Hành trình đến Hội Âmsơn, cả Đế quân và Hoành Thanh đều đi, như vậy đương nhiên là Tư Đàn vànhóc trọc đầu cũng đi theo. Ôn Ngọc Tuyển cũng đi cùng đường với chúngta, hắn phụng mệnh Bán Nguyệt Lão Tổi tới thông báo cho trưởng môn nhâncủa các môn phái khác: Lệ khí đã xâm vào địa mạch, rất có thể sẽ gây bất lợi cho các phái, để các vị môn chủ bảo quản tốt bảo vật trấn sơn củahọ.
Đan Thần ở lại trên núi với Bán Nguyệt Lão Tổ, mặt mày buồn rười rượi.
Trước lúc xuất phát mà mọi người vẫn còn chí chóe nhau. Tư Đàn muốn Đại sưhuynh cho ả cùng đạp kiếm. Hoành Thanh thu kiếm lại, cười giả lả nói:"Sư muội, dạo này muội lại mập lên rồi, sư huynh mang không nổi muộiđâu", khiến Tư Đàn tức đến mức giẫm chân bình bịch. Đế quân ôm A Hàn,nhóc trọc đầu nhảy lên kiếm rồi vẫy tay với ta: "Tam sư tỷ, nhanh lênđây đi! ". Ta còn chưa của động, cánh tay đã bị kéo lại, Hoành Thanhkhẩu khí kiên quyết như đinh đóng cột nói: "Không được! Sư muội phải đivới ta! ".
Cuối cùng ta đành miễn cưỡng đứng sau Tư Đàn.
Nào ngờ kiếm vừa bay lên, Hoành Thanh đã nhảy đến bên cạnh ta, không chúttiết tháo nói với Tư Đàn: "Lục sư muội, thật ngại quá, tự nhiên người sư huynh chẳng còn tì sức lực nào cả, muội mang huynh đi chung với".
Tư Đàn vốn đã bực dọc nãy giờ, bây giờ thấy Đại sư huynh đã làm biếng rồilại nhảy lên bám dính lấy ta, bản tính nóng nảy nổi lên, liền chuyểnhướng đầu kiếm muốn đâm vào đỉnh một ngọn núi, như thể muốn cùng đồngquy vu tận [1] , cực kỳ liều mạng.
[1] Đồng quy vu tận: Cùng đến chỗ chết.
Mạng nhỏ quan trọng, ta không còn cách nào khác, đành phải đi chung với ÔnNgọc Tuyển, người này xem ra còn đáng tin cậy hơn nhiều.
Mặtcủa Ôn Ngũ sư đệ đỏ hết cả lên. Từ khi nghe sư phụ tuyên bố ta chính làTam sư tỷ thì hắn liền duy trì bộ dáng này từ đó đến giờ. Hắn lắp bắpnói với ta: "Tam sư tỷ, tỷ… tỷ đứng vững nhé", sau đó điều khiển kiếmbay vô cùng bình ổn.
Tư Đàn liếc chúng ta rồi "hừ" một tiếng, Đại sư huynh "hừ" thêm một cái mạnh hơn, Đế quân ôm nhi tử, vững vàng bay lướt qua ta.
Cùng đứng trên kiếm, Ôn Ngọc Tuyển bày tỏ với ta: "Tam sư tỷ trước kia caocao tại thượng, còn Tam sư tỷ hiện giờ… lại bình dị gần gũi. Nhưng dù là dáng vẻ trước kia hay bây giờ, ta đều rất thích…".
Bản tiên cô nghe xong, hoài nghi rằng tên này có phải cũng thầm tương tư Tam sư tỷ của hắn hay không.
Tốc độ đạp kiếm cực kỳ nhanh, chặng đường cả ngàn dặm mà chỉ cần nửa ngày đã tới.
Buổi tối chúng ta ở lại Kê trấn ở ngoài Hội Âm sơn, Ôn Ngọc Tuyển từ biệtchúng ta để tiếp tục lên đường. Lúc hạ xuống mặt đất, sắc trời vẫn chưatối lắm, nhưng nhà nào nhà nấy lại đóng kín cửa giống như gặp phải đạiđịch, chúng ta gõ cửa mãi mới có một nhà mở, chủ nhà mặt mày xanh lét,môi thì trắng bệch, hắn nói: "Hội Âm sơn có một con yêu quái ăn thịtngười, cứ đến ban đêm lại đi ra ngoài tác quái, đến nay không biết đã có bao nhiêu người chết rồi".
Tư Đàn nghe xong hưng phấn nóivới các sư huynh: " Đại sư huynh, Nhị sư huynh, chúng ta đi bắt yêu đi?". Hoành Thanh lại nhăn nhở hỏi ta: "Sư muội có muốn xem tư thế oai hùng của Đại sư huynh khi trảm yêu diệt quái không? ". Vẫn là Đế quân thiếtthực hơn, y dắt tay nhi tử ta gõ cửa một khách điếm.
Thái độthù địch của Tư Đàn đối với ta, trước đây thì biểu lộ rõ ràng, bây giờlại bí ẩn kín đáo, ánh mắt tỏ ra không đếm xỉa gì đến ta, nhưng thật rachuyện gì cũng hiếu thắng, muốn vẻ vang hơn ta, cho nên trước mặt ngườiqua đường cũng thể hiện mình vượt trội.
Ả ta vô cùng đắc ý mà tiết lộ với vị chưởng quỹ, mình là người tu hành đắc đạo. Ừm, cái kiểucó thể bay tới bay lui trên trời ấy, chưởng quỹ và các tiểu nhị - nhữngngười đã phải chịu sự giày vò về tinh thần bởi yêu quái Hội Âm sơn –trông thấy liền vui mừng khôn xiết mà bàn tán xôn xao, vây kín lấy nữthần tiên. Đế quân lạnh nhạt tìm một bàn rồi ngồi xuống, y đang dắt nhitử ta, đương nhiên ta cũng phải theo qua đó. Hoành Thanh lắc đầu, bộdạng như thể "không thèm để ý đến muội, toàn làm việc không đâu", rồicười nhăn nhở ngồi xuống. Trên chiếc bàn vuông nhỏ, nhóc trọc đầu và nhi tử ta cũng chiếm một chiếc ghế dài, năm người đã ngồi kín, Tư Đàn đếnchậm một bước, tức quá đứng giậm chân bành bạch.
Ta thấy kỳlạ nên hỏi: "Mục đích mà Đại sư huynh và Nhị sư huynh hạ phàm chẳng phải là để trừ yêu sao? Tại sao trông thấy yêu quái mà các người lại tỏ ranhư không để ý? ".
Đế quân vẫn ngồi uống trà, Hoành Thanh thì giơ một ngón tay ra lắc lắc: "Là ‘ chúng ta ‘, không phải là ‘ cácngười ‘". Hắn chầm chậm nói: "Cái loại tiểu yêu tiểu quái này có giếtcũng không hết, việc cấp bách nhất của chúng ta lúc này chính là mauchóng tìm ra Cơ Canh kiếm, giết Đại Ma Vương. Đại Ma Vương mà chết đi,luồng lệ khí đó liền sẽ tiêu biết, lũ tiểu yêu tiểu quái này tự nhiêncũng sẽ biết mất".
Ta mù mờ hỏi: "Hóa ra là vậy. Thế Đại MaVương ở chỗ nào? ". Hoành Thanh phì cười: "Muội chỉ cần chời đợi là được rồi, nếu Đại Ma Vương xuất thế, nhất định sẽ xảy ra chuyện khiến trờilong đất lở. Mà theo tình hình yêu nghiệt hoành hành như hiện này, phỏng chừng cũng sắp rồi".
Ngữ khí của hắn cực kỳ thoải mái.
Ta nhíu mày: "Vậy bách tính ở đấy phải làm sao? ".
Hoành Thanh hoàn toàn không để tâm nói: "Lục đạo sinh tử luân hồi, điện DiêmLa tự có định đoạt. Ở đây xuất hiện yêu nghiệt ăn thịt người cũng giốngvới việc lệ khí khiến Ma Vương xuất thế, tất cả đều là thiên số".
Thiên số, thiên số, thiên số cái đầu huynh ấy!
Ấn đường ta hơi giật giật, hiểu rằng bây giờ mình mà nói nữa thì khó cả thể bảo đảm rằng sẽ không cho tên này một trận.
Thật sự là bách tính của Kê huyện này quá bất hạnh, gặp phải bốn vị thầntiên, một người mất hết pháp lực, một người chỉ biết khoác lác, haingười còn lại thì máu lạnh.
Ta đã không vừa lòng, Hoành Thanh còn đổ thêm dầu vào lửa: "Sư muội đừng lo lắng, có Đại sư huynh ở đây,nhất định sẽ bảo vệ muội an toàn", nói xong còn động tay động chân mà vỗ vỗ tay ta. Ta tức quá liền lấy cái đĩa đựng tương đổ ụp lên tay hắn.Hắn hét lên rồi rụt tay lại, dùng ánh mắt vô tội mà nhìn ta.
Nửa ngày hôm nay ta cố gắng tránh tiếp xúc với Đế quân, bởi mỗi lần nhìnthấy y, ta liền bất giác nhớ lại những chuyện xấu hổ đó, khi thì hận ydắt ta đi xem chuyện quá khứ phong hoa tuyết nguyệt, chàng chàng thiếpthiếp của y cùng "Tam sư muội", khi lại cảm thấy vô cùng khó hiểu: Chẳng lẽ mình chính là Tam sư muội của y thật sao? Khiến ta lúc nào cũng bănkhoăn khó chịu, đã bao năm rồi ta chưa từng phải hao tâm tổn trí nhưvậy, suy nghĩ nhiều nhưng đều không có kết quả, thôi đành phải tỏ ranhìn như không thấy.
Tâm tình này tích tụ khiến ta có chútbuồn phiền, điều đang giận là tính tình của Đế quân giống như hàn băngvạn năm, ta đã lạnh lùng, y lại càng lạnh lùng hơn, không hề để ý đếnta, giống như những vướng mắc trước đây chỉ là tưởng tượng.
Cuối cùng ta cũng hiểu được tại sao ở các triều đại lại xuất hiện nhiều oánphụ như vậy, tất cả cũng đều là tự đào hố cho mình nhảy vào, tự khiếnmình cảm thấy ấm ức. Đến bây giờ ta vẫn còn xụ mặt xuống hỏi y: "Nhị sưhuynh… cũng thấy vậy sao? ".
Đế quân chẳng thèm ngước mắtlên, chỉ đơn giản đáp: "Cơ Canh kiếm chính là thượng cổ thần vật, nơicất giấu nó nhất định liên quan đến yêu nghiệt có yêu lực mạnh. Cho nênviệc tìm kiếm và diệt yêu cũng không khác gì nhau".
Bây giờta cũng chẳng thèm đấu khẩu giống như lúc nãy đấu với Hoành Thanh, chỉtức tối trừng mắt nhìn y. Hoành Thanh cười mỉm nhìn ta. Đế quân độtnhiên đặt ly trà lên bàn rồi bước lên lầu trên của khách điếm xem phòng.
Tư Đàn săn sóc tách cho Đại sư huynh và Nhị sư huynh mỗi người một đĩa đậu phộng ướp muối ngũ vị hương. Bây giờ Đế quân đến một hạt cũng chưa động vào mà bỏ đi, nàng ta chớp chớp mắt rồi chuyển qua giận cá chém thớt mà trợn mắt với ta. Ta bị trừng mắt nên cảm thấy mình thật vô tội. Nhóctrọc đầu nhét thức ăn đầy miệng rồi lúng búng nói: "Nhị sư huynh khôngăn thì để đệ ăn nhé! ". Sau đó thằng nhóc bốc lấy một nắm rồi thả vàođĩa của mình và A Hàn. Bà chằn Tư đàn giơ tay lên đánh. Hoành Thanh cònlo ở đây chưa đủ loạn mà xoay qua làm nũng với ta: "Tam sư muội khôngtách vỏ đậu phộng cho Đại sư huynh ăn à".
Ta ôm lấy nhi tử đang thiu thiu buồn ngủ mà đút thức ăn cho nó, nghe Hoành Thanh nói thế suýt nữa thì mất cả hứng ăn.
Dù có nhìn thế nào đi chăng nữa, mấy người chúng ta ở cùng nhau luôn lànội bộ lục đục, ta rất lo lắng, có khi yêu quái còn chưa tìm được, mấyngười này đã tan đàn xẻ nghé rồi.
Mà ta cũng nhanh chóng biết được mình lo lắng chẳng sai tí nào.