có thêm cả Lăng Ba vi bộ[1] và bài múakiếm của núi Côn Luân nữa thì khi nụ hoa nở có thể tỏa hương mười dặm ".

[1] Lăng Ba vi bộ: Tên một môn công phu mô phỏng bước chân nhẹ nhàng thanh thoát của nàng Lăng Ba trong thần thoại Trung Quốc.

Đan Thần tỏ vẻ cực kỳ hâm mộ: " Hai vị cô nương có lòng như vậy, Nhị sư huynh ta thật có phúc ".

" Đâu có, đâu có ", cô nương áo xanh hai má đỏ bừng nói: " Sao có thể bìvới một, hai phần công lao trợ giúp của Liên sư huynh lần ấy ".

Nhìn cảnh hoa đào hồng thắm bay lả tả đó, nếu không phải bất đắc dĩ, bản tiên cô ta thực sự cũng chẳng muốn xen vào.

Để tránh Tư Đàn đang động tay động chân, ta đành phải ôm lấy nhi tử mà len qua.

Đan Thần hình như mới phát hiện rat a, làm bộ mở to hai mắt, nhìn bộ dạng thảm hại của ta.

Lúc này, Tư Đàn hung hăng đẩy Ôn Ngọc Tuyển ra, giương kiếm đâm về phía ta.

Hai tỷ muội Côn Luân không đứng gần ta, mà Đan Thần ở bên thì lại nảy sinhmâu thuẫn với ta, kiếm đâm tới, hắn bèn giả như không nhìn thấy, còn vờvịt tỏ ra hoảng hốt, lúng túng

Trốn cũng không được, ta cắn răng chạy nhanh về phía trước, sau đó " bộp " một tiếng, ta đâm sầm vào vòng tay của một người.