Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 537: [Ngoại Truyện] Sống Chết Ly Hợp (XI)




Thiên Nguyệt dẫn theo Diêm Tố lên đường với tốc độ nhanh hơn, cũng không phí thời gian nhiều đã đến Tiên Lộc Đài.

Diêm Tố nhớ đến lần trước đến mình bị ngăn ở bên ngoài, vốn tưởng Thiên Nguyệt cũng sẽ bị ngăn lại.

Ai biết Thiên Nguyệt lại nhẹ nhàng đi vào.

Thấy Diêm Tố đứng ở bên ngoài bất động, Thiên Nguyệt không khỏi có chút kỳ quái: "Sao không đi rồi?"

Diêm Tố cũng không thể nói mình bị ngăn lại được đúng không? Hắn đành phải căng da đầu đi lên, ai biết lần này lại không có bị ngăn lại.

Diêm Tố kinh ngạc nhìn xung quanh bốn phía, tổ tông biết bọn họ muốn tới sao?

Đương nhiên không phải Vu Hoan biết bọn họ muốn tới, là Vu Hoan bảo Dung Chiêu sửa lại trận pháp, trận pháp này là nhận người.

"Dung Chiêu đúng là rất dụng tâm đối với cô cô." Thiên Nguyệt nhìn cột ngọc xung quanh bậc thang, trên đó đa số đều điêu khắc cô cô, nhưng cũng có những bức cô cô và Dung Chiêu đứng chung một chỗ.

"Huynh cũng đối với ta rất tốt." Diêm Tố bắt được cơ hội vuốt mông ngựa.

"Ừ, chỉ tốt với đệ."

Đi lên trên bậc thang, Diêm Tố bị người ta đụng phải một chút, nếu không phải Thiên Nguyệt duỗi tay đỡ hắn, thiếu chút nữa đã lăn xuống dưới bậc thang rồi.

"Kinh Hồng, Tiểu Hoan Hoan bảo ngươi..." Giọng của Linh La đột nhiên im bặt.

Đụng vào Diêm Tố đúng là Kinh Hồng, thằng bé nhanh như chớp lao xuống bậc thang: "Sư phụ mới không có bảo ta giặt đồ, ta phải đi mua điểm tâm cho sư phụ, những đống đồ đó ngươi tự mình giặt đi."

Người xa lạ đến, Kinh Hồng cũng không lo lắng, Tiên Lộc Đài này chỉ có những người được sư phụ cho phép mới có thể tiến vào, người khác vào không được.

Dáng người nho nhỏ kia rất nhanh đã biến mất ở bậc thang, Linh La khó thở, quét mắt nhìn Thiên Nguyệt cùng Diêm Tố một cái, hướng về phía nhà nơi xa rống lên một câu: "Tiểu Hoan Hoan, có người tìm ngươi."

Sau đó cũng đuổi theo Kinh Hồng xuống núi.

____

"Thiên Nguyệt à, con còn bỏ được tới thăm cô cô con đấy ư!" Vu Hoan ôm Thiên Nguyệt, ôm thật chặt.

Diêm Tố đứng ở bên cạnh rất ấm ức, Thiên Nguyệt là của hắn mà!

Cho dù là tổ tông, cũng không thể tùy tiện ôm đồ của hắn.

Thiên Nguyệt được Vu Hoan ôm đã thành quen, nhất thời không đẩy nàng ra, nhưng Dung Chiêu không biết từ chỗ nào chui ra tách hai người bọn họ ra.

Vu Hoan sờ sờ mũi: "Đi ôm tiểu nha đầu kia lại đây cho Thiên Nguyệt nhìn một cái."

"Cách hắn xa một mét." Dung Chiêu cảnh cáo nhìn Vu Hoan liếc mắt một cái.

"Được được được." Vu Hoan xua xua tay, Dung Chiêu vừa đi, Vu Hoan lập tức dựa gần lại.

Lần này Thiên Nguyệt học ngoan, nhanh chóng chạy về đứng bên cạnh Diêm Tố: "Cô cô, nam nữ thụ thụ bất thân."

Vu Hoan trợn mắt trắng: "Trên người của con có chỗ nào mà ta chưa sờ qua đâu!"

"Cô cô..." Đó đều là lúc còn nhỏ!

"Thôi thôi." Vu Hoan thở dài, chỉ vào ghế ý bảo bọn họ ngồi: "Sao Tiểu Quỷ Nhi lại không vui thế kia?"



Diêm Tố ngượng nhùng, cảm giác này thật kỳ lạ, sao hắn lại không cảm thấy vui vẻ nhỉ!

Thiên Nguyệt cũng coi như là dẫn Diêm Tố đến gặp người lớn trong nhà, lại nhìn cháu gái, đứa bé kia trắng nõn đáng yêu, tuổi còn nhỏ nhưng trong cơ thể lại hùng hậu thần lực.

Bời vì là con của Thần, cho nên tiểu nha đầu vừa sinh ra đã được phong Thần, nhưng chưa có phong hào, điều đó còn phải dựa vào con bé sau này dốc sức đi làm mới được.

Buổi tối, Thiên Nguyệt tách Diêm Tố ra.

"Cô cô, con hỏi người một chuyện, người không thể giấu con."

"Cái gì?"

"Diêm Tố có phải cầm thứ gì từ chỗ người không?"

Vu Hoan nhướng mày, nghĩ Tiểu Quỷ Nhi cũng không bảo nàng giữ bí mật: "Ừ, cầm một quyển [Cửu Chuyển Huyền Âm]."

"Đó là cái gì?" Thiên Nguyệt nhíu mày.

"Đơn giản mà nói thì đó là một quyển ghi lại phương pháp có thể thay đổi thể chất." Vu Hoan nhún nhún vai: "Tiểu Quỷ Nhi đối với con cũng không tồi, con đừng có mà phụ lòng người ta."

Thiên Nguyệt: "..."

Vì sao một đám người lớn trong nhà đều phản ứng kỳ lạ y chang nhau vậy?

Hắn thích nam nhân, chẳng lẽ không nên đến phản đối một chút sao?

"Vậy thứ đó có tạo thành hậu quả gì đối với thân thể của đệ ấy không?" Hắn lo lắng nhất vẫn là điều này.

Thay đổi thể chất...

U Minh Cổ muốn là âm khí, nói cách khác Diêm Tố cải biến thể chất của mình thành thể chất âm khí.

Nghĩ đến là cảm thấy không hề đơn giản.

"Mỗi tháng bị tra tấn một lần, còn những vấn đề khác cũng không có gì, hơn nữa thân là quỷ tu, thể chất đó có thể làm tu vi của hắn tiến nhanh hơn."

Vu Hoan đơn giản nói nguyên lý phương pháp đó cho Thiên Nguyệt một lần.

Buổi tối Diêm Tố lên giường thấy Thiên Nguyệt thất thần, không khỏi có chút nghi hoặc: "Thiên Nguyệt, huynh làm sao vậy?"

Đáp lại Diêm Tố là sự hoan ái làm hắn hít thở không thông.

Từ đầu đến cuối Thiên Nguyệt không nói một chữ, dẫn Diêm Tố bước lên đỉnh.

Một lần lại một lần, không hề gián đoạn, mang theo điên cuồng vô tận.

"Thiên Nguyệt, ta không được nữa." Diêm Tố khóc nức nở, đôi tay chống ngực Thiên Nguyệt: "Buông tha cho ta đi, ta thật sự không được nữa."

Thiên Nguyệt trầm mặc nhìn Diêm Tố, một giây sau bám vào người hôn môi Diêm Tố: "Một lần cuối cùng."

Diêm Tố cuối cùng khóc lóc rồi trực tiếp hôn mê, Thiên Nguyệt ôm Diêm Tố, trong lòng đau đớn từng đợt.

Mỗi tháng phải bị chịu sự tra tấn khiếp người đó, hắn tình nguyện hắn gánh vác thay Diêm Tố.



Có lẽ là quá mệt mỏi, Diêm Tố ngủ tới giữa trưa ngày hôm sau.

Thiên Nguyệt không ở bên cạnh hắn, bên ngoài có âm thanh cãi cọ ồn ào, hắn mặc đồ vào đi ra ngoài.

Trong viện Linh La và Kinh Hồng ồn ào đến túi bụi, Dung Chiêu đứng ở cửa, mắt lạnh nhìn hai người kia cãi nhau, cho đến khi tiểu nha đầu trong ngực hắn vừa khóc, tay áo vung lên, hai người kia đều bay ra ngoài.

Dung Chiêu liếc mắt nhìn Diêm Tố một cái: "Hắn có việc muốn làm, bảo ngươi chờ ở đây mấy ngày."

"Ách..." Dung Chiêu đại nhân vậy mà nói chuyện với hắn ư?

Diêm Tố bị Thiên Nguyệt ném ở đây, cả ngày chỉ có thể xoay quanh theo Vu Hoan, ngẫu nhiên chọc chọc tiểu nha đầu, thỉnh thoảng còn bị Linh La bắt nạt một chút.

Cuộc sống này một chút cũng không thú vị.

Tại sao Thiên Nguyệt còn chưa trở lại nữa!

Sự bất an trong lòng Diêm Tố càng lúc càng lớn.

Hôm nay, Diêm Tố phát hiện trong nhà hôm nay phá lệ an tĩnh, Kinh Hồng và Linh La một trái một phải đứng bên người Dung Chiêu, Dung Chiêu nhìn chằm chằm cửa phòng Vu Hoan, ánh mắt sâu thẳm ám trầm.

"Linh La, xảy ra chuyện gì?" Diêm Tố bay đến bên cạnh Linh La, đè thấp giọng nói hỏi nàng.

Linh La giật giật cánh môi: "Không có gì, Tiểu Hoan Hoan cáu kỉnh thôi."

Tổ tông cáu kỉnh thật bình thường, chỉ là... các ngươi đứng ở đây mới là rất không bình thường đó!

Tuy Diêm Tố thấy lạ, nhưng bọn họ cũng chỉ đứng như vậy một lát, sau khi Dung Chiêu tiến vào, hai người kia nên làm gì thì làm nấy.

Nhưng Diêm Tố vẫn nhận thấy được tầm mắt của hai người kia thường thường sẽ dừng ở trên người hắn, ánh mắt kia có chút không đúng.

Hiện tượng quỷ dị này giằng co vài ngày, Vu Hoan vẫn luôn không lộ diện.

Thẳng đến khi hắn nhìn thấy Thanh Tiêu hấp tấp đi đến, sự bất an trong lòng hắn như được kích hoạt đến.

"Thanh Tiêu tiền bối, có phải Thiên Nguyệt đã xảy ra chuyện gì không?" Diêm Tố ngăn Thanh Tiêu lại.

Thanh Tiêu nhìn Diêm Tố, hơi hơi thở dài: "Vào cùng với ta đi."

"Đờ mờ, Thanh Tiêu ngươi chậm một chút nữa thôi, con của ngươi..." Giọng của Vu Hoan chợt dừng lại, nàng nhìn Diêm Tố đi vào theo, thần sắc hơi đổi.

"Thiên Nguyệt xảy ra chuyện gì?" Diêm Tố cũng mặc kệ nét mặc của Vu Hoan, trực tiếp nhào đến: "Tổ tông, người mau nói cho ta biết, Thiên Nguyệt làm sao vậy?"

"Không có gì..." Vu Hoan chỉ nói một tiếng.

"Nó nên biết." Thanh Tiêu ở bên cạnh nhắc nhở.

Vu Hoan cong cong khóe môi: "Ngươi không được gào, ta sẽ dẫn ngươi đi nhìn nó."

Diêm Tố lập tức lau nước mắt, cắn môi.

Vu Hoan thở dài một tiếng, xoay người đi vào gian phòng bên trong, lại mở ra một cái mật đạo, dẫn bọn họ xuống.

Ánh sáng phía dưới cũng không mạnh, nhưng Diêm Tố chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy một người đang nằm trên giường băng, Dung Chiêu ngồi ở trên giường băng, hình như đang vận chuyển thần lực cho Thiên Nguyệt.

"Đừng đến đó." Vu Hoan cản Diêm Tố lại.