Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 519: Thật Sự Là Tới Quấy Rối




"Nói thật với nói dối có gì khác nhau?" Ngọn lửa bay quanh thân Ma Thần chợt tăng vọt vài phần.

Nguyệt Thù lập tức cảnh giác lên.

"Không có gì khác nhau." Vu Hoan nhún nhún vai, câu chuyện chuyển đổi: "Ngươi muốn gϊếŧ ta? Chậc chậc... ngươi đừng quên, ngươi bị phong ấn nhiều năm như vậy, sức mạnh đã sớm suy yếu không ít rồi, ngươi có thể đánh thắng được ta sao? Được rồi, cho dù ngươi có chướng mắt ta, vậy nàng ta thì sao? Ngươi có nắm bắt đánh lại nàng ta không?"

Ma Thần thu thu ngọn lửa lại, biểu cảm trên mặt suиɠ sướиɠ: "Tiểu nha đầu, nếu ngươi không thành Thần, bản tôn muốn nhận ngươi làm đồ đệ đấy."

Vu Hoan chắp hai tay lại, khom lưng cúi đầu: "Sư phụ ở trên, xin nhận của đồ nhi một lạy."

Ma Thần: "..."

Vậy là bái rồi?

Vậy là bái rồi?

Mấy vạn năm không thấy, thế đạo này làm sao vậy?

Vu Hoan lại lo chính mình buông tay, vẻ mặt chờ mong: "Sư phụ, lễ gặp mặt, lễ bái sư."

Ma Thần: "..."

Làm gì có chuyện hỏi muốn lễ gặp mặt?

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Ma Thần còn thật sự sờ soạng trên người, xem có cái gì có thể đưa cho độ đệ tiện nghi này hay không.

Hắn bị phong ấn nhiều năm như vậy, những đồ trên người lúc trước đều bị Nguyệt Thù lấy hết rồi, hắn làm gì còn cái gì?

"Nếu không thiếu trước?" Ma Thần có chút xấu hổ nhìn Vu Hoan.

Đường đường là một Ma Thần, lại nghèo như vậy, nói ra ngoài ném người ta cười chết.

"Được!" Vu Hoan lại rất sảng khoái.

Ma Thần cảm thấy tiểu nha đầu đứng trước mặt mình không phải là người dễ nói chuyện như vậy, sao cứ như vậy sảng khoái đồng ý rồi?

Rất nhanh, hắn đã hiểu rõ.



Nguyệt Thù thừa dịp Vu Hoan cùng Ma Thần nói chuyện, vậy mà mò đến phía sau hắn, chụp một đường thần lực khắc vẽ ở trên người hắn.

"Đê tiện, hai người các ngươi lại bày kế sẵn rồi!" Ma Thần dậm chân, chỉ vào Vu Hoan, cánh tay giơ lên, ngọn lửa màu đen bay xung quanh hắn chợt bay về phía Vu Hoan.

Vu Hoan lắc mình nhảy đến phía bên kia, lời lẽ chính đáng nói: "Sư phụ, cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói không thể nói bậy nha, đồ nhi là thật tình muốn bái ngươi làm sư phụ, còn nàng ta đánh lén ngươi... thật sự không có liên quan đến đồ nhi, là tính cảnh giác của sư phụ ngươi quá thấp."

"Thật tình?" Mặt Ma Thần tái nhợt dữ tợn lên: "Ngươi dựa vào đâu thật tình muốn bái bản tôn làm sư phụ? Nhanh mồm dẻo miêng, bản tôn gϊếŧ ngươi!"

"Sư phụ, ngươi nghĩ xem, sau này ta đi ra ngoài, người khác hỏi ta xuất sư môn phái nào, ta báo danh hào của sư phụ, đó không phải quá phong cách rồi sao? Sao ta lại không phải thật tình chứ? Sư phụ, ngươi cứ đuổi theo đánh ta, vị bên kia có lẽ phải xong việc rồi kìa."

Ma Thần quay đầu, Nguyệt Thù cả kinh, động tác lại không dừng.

Nha đầu Vu Hoan này, thật sự là tới quấy rối.

"Nàng nha." Dung Chiêu kéo Vu Hoan vào trong lòng, tràn đầy bất đắc dĩ.

"Sư phụ cố lên!"

Hình tượng của Nguyệt Thù đều muốn duy trì không được nữa, nếu không phải hiện tại không có thời gian, nàng ta thật sự muốn đánh tơi bời nha đầu kia một trận nên thân.

"Nguyệt Thù, đê tiện!" Ma Thần lắc mình tránh đi Nguyệt Thù, đứng ở bên cạnh, cúi đầu nhìn ký hiệu xuất hiện trên người mình, khuôn mặt tái nhợt vặn vẹo đến độ muốn thành bánh quai chèo.

Khóe miệng Nguyệt Thù lộ ra một tia cười khổ, đê tiện thì cứ đê tiện đi!

Nàng ta chợt lui về sau, thân thể như sương khói tán loạn, sắc mặt Ma Thần cứng đờ: "Nguyệt Thù, ngươi đang làm cái gì!"

Vu Hoan khẽ nhíu mày, xong rồi?

Không dánh đến độ kinh thiên động địa, hủy thiên diệt địa sao?

Trong lòng Vu Hoan bỗng nhiên nhảy dựng, trong thân thể như có thứ gì đó bị rút ra, có sự trống rỗng trong nháy mắt.

Khi Vu Hoan còn đang nghi hoặc, trên không trung bỗng nhiên vang lên tiếng Phạn, âm thanh kia như là vô số trẻ con niệm chú khó đọc, thay đổi từng câu, từng tiếng, vang vọng khắp thiên đại, làm ngươi ta có loại thần thanh khí sảng khoái, cảm giác như ánh sáng ấm áp của mặt trời.

Vạn vật trời đất đều đươc tiếng Phạn này làm lễ rửa tội, đem nỗi tuyệt vọng của mọi người ra khỏi hắc ám, nghênh đón cuộc sống mới.

"Nguyệt Thù!" Ma Thần muốn đến về phía Nguyệt Thù, nhưng ký hiệu trên người hắn lại làm hắn không thể nào động đậy được.

Hắn lại một lần rồi một lần gào thét tên Nguyệt Thù, nhưng không có ai đáp lại hắn.



Khi thân ảnh của Nguyệt Thù hoàn toàn biến mất, ánh sáng ký hiệu trên người Ma Thần đại thịnh, bao phủ hắn vào trong đó, ánh sáng giằng co nửa phút, chờ ánh sáng tan đi, đứng ở nơi đó đã không còn là nam nhân cao lớn âm trầm kia nữa, mà là một đứa trẻ con.

Khoảng chừng ba tốn tuổi, ngồi ở trên trận pháp, vẻ mặt ngốc manh nhìn Vu Hoan.

Vu Hoan: "..."

Đù má, tình huống gì đây!

"Có lẽ Nguyệt Thù đã tiêu trừ ký ức cùng sức mạnh của hắn, hiện tại hắn giống như mới vừa được ra đời." Giọng của Dung Chiêu chậm rãi vang lên bên tai Vu Hoan, mang theo một cảm xúc nói không nên lời.

[Thiên địa đại đạo, chính tà âm dương, mới có thể lập thế, Huyền Thiên Chi Cảnh, lập!] Trong tiếng Phạn, âm thanh linh hoạt kỳ ảo mông lung lúc trước lại vang lên.

Mây đen trên bầu trời tan đi, ánh mặt trời dần dần chiếu xuống, trong ánh sáng, một khối ngọc lệnh chậm rãi dừng ở trước mặt Vu Hoan.

[Chủ nhân Huyền Thiên chưa thành, Tà Thần Vu Hoan tiếp quản Huyền Thiên Chi Cảnh, dẫn dắt chư Thần tiến hành quản lí mọi người bước lên phong Thần từ Quy Khư Chi Cảnh.]

Vu Hoan: "..."

Nói cái quỷ gì?

Hoàn toàn nghe không hiểu được không?

"Lấy nó thử xem." Dung Chiêu chỉ chỉ ngọc lệnh ở trước mặt nàng.

"Chàng nghe hiểu? Quy Khư Chi Cảnh là nơi quỷ quái nào?" Vu Hoan không nhúc nhích, chỉ vè vẻ mặt ngốc ngốc nhìn Dung Chiêu.

"Sáng Thế Thần đã từng nói, trên thế giới này, cũng không phải chỉ có mấy cái đại lục này..." Dung Chiêu nhẹ giọng nói.

"Xì..." Vu Hoan xì một tiếng, lôi kéo Dung Chiêu muốn đi.

Nàng mới không có hứng thú đi lăn lộn phá chuyện gì đó.

"Mẹ ơi!" Tiếng nói trẻ con giòn tan làm Vu Hoan cứng đờ, nàng quay đầu, quỷ dị nhìn về phía Ma Thàn ngồi ở phía dưới.

Ma Thần nghiêng đầu, đôi mắt to tròn tràn đầy vô tội, cánh môi phấn nộn lúc đóng lúc mở: "Mẹ ơi!"

Hai chân Vu Hoan mềm nhũn, thiếu chút nữa đã té ngã lộn nhào.