Thực ra mọi chuyện rất là đơn giản, hôm nay Tưởng Thư Hàm và Lục Thiên gặp nhau tại hồ nước nhân tạo của trường, có điều hai cô cậu lại bị các học sinh khác chụp ảnh và đăng lên diễn đàn, kèm theo lời khẳng định là bọn họ đang hẹn hò ở đó.
Bởi vì Lục Thiên cũng là một cậu chàng đẹp trai có chút tiếng tăm trong trường nên bài đăng nhanh chóng trở nên phổ biến và thậm chí còn khiến giáo viên phải chú ý.
Học sinh yêu sớm chính là một điều tối kỵ ở trường, nhất là khi cả hai đều là học sinh lớp 11, thời điểm này còn cách kỳ thi đại học được bao lâu chứ? Các giáo viên cực kỳ lo lắng, cho nên cũng đã gọi điện cho phụ huynh của hai học sinh.
“Cậu nói là các cậu không hẹn hò ở đó, vậy thì tại sao lại phải hẹn nhau gặp mặt ở hồ nước nhân tạo?” Hạ Thiên vẫn cứ mãi canh cánh chuyện này trong lòng: “Con trai sẽ chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ làm bài của cậu mà thôi, tớ đã chịu đủ nỗi khổ đó rồi!”
Tưởng Thư Hàm: “...”
Kim Mê cũng cảm thấy hơi kỳ lạ: “Nếu như chỉ là hiểu lầm thì hai đứa cứ việc giải thích rõ ràng với giáo viên là được rồi, tại sao lại còn phải làm ầm ĩ tới nỗi phải mời phụ huynh đến vậy?”
Tưởng Thư Hàm mím môi, nhìn Hà Thiên đứng bên cạnh rồi nói: “Nếu như tớ nói với cậu rồi, cậu không có được nổi giận đâu đó.”
Hạ Thiên rộng lượng mà đáp: “Cậu cứ nói trước đi đã, nói xong rồi tớ sẽ quyết định xem có cần phải tức giận với cậu hay không.”
“...” Tưởng Thư Hàm im lặng một lát rồi mới lên tiếng: “Lục Thiên hẹn tớ đi đến hồ nước nhân tạo là để tỏ tình với tớ ở đó...”
“Cậu nói cái gì cơ?” Hạ Thiên nâng cao âm lượng.
Tốc độ nói chuyện của Tưởng Thư Hàm cực kỳ nhanh: “Nhưng mà tớ đã từ chối cậu ta rồi! Sau đó, khi thầy Cao hỏi về chuyện này, chắc là cậu ta sợ bị mắng, cho nên trước khi tớ kịp nói gì thì cậu ta đã đổ hết trách nhiệm lên đầu tớ rồi, còn bảo rằng là do tớ hẹn cậu ta tới hồ nước nhân tạo để tỏ tình!”
Hạ Thiên sửng sốt một chút, tựa như là bị đánh một cái vào đầu: “Không thể nào, dáng dấp của Lục Thiên đẹp trai ngời ngời như thế, làm sao có thể là loại người như vậy được!”
“Cậu ta chính là loại người như vậy đó!” Lúc ấy, Tưởng Thư Hàm cũng là kinh ngạc đến ngây ngốc cả người, không ngờ được rằng lại sẽ bị cậu ta cắn ngược một cái. Cô bé đã giải thích ngay với giáo viên lúc đó rồi nhưng mặc kệ là ai tỏ tình với ai thì vẫn phải mời ba mẹ tới trường.
“Vậy lời mà em nói với mẹ em ở cổng trường là có ý gì?” Kim Mê đã nghe thấy hết tất cả khi Tưởng Thư Hàm và Triệu Nghệ Nam cãi nhau ở trước cổng trường. Mặc dù trong suốt những năm qua, Triệu Nghệ Nam vẫn luôn liên lạc với mẹ của cô, nhưng mà cũng sẽ không tiết lộ cuộc sống riêng tư của mình cho bà ấy biết, cho nên mẹ của cô cũng không biết rõ rốt cuộc, mấy năm nay, Triệu Nghệ Nam đã sống như thế nào.
Lúc Kim Mê đặt ra câu hỏi này, Tưởng Thư Hàm khựng lại, không đáp lời nữa. Kim Mê lại nhấp mở tấm ảnh chụp của Tạ Trì rồi thở dài: “Nếu như các em đã không muốn nói thì thôi, hãy quên đi.”
“…” Hạ Thiên đứng ở một bên lập tức nắm lấy tay cô: “Chị, đừng như thế mà, chuyện gì của gia đình Thư Hàm em cũng đều biết hết, để em nói cho chị nghe!”
“Hạ Thiên!” Tưởng Thư Hàm không thể tin được mà nhìn cô bạn của mình, kéo cánh tay đang giữ lấy tay cô ra: “Không cần cậu, tớ sẽ tự mình nói!”
Kim Mê: “...”
Cô đã nói từ lâu rồi, rằng với khuôn mặt đó của Tạ Trì, ai nhìn vào rồi mà lại không muốn yêu sớm cùng anh chứ.
“Chị nói chị là bạn của mẹ em, vậy thì chị có biết trước kia, bà ấy đã từng làm nghề gì không?” Tưởng Thư Hàm nhìn Kim Mê và hỏi một câu.
Kim Mê nói: “Người quản lý của Kim Mê, chị biết rõ chuyện này nhất.”
“...” Tuy rằng không biết tại sao cô lại biết rõ nhất, nhưng Tưởng Thư Hàm vẫn gật đầu: “Khi đó, Kim Mê rất là nổi tiếng, mẹ em là người quản lý của cô ấy nên cũng kiếm được một ít tiền. Sau đó, Kim Mê lại gặp chuyện không may, mẹ em cũng rút lui khỏi giới giải trí và gặp được ba em. Hai người họ hùn vốn để mở một công ty nhỏ, làm ăn cũng không tệ lắm, chỉ có điều sau đó, mẹ em có thai và sinh con nên dần dần rút khỏi công ty và trở thành một bà nội trợ của gia đình.”
“Tiếp đó, ba em đã ngoại tình?”
Tưởng Thư Hàm mím môi, gật đầu nói tiếp: “Dạ, người phụ nữ đó còn được ông ấy nhận vào làm trong công ty, Tưởng Văn Kiệt cực kỳ thích cô ta bởi vì cô ta sẽ không quản lý thằng bé quá nhiều. Rõ ràng là mẹ em biết hết mọi chuyện, nhưng mà lại cứ giả vờ như không biết, nói cái gì mà Văn Kiệt vẫn còn nhỏ rồi nói em sắp phải đi thi vào đại học rồi, toàn bộ đều chỉ là viện cớ cho việc bà ấy chỉ là một người nhát gan mà thôi! Em nghĩ là chẳng bao lâu nữa, chắc Tào Lệ Na cũng sẽ sớm chuyển vào nhà em ở luôn đấy!”
Tưởng Thư Hàm nói tới đây cũng có chút tức giận, thực ra cô bé đã lén lút xem rất nhiều video của Kim Mê, và người quản lý của cô cũng đồng hành bên cạnh cô trong rất nhiều sự kiện. Luvevaland chấm co. Hóa ra, ban đầu mẹ của cô bé rõ ràng không phải là mang dáng vẻ như vậy, rốt cuộc là kể từ khi nào lại trở nên khúm núm như thế này cơ chứ?
Thực ra, Kim Mê cũng nghĩ mãi không ra, cô bước một bước đã lướt qua hai mươi năm trời, trong khi Triệu Nghệ Nam thì đã trải qua từng ngày một trong suốt mấy năm đó. Có lẽ, thời gian thật sự có thể làm phai mờ đi quá nhiều thứ, cô nói tiếp: “Em trai của em đúng là vẫn còn nhỏ tuổi, có thể là mẹ của em hi vọng thằng bé được lớn lên ở trong một gia đình trọn vẹn.”
Tưởng Thư Hàm hừ lạnh một tiếng: “Gia đình hiện giờ không những trọn vẹn, mà còn có quá nhiều thành viên dư ra đây này!”
“…” Quả đúng là thế thật.
Kim Mê im lặng một lúc, tiếp tục giúp Triệu Nghệ Nam tìm ra được lý do: “Ly hôn không phải là chuyện đơn giản, cứ nói muốn chia tay là chia tay được. Quyền nuôi dưỡng em và em trai của em, rồi cả cổ phần và tài sản của công ty nữa, tất cả đều là những vấn đề rất phức tạp.”
Tưởng Thư Hàm hỏi: “Phức tạp đến mức nào? Nó còn phức tạp hơn cả hàm số sao?”
“...” Kim Mê nhớ lại một vài hàm số mà cô đã học ở trường cấp ba, hỏi ngược lại cô bé: “Ý em nói là các hàm số học ở trường cấp ba đúng không? Chúng cũng có phức tạp lắm đâu?”
Tưởng Thư Hàm: “...”
Cô bé thầm ước, giá như cô bé có thể lấy một tờ giấy bài thi trong cặp sách ra và nhờ Kim Mê làm giúp mình ngay tại chỗ này.
“Cho dù là thế nào đi chăng nữa, những gì em nói với mẹ của em hôm nay cũng quá nặng lời rồi, mẹ em sẽ rất đau lòng đấy.”
Tưởng Thư Hàm quay đầu đi, không hề lên tiếng trả lời. Kim Mê nhìn đồng hồ, đứng dậy và hỏi: “Các em còn muốn gọi món gì nữa không? Để chị giúp các em trả tiền, mà mẹ em vẫn còn đang đứng đợi ở cổng trường đó.”
Lúc trước, Tưởng Thư Hàm mạnh miệng nói không có thèm gọi thêm, nhưng bây giờ ngược lại, cùng với đám bạn Hà Thiên kêu một đống đồ ăn và thức uống. Sau khi Kim Mê trả tiền xong, tiện tay thêm tài khoản WeChat của Tưởng Thư Hàm: “Nếu như có chuyện gì xảy ra với mẹ của em, nhớ phải bí mật báo cho chị biết nhé.”
“...” Tưởng Thư Hàm nhìn chiếc kính râm và khẩu trang che kín trên khuôn mặt của cô, càng nhìn càng cảm thấy khả nghi: “Chị bắt buộc phải che kín mặt của mình đến mức đó à? Chắc là chị sẽ không phải là tội phạm bị truy nã gì đó đâu đúng không?”
“... Khẩu trang được phát minh ra chính là để mọi người đeo mà, vậy tại sao chị lại trở thành tội phạm bị truy nã rồi?” Kim Mê vừa nói vừa kéo Tưởng Thư Hàm đi về phía cổng trường. Hà Thiên đi theo bên cạnh hai người họ và nhìn Kim Mê với ánh mắt tràn đầy mong đợi: “Chị ơi, chị hỏi gì bọn em cũng đều đã trả lời hết rồi. Khi nào thì chị sẽ giới thiệu người họ hàng đó của chị với chúng em vậy?”
“Ừm, đợi đến khi mấy đứa thi đại học xong đi đã. Trường của mấy đứa không cho phép yêu sớm đâu.”
“... Chị đây là đang chơi xấu! Chị nói mà không giữ lời!”
Đối mặt với những lời chỉ trích của Hà Thiên, Kim Mê biểu lộ ra dáng vẻ rất thản nhiên: “Chị chỉ nói là sẽ giới thiệu cho các em làm quen với nhau, chứ cũng đâu nói là khi nào đâu.”
Hà Thiên: “...”
Đây mà là người lớn sao?
“Đừng có nhìn chị như vậy chứ. Đợi tới khi các em tốt nghiệp cấp ba rồi, chị hứa nhất định sẽ giới thiệu cho mọi người làm quen với nhau, chắc chắn sẽ không bao giờ nuốt lời!”
“… Ha ha!”
Triệu Nghệ Nam vẫn còn đang đợi ở cổng trường, khi trông thấy Tưởng Thư Hàm đi tới, cô ấy lập tức xoay người rồi lên xe. Kim Mê vỗ vỗ hai vai Tưởng Thư Hàm, nói với cô bé: “Về nhà nói chuyện với mẹ em cho tốt vào, tranh cãi cũng không giải quyết được vấn đề gì đâu.”
Tưởng Thư Hàm không đáp lời, bất đắc dĩ lên xe. Hai người ngồi trên xe cũng không trò chuyện câu nào, suốt dọc đường, về đến tận cửa nhà rồi mà vẫn giữ im lặng.
Hôm nay đến trường để xử lý chuyện của Tưởng Thư Hàm, cho nên Triệu Nghệ Nam không có thời gian đến trường đón Tưởng Văn Kiệt tan học về, đành phải nhờ dì Vương thay mình đi đón. Luvevaland chấm co. Đến khi về tới nhà lại không thấy ai cả, sau khi hỏi dì Vương thì mới biết là ba của Tưởng Văn Kiệt đã đón cậu bé đi rồi và còn dẫn theo Tào Lệ Na đi cùng, bảo rằng muốn đi ra ngoài ăn cơm.
Tưởng Thư Hàm nghe xong thì lập tức nhìn về phía Triệu Nghệ Nam, thấy cô ấy vẫn không có phản ứng gì, nổi giận đùng đùng mà đi lên lầu.
Tới khi trời tối, Tưởng Kỷ Minh mới mang theo Tưởng Văn Kiệt về nhà, Triệu Nghệ Nam vẫn đang ngồi ở trong phòng khách chờ bọn họ. Cô ấy thấy bọn họ trở về, lập tức tiến lên hỏi: “Sao hai người về nhà muộn thế? Văn Kiệt đã làm xong bài tập chưa?”
Vừa nghe thấy lời này của cô ấy, Tưởng Văn Kiệt đã lập tức bắt đầu làm ầm ĩ lên: “Mẹ, ngày nào mẹ cũng chỉ biết bài tập với bài tập, bảo sao ba cũng không thích mẹ!”
Tưởng Kỷ Minh cũng có chút không vui, lên tiếng: “Hôm qua Văn Kiệt bị bắt nạt ở trường, hôm nay tôi đưa thằng bé đi chơi một chút thì sao nào?”
“Thằng bé bị bắt nạt ư? Là do thằng bé ra tay với bạn học của nó trước, đã vậy còn không hề cảm thấy mình sai chút nào. Ở cái tuổi này của thằng bé, nếu như bây giờ không dạy dỗ tốt thì sau này sẽ rất khó để sửa đổi.”
“Thế cô đã dạy dỗ Thư Hàm xong chưa? Đừng tưởng là tôi không biết, con bé đang yêu sớm với một bạn học nam cùng lớp, hôm nay còn bị thầy Cao gọi phụ huynh tới tận trường!” Trong lời nói của Tưởng Kỷ Minh tràn ngập sự châm biếm: “Hàng ngày cô cũng chẳng phải làm việc gì cả, chỉ có nuôi nấng hai đứa con thôi mà còn thành ra như thế này, vậy mà cô còn dám không biết xấu hổ mà đi trách mắng Văn Kiệt sao?”
Có lẽ là bởi vì có Tưởng Kỷ Minh ở bên cạnh cho cậu bé chỗ dựa, cho nên Tưởng Văn Kiệt thậm chí còn phách lối xông lên làm mặt quỷ trước mặt Triệu Nghệ Nam.
Lúc này Tưởng Thư Hàm đang đứng nhìn từ trên cao, tức giận hét lớn xuống dưới lầu rằng cô bé không hề yêu sớm với bạn cùng lớp, sau đó lập tức đóng cửa lại và quay về phòng.
Sau khi cầm điện thoại lên và ‘lạch cạch’, gửi một chuỗi tin nhắn thật dài cho Kim Mê, Tưởng Thư Hàm cảm thấy cơn tức giận mà cô bé mãi kìm nén trong lòng cuối cùng cũng đã được giải tỏa đôi chút.
Lúc đó, Kim Mê đang tập thể dục trong phòng thể thao. Buổi tối hôm nay, Tạ Trì lại tới đây, chỉ có điều hai người họ tập thể dục riêng, chẳng hề làm phiền hay dính dáng gì tới nhau.
Sau khi nhận được tin nhắn của Tưởng Thư Hàm, Kim Mê lập tức cau mày, nếu như đặt tình huống này vào hai mươi năm trước, ai lại dám kiêu ngạo như vậy trước mặt chị Nam chứ! Tạ Trì đứng bên cạnh trông thấy, bèn hỏi một câu: “Sao mà sắc mặt của cô u ám như vậy, có phải là bởi vì giá cổ phiếu lại hạ xuống rồi không?”
“...” Khóe miệng Kim Mê khẽ giật giật: “Anh có thể nói câu nào tốt lành hơn được không?”
Tạ Trì đáp: “Cổ phiếu của tôi tăng giá rồi.”
“...” Kim Mê nhếch môi, nở một nụ cười thật tươi và nhìn anh, đáp lại: “Vậy thì thật tốt quá rồi, dù sao đây cũng là tài sản chung của vợ chồng chúng ta mà.”
Tạ Trì: “...”
Kim Mê ngồi trên sàn nhà, cầm điện thoại gửi tin nhắn lại cho Tưởng Thư Hàm: [Bảo mẹ của em chú ý một chút nhé, chưa biết chừng ba em có thể đang lén lút chuyển nhượng tài sản trong hôn nhân. Ngoài ra, em còn phải tìm một cơ hội tâm sự với mẹ cho thật tốt nhé, có chuyện gì thì cũng cứ nói trực tiếp với chị ấy.]
Một lúc sau, Tưởng Thư Hàm trả lời tin nhắn của cô: [Dạ được, có điều em không nghĩ tới, chị vậy mà lại là Mạnh Xán Nhiên đấy. Đúng là chị rất khác so với những gì được đăng trên mạng.]
Kim Mê: “...”
Bởi vậy mới nói, đã là bài đăng trên mạng thì không thể tin tưởng được mà!
Buổi tối, Tưởng Thư Hàm nằm ở trên giường, nhưng mà lại không hề thấy buồn ngủ chút nào. Luvevaland chấm co. Cô bé không biết mình có nên đi tìm mẹ để nói chuyện với nhau hay không, mà cũng chẳng rõ là phải nói về chuyện gì.
Cảm thấy trong lòng như có lửa đốt, Tưởng Thư Hàm đứng dậy khỏi giường, chuẩn bị xuống lầu vào phòng bếp lấy kem que ăn.
Bây giờ cũng đã gần một giờ sáng rồi, Triệu Nghệ Nam lại đang ngồi một mình trên ghế sô pha trong phòng khách, không biết là đang suy nghĩ điều gì. Tưởng Thư Hàm trông thấy bóng người trên ghế sô pha, suýt chút nữa đã bị dọa sợ tới nỗi hét lớn, cô bé vội hỏi: “Mẹ, đêm hôm khuya khoắt, mẹ ngồi ở đây làm cái gì vậy?”
Lúc này, Triệu Nghệ Nam mới nhìn thấy cô bé, hơi ngồi thẳng người dậy: “Thế con lại xuống đây làm gì?”
“Con, con khát nước, xuống lấy chút nước uống.” Tưởng Thư Hàm chỉ có thể tìm một cốc nước rót cho mình ít nước lạnh, rồi ngồi xuống ghế sô pha: “Thì ra mẹ cũng không ngủ được, con còn tưởng mẹ chẳng hề để ý tới bất cứ điều gì nữa đấy.”
Triệu Nghệ Nam mím môi, không nói tiếng nào, Tưởng Thư Hàm nhấp một ngụm nước rồi tiếp tục mở lời: “Mạnh Xán Nhiên nhờ con nói cho mẹ biết, hãy cẩn thận, lỡ đâu ba con đang âm thầm chuyển nhượng tài sản hôn nhân đi đấy. Nếu như cứ tiếp tục như vậy, cho dù mẹ có giả vờ như không biết thì ba con cũng nhất định sẽ ly hôn với mẹ dưới sự xúi giục của Tào Lệ Na thôi, tới khi đó mẹ sẽ không có gì trong tay cả, đến Tưởng Văn Kiệt rồi cũng sẽ bị bọn họ dạy cho thành đứa trẻ hư hỏng.”
Triệu Nghệ Nam có hơi ngạc nhiên khi cô bé lại tự nói với mình điều này, cô ấy không tài nào nhớ rõ được là mối quan hệ giữa hai người đã bắt đầu trở nên xa cách kể từ khi nào: “Con vẫn còn là học sinh, con không phải cần phải lo lắng về những chuyện này đâu, chính mẹ sẽ tự mình giải quyết chúng.”
Nghe cô ấy nói như vậy, Tưởng Thư Hàm lập tức đứng bật dậy khỏi ghế sô pha: “Tùy mẹ. Dù sao thì đến khi vào vào đại học rồi, con sẽ dọn ra khỏi nhà, mẹ muốn đối xử với ai trong cái này như thế nào thì cũng cứ việc! Con cũng không muốn sau này lại phải gọi Tào Lệ Na một tiếng mẹ đâu!”
Nói xong, cô bé giận sôi cả người, đi lên lầu, đi được nửa chừng lại dừng lại, quay đầu nhìn về phía Triệu Nghệ Nam đang ở trong phòng khách.
Cô ấy vẫn ngồi yên đó, một mình, màn đêm vô tận tựa như đại dương mênh mông và sâu thẳm, chỉ phút chốc nữa thôi sẽ nuốt chửng cô ấy.
“Mẹ.” Tưởng Thư Hàm gọi cô ấy. Triệu Nghệ Nam ngẩng đầu lên, nghe thấy cô bé nói: “Nếu như mẹ ly hôn với ba rồi, con sẽ sống với mẹ.”
Hai ngày sau, Kim Mê vừa mới đi chạy bộ buổi sáng trở về, đã nhận được tin nhắn của Tưởng Thư Hàm: [Mau mau mau, mẹ em đã đuổi tới công ty rồi!]
Ngay từ thời điểm bắt đầu, công ty này là do Triệu Nghệ Nam và Tưởng Kỷ Minh cùng nhau thành lập nên. Luvevaland chấm co. Tuy nhiên, trong suốt mấy năm qua, Triệu Nghệ Nam vẫn luôn quanh quẩn bên gia đình của mình, cho nên đã lâu lắm rồi không tới công ty. Hôm nay, cô ấy đột ngột đi đến công ty, chắc chắn là đang định làm chuyện lớn gì đó!
Kim Mê kích động, làm ra vẻ mặt kinh ngạc, vội nhắn hỏi Tưởng Thư Hàm: [Địa chỉ của công ty đó là gì? Chị tới đó ngay đây!]