Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 516: Vốn Không Phải Là Như Thế




[Thiên địa đại đạo, chính tà âm dương, mới có thể lập thế.]

Những lời này...

Hình như nàng đã từng thấy ở đâu đó rồi.

Đúng rồi, ở nơi đó, nơi mà nàng nhìn thấy Ngọc Ninh hành hung Sáng Thế Thần.

Nàng không biết hành lang đó xuất hiện như thế nào, nàng xuyên qua hành lang, đi đến tòa cung điện kia.

Tận mắt nàng nhìn thấy Ngọc Ninh chia lìa hồn phách, giam cầm Sáng Thế Thần...

Sau đó Ngọc Ninh phát hiện ra nàng, lúc nàng chạy trốn bước vào hành lang kia, nháy mắt quay đầu lại nàng nhìn thấy thân thể Sáng Thế Thần tan biến ngưng tụ thành một hàng chữ.

[Thiên địa đại đạo, chính tà âm dương, mới có thể lập thế.]

Mười ba chữ.

Không thiếu một chữ nào, một chữ cũng không đổi.

"Hoan Hoan?" Dung Chiêu thấp giọng gọi nàng.

Vu Hoan hoàn hồn, phát hiện phía sau lưng mình ướt một mảng lớn.

"Làm sao vậy?" Dung Chiêu lo lắng nhìn Vu Hoan.

"Dung Chiêu..." Giọng của Vu Hoan mềm nhẹ: "Sáng Thế Thần đã sớm liệu đến hôm nay..."

Mười ba chữ cái kia, không thể nào là trùng hợp được.

"Ừ, Sáng Thế Thần có năng lực dự đoán." Dung Chiêu nghiêm túc trả lời: "Nàng ta có thể dự đoán được ba vạn năm sau xảy ra chuyện gì, cũng chẳng có gì lạ."

Dung Chiêu nhíu nhíu mày, hắn hiểu rõ ý của Vu Hoan.

"Câu nói kia có ý gì? Thiên địa đại đạo, chính tà âm dương, mới có thể lập thế?" Vu Hoan lẩm bẩm lên tiếng.

Mười ba chữ cái kia tách ra thì rất dễ hiểu, 'thiên địa đại đạo' có lẽ là chỉ Thiên Đạo, 'chính tà âm dương' mặt chữ cũng không khó hiểu, nhưng 'mới có thể lập thế' thì sao?

Năm chữ đó có nghĩa là gì?

Những lời này liên kết lại thì có nghĩa gì nữa?

Trực giác nói với nàng, đây mới là mấu chốt.

Mười ba chữ này, mới là điểm mấu chốt của tất cả mọi chuyện.

"Vạn Thần Trận, mở!"

Giọng của Tư Hoàng cắt ngang suy nghĩ của Vu Hoan, nàng ngẩng đầu thì thấy bóng người trên dàn tế được bao phủ bởi một ánh sáng tím và ánh sáng đỏ đan xen.

Từ trên dàn tế, một cổ sức mạnh phóng lên cao như có dòng khí loãng quét ngang bốn phương tám hướng.

Ánh sáng tím giao hòa cùng ánh sáng đỏ, dần dần dung hợp thành màu tím.

Đó là thứ xinh đẹp lộng lẫy nhất mà Vu Hoan từng thấy, màu đỏ tím chói mắt, thoáng như chỉ cần nhìn một cái, thì sẽ không rời mắt đi được.



"Ra tay." Mộ Thanh Dương quát một tiếng, làm người xung quanh bắt đầu có động tác.

Linh lực phát ra, ở trên không trung giao nhau hình thành một nửa hình vòng tròn, bao phủ xung quanh dàn tế vào trong đó.

Tốc độ quá nhanh, bọn Vu Hoan đều không kịp có phản ứng.

Nàng theo bản năng nhìn thoáng qua Mộ Thanh Dương.

Bên người hắn, không biết khi nào xuất hiện Bách Lý Vu Hoan.

Trên người vẫn là một thân váy dài ửng đỏ như cũ, nhưng vẻ mặt của nàng ta bây giờ nghiêm túc, không giận tự uy, có khí thế tôn quý không thể nói thành lời.

Sáng Thế Thần trở về vị trí cũ...

Bách Lý Vu Hoan như nhận thấy được ánh mắt của Vu Hoan, hơi hơi đưa mắt qua, tầm mắt hai người giao nhau ở trên không trung.

Nháy mắt giao nhau kia, trong lòng Vu Hoan chợt hoảng loạn không chịu nổi, như là có thứ gì đó ở trong thân thể nàng muốn thoát ra ngoài.

Không, hiện tại căn bản nàng không có thân thể...

"Tiểu Hoan Nhi, đừng nhìn nàng ta." Giọng của Tư Hoàng vang lên trong lòng nàng, ngay sau đó Tư Hoàng đã dừng ở bên cạnh nàng: "Đừng bị nàng ta ảnh hưởng, nàng là Vu Hoan, Thanh Dương Vu Hoan, Tiểu Hoan Nhi nhất định phải nhớ kỹ, nàng là Thanh Dương Vu Hoan."

Tư Hoàng từng câu từng chữ nói đến cực kỳ nặng nề mạnh mẽ.

Vu Hoan ép xuống tâm phiền ý loạn trong lòng, khẽ gật đầu: "Chút định lực này ta vẫn phải có, ta không có yếu như ngươi nghĩ."

"Ừ, Tiểu Hoan Nhi nhà chúng ta lợi hại nhất." Tư Hoàng ôm Vu Hoan một chút, nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Chúng ta phải đột phá đi ra ngoài, bằng không lát nữa Vạn Thần Trận sẽ lan đến gần chúng ta, cẩn thận."

Vu Hoan gật gật đầu.

Tư Hoàng nói gì đó với Linh La, Linh La nhìn Vu Hoan một lát, mới mang theo bốn vị trưởng lão lao về phía bên kia.

Vu Hoan lấy Thiên Khuyết Kiếm ra, nhưng rất nhanh nàng đã thu trở về.

Vậy mà Thiên Khuyết Kiếm có chút không chịu khống chế...

Dung Chiêu cầm tay Vu Hoan: "Đừng lo lắng, ta sẽ không bị nàng ta ảnh hưởng."

Vu Hoan cong cong khóe môi, ánh mắt có chút âm u lạnh lẽo: "Sáng Thế Thần."

Trong lòng Dung Chiêu thở dài, nhìn về phía Bách Lý Vu Hoan bên kia, Bách Lý Vu Hoan không có nhìn bên này nữa, ngược lại tự mình ra tay, bay đến phía trên dàn tế.

Nheo nheo mắt, Dung Chiêu cúi đầu nhẹ hôn lên môi Vu Hoan: "Bắt đầu đi."

"Được."

Không cần Thiên Khuyết Kiếm, Vu Hoan cũng không dùng Thần Khí khác.

Nàng khôi phục tác phong bưu hãn của Quỷ Đế Dao Tân, Linh Hồn Chi Lực màu đen thuần túy ngưng tụ bên người nàng, quanh quẩn áo đen kim văn kia, như Tà Thần đứng sừng sững giữa thế gian.

Dưới chân vô thanh vô thức xuất hiện một cái trận pháp, nhưng chỉ một giây sau đã lướt qua, dưới sự quanh quẩn của Linh Hồn Chi Lực căn bản không có ai thấy rõ, ngay cả bản thân Vu Hoan cũng không phát hiện ra.

Nhưng Tư Hoàng lại thoáng như có điều phát hiện nhìn Vu Hoan một cái, dịu dàng trong mắt muốn tràn ra tới.

Ánh mắt vừa chuyển, đôi mắt dịu dàng biến mất hầu như không còn, nhìn mấy người kia vài lần.

"Phá."



"Ầm!"

Mấy đường sức mạnh đập xuống, lá chắn nửa vòng tròn run lắc, nhưng lại không tan vỡ.

Sáng Thế Thần đứng ở đỉnh lá chắn, ngón tay nàng ta nhanh chóng tung bay, kim quang phá tan những ánh sáng màu đỏ tím xung quanh nàng ta ra.

"Lại đến một lần." Tư Hoàng hạ lệnh.

Vu Hoan hít sâu một hơi, lần này không hề giữ lại gì nữa.

"Ầm!"

"Răng rắc!" Lá chắn nứt vỡ, người xung quanh bị dòng khí quét qua, rơi xuống.

Cơ hồ là đồng thời, Sáng Thế Thần phi thân hướng lên trên, đứng ở phía trên Vạn Thần Trận.

Vu Hoan bước lên một bước trước, Dung Chiêu và Tư Hoàng theo sát sau đó.

Thời điểm bọn họ đứng đối diện Sáng Thế Thần, lôi điện bỗng nhiên đánh xuống Vu Hoan.

Vu Hoan nhanh chóng móc Uyên Ương Kính che chắn trước người mình, lôi điện hoàn toàn đi vào Uyên Ương Kính, dư chấn làm nàng không tự chủ được lui về sau một bước.

Nhưng vào lúc này, Vạn Thần Trận bỗng nhiên hạ xuống, như là tảng đá rất lớn ép xuống mặt đất, nhanh như chớp. Bọn họ còn chưa phản ứng lại kịp, Vạn Thần Trận đã hoàn toàn đi vào trong biển, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Tiếng sấm cũng theo đó màu dừng lại, ngay cả tia chớp đánh về phía Vu Hoan cũng ngừng nghỉ.

Mặt biển khôi phục lại yên tĩnh, nhưng sự yên tĩnh này cũng không được trong bao lâu.

Núi lỡ, mặt đất nứt vỡ đến không hề có dấu vết, vô số núi non biến mất, dưới nước biển hình như có thứ gì đó muốn phá nước mà ra.

Trên mặt Tư Hoàng hiện lên tia hưng phấn, thành công.

"Nguyệt Thù, ngươi ngăn cản không được, Ma Thầnh rất nhanh sẽ ra tới." Tư Hoàng nhìn về phía Sáng Thế Thần.

Nguyệt Thù rũ mắt, vẫn không nói một lời nào.

Thân hình chợt nhoáng lên, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Vu Hoan, nàng ta không có ra tay, Vu Hoan cũng không nhúc nhích.

Bốn phía như an tĩnh lại, mọi âm thanh đều bít bùng, dường như không gian này chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Vu Hoan, Thanh Dương Vu Hoan." Nguyệt Thụ mở miệng, giọng nói vẫn là giọng của Bách Lý Vu Hoan như cũ, nhưng lại có sự uy nghiêm không có cách nào chống cự được.

Vu Hoan nhướng mày, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Sáng Thế Thần, Nguyệt Thù."

Đây là Thần, người được tôn sùng là Sáng Thế Thần kia, là vị Thần duy nhất trong thiên địa.

Buồn cười chính là, nàng ta lại là thân thể mà nàng đã từng dùng qua.

"Ngươi vốn nên không phải như thế."

"Ồ, Sáng Thế Thần cảm thấy ta nên như thế nào?" Vu Hoan híp mắt, cái gì gọi là nàng vốn nên không phải như thế?

Nguyệt Thù nhìn thiếu nữ người đầy tà khí trước mặt, quanh thân nàng ẩn ẩn có uy thế của Thiên Đạo, đồ án của trận pháp uốn lượn dưới chân đang thành hình.

"Mệnh cách của ngươi..." Sáng Thế Thần dừng một chút: "Thôi, đều đã là tình trạng này, nhiều lời cũng vô ích."