Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 529: [Ngoại Truyện] Sống Chết Ly Hợp (III)




Diêm Tố đẩy tay Thiên Nguyệt ra, xốc y phục lên, có một chỗ ở nơi tương đối tư mật, cần phải đụng đến chỗ kia.

Diêm Tố đã từng thoa vài lần, đương nhiên là không hề có áp lực tâm lý bẻ tiểu gia hỏa đến bên một bên.

Nước thuốc lại thoa vài lần, tiểu gia hỏa ở trong tay hắn cọ xát qua lại, Thiên Nguyệt cảm giác bản thân có chút không ổn, tiểu gia hỏa vậy mà khỏe mạnh to lớn lên...

Diêm Tố hoàn toàn không có phản ứng gì, ngược lại dùng tay kéo một chút, chỉ có một bàn tay, hắn chỉ có thể dùng cánh tay đè ở một bên: "Thiên Nguyệt, ngươi có thể khống chế một chút không? Mỗi lần ta thoa thuốc nó cứ như vậy, cứ chọc như thế, ta thật sự không thoa tử tế được."

"Hít..." Thiên Nguyệt hít hà một hơi, nhanh chóng cắn cánh môi.

Diêm Tố nhìn Thiên Nguyệt liếc mắt một cái, thấy Thiên Nguyệt không ngừng đổ mồ hôi lạnh, có chút lo lắng nói: "Rất đau sao? Ở đây tương đối yếu ớt, đau hơn chỗ khác cũng rất bình thường, nếu đau quá thì ngươi cứ kêu lên đi, dù sao ở đây cũng không có ai."

Thiên Nguyệt trừng mắt nhìn Diêm Tố liếc mắt một cái, hắn sợ kêu ra thì không phải âm thanh thống khổ.

Diêm Tố giật giật cánh môi, sao có lòng tốt kiến nghị cũng trừng hắn làm gì.

Diêm Tố rũ tầm mắt xuống tiếp tục thoa thuốc, chờ hắn thoa xong, tiểu gia hỏa đã lớn mạnh đến mức dọa người.

Diêm Tố tò mò sờ sờ, vẻ mặt còn cảm thán: "Mấy ngày hôm trước cũng không có lớn như vậy mà."

Tay Diêm Tố thật mềm mại, sờ đến độ thân thể Thiên Nguyệt phát run từng trận từng trận, mồ hôi lạnh trên trán như nước rơi xuống, trên mặt cũng nổi lên màu hồng phấn không bình thường.

Ánh mắt không tự chủ được bị Diêm Tố hấp dẫn, từ gương mặt, dời đến xương quai xanh...

Thiên Nguyệt nắm tay Diêm Tố, quát lớn: "Buông ra."

Diêm Tố lập tức buông tay, có chút xấu hổ cười cười: "Thật xin lỗi nha, không phản ứng lại được."

Thiên Nguyệt chỉ cảm thấy lửa đỏ bao trùm lấy mình biến mất, sau một trận không khỏe, hắn nhanh chóng dùng y phục che lại, điều chỉnh thân thể nghiêng qua một bên, chặn phong cảnh lại.

"Này... buông ta ra trước đi." Diêm Tố chọc chọc Thiên Nguyệt, lôi kéo hắn làm cái lông gì!

Đáp lại hắn chính là một tiếng hít thở đều đều, Diêm Tố lại chọc vài cái, thấy Thiên Nguyệt thật sự ngủ rồi, hắn thử rút tay ra, sau khi thử vài lần không có kết quả, Diêm Tố có chút nhụt chí ngồi ở bên cạnh Thiên Nguyệt.

"Cái tật xấu gì thế này."

Thiên Nguyệt căn bản không ngủ, hắn áp xuống lửa tà trong cơ thể, lửa nóng trên mặt cũng dần dần rút đi.

Nhưng trong lòng lại hốt hoảng từng đợt, vừa rồi là hắn có phản ứng với một người nam nhân sao?

Mình vẫn luôn không có hứng thú với nữ nhân, chẳng lẽ là do mình thích chính là nam nhân?



Nhất định là do mình bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hắn muốn lẳng lặng.

Nhưng mà nghe thấy phía sau oán niệm, vậy mà hắn lại không cảm thấy phiền một chút nào.

Không biết Diêm Tố đã ngủ khi nào, dựa vào bên cạnh hắn, hình như ngủ cũng không ngon giấc, miệng vừa đóng vừa mở.

Thiên Nguyệt nghĩ đến xúc cảm kia, lửa tà mới vừa áp xuống kia lại chạy trốn nổi lên.

Hắn thưởng thức tay Diêm Tố cầm trong tay, dùng tay mình bao bọc lại xong rồi tách ra, tầm mắt lại có chút hoảng hốt, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thật lâu sau, hắn lấy tay Diêm Tố thả đến một bên, nhìn chăm chú Diêm Tố đã ngủ sâu, lòng loạn như ma.

Nếu hắn thật sự thích nam nhân thì làm sao bây giờ?

Không không, sao hắn có thể thích nam nhân được.

Trong lòng Thiên Nguyệt kiên quyết phủ nhận, không nhìn Diêm Tố nữa.

Thương thế trên người Thiên Nguyệt không hề có ý chuyển biến tốt đẹp một chút nào, ngược lại chuyển biến xấu đi.

Thiên Nguyệt nhân dịp Diêm Tố rời đi, nhíu mày đưa cánh tay lên trước mặt mình, cẩn thận nhìn miệng vết thương một lát.

Xung quanh miệng vết thương đó một thứ thật nhỏ đang nhấp nháy, nhìn qua rất là ghê tởm.

Mỗi miệng vết thương đều là như thế, vài thứ kia rõ ràng là trứng sâu, bọn nó gửi vào trong thân thể hắn.

"Cứ tiếp tục như vậy sẽ không được." Diêm Tố từ bên ngoài trở về, trong miệng nhắc mãi cái gì đó.

Thiên Nguyệt nhanh chóng kéo ống tay áo xuống, giống như không có chuyện gì hỏi hắn: "Cái gì không được?"

"Ở đây cái gì cũng không có, ngay cả nước cũng cần phải buổi sáng đi lấy. Đã qua rất nhiều ngày mà thương thế trên người ngươi cũng không khỏi, những thảo dược này không được."

Dừng một chút: "Ta dẫn ngươi đi ra ngoài."

Diêm Tố như là hạ quyết tâm: "Đi ra ngoài thương thế của ngươi sẽ không phải là vấn đề gì lớn nữa."

"Đây là đâu cũng không biết, đi ra ngoài như thế nào?"

"Sẽ... sẽ có cách." Diêm Tố tiếp tục đi qua đi lại, trong miệng lẩm bẩm, sau đó hắn lại chạy đi ra ngoài.

Thẳng đến khi màn đêm buông xuống hắn mới trở về, trên người dơ loạn, không biết là đi đâu, Thiên Nguyệt hỏi như thế nào Diêm Tố cũng không nói.

Diêm Tố cùng ngày đó chuẩn bị một ít thảo dược, ngày hôm sau không màng phản đối của Thiên Nguyệt, dẫn hắn ra khỏi sơn động.



Hang động cũng không lớn, nơi đi vào vẫn có sương mù dày đặc như cũ, tựa như muốn tiến vào.

Diêm Tố không đi nhìn đám sương mù kia, dẫn theo Thiên Nguyệt đi về phía trên sườn núi.

"Ta đã bò lên trên nhìn rồi, phía sau là một dòng suối, chúng ta đi từ nơi đó." Diêm Tố cõng Thiên Nguyệt, Thiên Nguyệt cũng không nặng, Diêm Tố rất nhanh đã bò qua phía sau ngọn núi.

Phía dưới chân núi quả nhiên là một dòng suối, chỉ là cái đường đi này tràn đầy bụi gai, hơn nữa những bụi gai đó đều tạo thành thương tổn cho quỷ tu không thể nào nhanh chóng khỏi được.

Đầy người dơ loạn của hắn sợ là cũng là do nơi này tạo ra.

Diêm Tố chật vật dẫn Thiên Nguyệt xuống núi, trên người bị bụi gai cắt ra không ít vết thương.

Hắn đặt Thiên Nguyệt ngồi xuống tảng đá lớn bên cạnh dòng suối, đi đến dòng suối lấy nước, cũng mặc kệ vết thương của mình, rửa sạch một lần cho Thiên Nguyệt trước, mới đi xử lý bản thân mình.

"Ngươi... có thể tự mình đi." Thiên Nguyệt nhìn thấy Diêm Tố cởi đồ chỉ chừa lại quần cộc, cực kỳ mất tự nhiên dời mắt đi.

Diêm Tố nghe thấy lời này của Thiên Nguyệt, lạch bạch lạch bạch chạy lên khỏi dòng suối: "Vừa rồi ngươi nói cái gì?"

Thiên Nguyệt chỉ cần thoáng ngẩn đầu, là có thể nhìn thấy cảnh không nên nhìn.

Hắn lập tức đưa đầu sang bên kia: "Ta cứ như vậy, dẫn theo ta chỉ là một thứ trói buộc, một mình ngươi đi nói không chừng còn có thể đi ra ngoài."

"Tiểu tổ tông Thiên Nguyệt ơi." Diêm Tố bỗng nhiên quỳ xuống, lôi kéo tay Thiên Nguyệt bắt đầu gào: "Ta xin Ngài buông tha tiểu nhân ta đi, nếu ta không dẫn Ngài đi ra ngoài, tổ tông sẽ lột da ta mất."

Giọng của Thiên Nguyệt có chút không vui: "Ngươi... chỉ là bởi vì có quan hệ với cô cô, mới không màng sống chết của mình muốn dẫn ta ra ngoài?"

Hắn cũng không biết mình bị làm sao nữa, nghe thấy lời nói đó của Diêm Tố, trong lòng rất buồn bực.

"Đương nhiên không phải, chúng ta tốt xấu gì cũng là bạn bè vượt qua hoạn nạn mà!" Diêm Tố vỗ vỗ người huynh đệ Thiên Nguyệt: "Tốt xấu gì lúc trước ngươi cũng đã cứu ta vài lần, nếu ta bỏ ngươi lại chẳng phải quá vong ân phụ nghĩa sao? Thành quỷ tu cũng phải có đạo nghĩa của quỷ tu."

Thiên Nguyệt rũ mắt nhìn tay đặt lên mu bàn tay mình, ánh mắt lóe lóe.

Diêm Tố thấy Thiên Nguyệt trầm mặc, đứng dậy lăn về trong dòng suối tắm rửa.

Thiên Nguyệt chỉ cần vừa thấy thân thể trắng nõn kia, trong lòng sẽ sinh ra một dục niệm kỳ quái, hắn đành phải chuyển ánh mắt sang chỗ khác.

Dòng suối lóng lánh sóng nước, vui sướng chảy xuôi xuống, vốn là dòng suối trong đến thấy đáy, bỗng nhiên biến thành một mảnh đen nhánh, nhanh chóng hướng đến gần Diêm Tố.

"Mau lên đây." Sắc mặt Thiên Nguyệt đại biến.

Diêm Tố nghe thấy tiếng nói, đầu tiên là quay đầu lại nhìn Thiên Nguyệt khó hiểu.